Cửa phòng vừa mở, Lý Miêu sợ ngây người. Cậu cuối cùng cũng biết tại sao Lý Minh Nghĩa không ngại chạy xe đường dài để đến được sơn trang ôn tuyền này, sở thích chỉ trên danh nghĩa, thật chất do nơi đây chính là một cái sơn trang tình thú.
Gian phòng trước mắt trang hoàng thành phòng học, có bảng đen, có bục giảng, trên bàn sáng loáng bày một ít đạo cụ tình thú, đặc biệt, còn có một bộ quần áo thủy thủ.
Mặt Lý Miêu xoát một cái liền biến đỏ, cậu hờn dỗi liếc Lý Minh Nghĩa. Hắn từ phía sau ôm Lý Miêu, hôn nhẹ lên gò má cậu, cười nhẹ nói, "Bảo bối nhi, nơi này ra sao?"
Hai má mạt ửng hồng, hơi thở ấm nóng của Lý Minh Nghĩa phun ở bên tai, giọng nói trầm thấp khiêu gợi dán vào lỗ tai đánh mạnh vào dây thần kinh giác quan của cậu, chưa kịp trả lời eo đã mềm nhũn. Phản ứng của cậu là câu trả lời tốt nhất với Lý Minh Nghĩa.
Hắn cười khẽ, ôm Lý Miêu đặt ngồi trên bàn học, bản thân đứng trên bục giảng, từ trên cao nhìn xuống đánh giá sắc mặt ửng hồng của nhi tử, trong miệng nghiêm túc nói, "Bạn học Lý Miêu, tại sao lên lớp muộn thế?"
Lý Miêu ngắm nhìn phụ thân cao to, anh tuấn của mình, mặt càng đỏ ửng, nếu ba ba là thầy giáo của cậu, nhất định cậu cái gì cũng học không vào.
Sóng mắt lưu chuyển, đuôi lông mày nơi khóe mắt mang vẻ quyến rũ, nâng cằm, giả vờ ngây thơ nói, "Bởi vì mỗi buổi sáng, ba ba đều muốn thao tiểu huyệt của em, làm đến em không dậy nổi... Thầy ơi, em không phải cố ý đến muộn đâu..."
Giọng nói trong trẻo, dễ nghe còn mang theo thanh âm thiếu niên sạch sẽ, sáng sủa nhưng từ trong miệng lại phát ra lời nói dâʍ ɭσạи, khiến Lý Minh Nghĩa chút nữa là không khống chế được bản thân, cố gắng trấn định tiếp tục đóng vai thầy giáo nghiêm khắc, "Bạn học Lý Miêu, trò có biết như vậy chính là lσạи ɭυâи không, trong mắt trò còn có luân thường sao? Thầy đâu có dạy trò như vậy."
Lý Miêu nhận sai cúi đầu, "Thưa thầy, em sai rồi. Nhưng mà thầy ơi, tình yêu chân thành là không có tội, em chỉ là yêu ba ba, ba ba cũng yêu em, cả hai đều yêu nhau thật lòng mà, cha con thì đã là gì? Chúng ta cũng không có gây trở ngại người khác a."
Lý Minh Nghĩa giận dữ vỗ bàn nói, "Trò còn nguỵ biện! Quả thực không biết liêm sỉ là gì, cậu đứng dậy cho tôi, ra sau đứng."
Bé ngoan Lý Miêu vâng lời đứng dậy đi về phía sau, Lý Minh Nghĩa cũng đi đến trước mặt cậu, nâng cằm cậu lên, "Đem quần cởi ra, thầy muốn kiểm tra một hồi."
Lý Miêu do dự một chút, thấp giọng nói, "Thầy, ba ba của em rất ghen, không thích người khác nhìn thân thể của em đâu."
Lý Minh Nghĩa cả giận nói, "Tôi là thầy giáo của em, hiện tại muốn kiểm tra thân thể dâʍ đãиɠ của em, xem nó da^ʍ đến mức nào mà dám mặc kệ luân thường đạo lý câu dẫn ba ruột của mình!"
Lý Miêu sợ hết hồn, một mặt sợ sệt nhanh tay cởϊ qυầи xuống. Quần soóc rơi để lộ cẳng chân, dương v*t phấn nộn ngẩng đầu, đỉnh mắt thậm chí còn chảy ra một ít nước da^ʍ. Lý Minh Nghĩa cầm lấy, giả vờ khinh bỉ nói, "Thực sự là dâʍ ɭσạи, bị thầy giáo phạt mà còn rất cao hứng nhỉ? Cư nhiên vểnh cao như thế! Xoay qua, để thầy nhìn cái lỗ huyệt dâʍ ɭσạи, xem xem có phải nó cũng đang chảy nước."
Lý Miêu nghe lời xoay qua chỗ khác, Lý Minh Nghĩa lại ra lệnh cho cậu mở hai chân, lộ ra tiểu huyệt, Lý Miêu đều nhất nhất làm theo. Ánh đèn trong phòng sáng sủa, bên trong huyệt của Lý Miêu sớm chảy đầy nước da^ʍ, và đang co rút kịch liệt, mơ hồ có thể nhìn thấy cả thịt huyệt đỏ hồng bên trong. Lý Minh Nghĩa nhịn cả một tuần, côn th*t vốn đã sớm sưng to, cứng rắn. Thân trên của con trai y phục vẫn chỉnh tề, chỉ có phía dưới tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, trên chân mang đôi vớ màu trắng, cặp đùi thon dài nhấc lên, lộ ra tiểu huyệt đầy d*m thủy.
Bình thường Lý Minh Nghĩa không nỡ sử dụng đạo cụ trên thân thể của con trai, nhưng hôm nay hắn không nhịn được, cầm lấy trứng rung hình viên phấn nhét vào lỗ huyệt của cậu, miệng nói, "Thực sự là dâʍ đãиɠ, bị thầy giáo nhìn cũng có thể chảy nước. Nói, ba ba của em bình thường thao em thế nào?"
Trứng rung lạnh lẽo bị nhét trong huyệt, Lý Miêu a một tiếng, thở hổn hển, liếʍ môi, nói, "Ba ba của em rất lợi hại, dương cụ vừa to vừa dài, bình thường đều nhét cả cây vàotaoa huyệt của em, một lần ba ba có thể thao rất lâu, mỗi ngày đều chơi em rất thoải mái..."
Lý Minh Nghĩa chà chà hai tiếng, lại nhét vào hai viên phấn, nhìn tiểu huyệt dễ dàng nuốt vào, không nhịn được dùng ngón tay đâm vào, giảo tiểu huyệt, "Thực sự là dâʍ đãиɠ... Tao huyệt của em thật tham ăn. Dương cụ của thầy cũng cứng rồi, bạn học Lý Miêu mau giúp thầy liếʍ, lát nữa thầy cũng giống ba ba của em sẽ thao em sung sướиɠ, được không?"
Lý Miêu căng thẳng lắc lắc đầu, tiểu huyệt một trận co rút nhanh, kẹp chặt ngón tay Lý Minh Nghĩa, "Không được không được, thầy ơi, ba ba của em mà biết sẽ tức giận, như vậy thì ba ba sẽ không chịu làʍ t̠ìиɦ với em nữa."
Lý Minh Nghĩa nghe nhi tử nói, trong lòng vui sướиɠ, trên mặt lại giả vờ tức giận, cố ý đe dọa, "Nếu không cho thầy *** em, thầy sẽ đem chuyện lσạи ɭυâи của hai cha con nói ra, khiến em không thể tiếp tục học ở trường này nữa!"
Lý Miêu hoảng sợ, trong mắt nổi lên một trận hơi nước, mềm mại cầu xin tha thứ, "Thầy... Không cần..." Giọng nỉ non kéo dài, mang theo ý tứ làm nũng, nhưng Lý Minh Nghĩa không hề bị lay động.
"Vậy thì nhanh liếʍ!"
Hắn đem eo ưỡn một cái, Lý Miêu ủy khuất thả chân xuống, xoay người, quỳ đối mặt với côn th*t thô to, cậu liếc nhìn Lý Minh Nghĩa, thấy hắn một mặt bỡn cợt, không nhịn được ngoác miệng ra nói lầm bầm, "Ba ba thật xấu..."
Lý Minh Nghĩa nhẫn cười nói, "Bảo bối, ta hiện tại là thầy giáo của con, gọi sai rồi."
"Ba ba, đừng đùa, tiểu huyệt ngứa chết rồi, trước thao bảo bối chữa ngứa trước đi..."
Những viên phấn bên trong huyệt đột nhiên chấn động, Lý Minh Nghĩa vừa bật công tắc, viên phấn liền lồi gai nhỏ liên tục chấn động khiến tiểu huyệt một trận tê dại, tao động của Lý Miêu vốn đang động tình, hiện tại càng lúc càng ngứa hận không thể được dương cụ đâm sâu vào.
"Vội cái gì, thầy còn chưa trừng phạt xong mà, nhanh liếʍ thịt heo bổng đi, nó rất nhớ cái miệng nhỏ của bảo bối."
Lý Miêu ngắm nhìn cây gậy nóng trược mặt, vừa yêu vừa hận đến nghiến răng. Yêu nó vì luôn mang đến cho cậu sung sướиɠ, thao cậu dục tiên dục tử, cao trào không ngừng; hận nó vì sức bền quá dài, thường đem cậu đâm khóc, thao bắn mà còn chưa chịu ra, chơi đến cậu đau lưng nhức eo.
Lý Miêu bất đắc dĩ há to mồm ngậm lấy côn th*t tím thô, từ khi hai cha con thân mật hòa hảo, cũng rất ít khi làm việc này. Cậu không thích lắm, không phải là không muốn làm ba ba vui sướиɠ, chỉ là dương v*t của ba ba quá lớn, cậu hàm không hết, Lý Minh Nghĩa lại rất dẻo dai, lúc nào cũng khiến hàm cùng miệng nhỏ của cậu mỏi nhừ đều chưa chịu bắn, cho dù có ra nhanh, cũng không nhất định là xả vào lỗ huyệt của cậu.
Kỹ xảo mυ'ŧ liếʍ dương cụ của Lý Miêu không hề tiến bộ, vẫn như cũ duy trì hôn hôn liếʍ liếʍ một chút thôi, dù là vậy, Lý Minh Nghĩa cũng không chê, trái lại phi thường hưng phấn. Đại qυყ đầυ nhét trong miệng nhi tử không nhịn được bắt đầu co rúm, Lý Miêu bị đỉnh a a gọi.
"Trò Lý Miêu, thịt heo bổng của thầy ăn ngon không?"
"A a... Ăn ngon" Lý Miêu bị đỉnh nói không ra lời.
"Có muốn hay không ngày ngày đều được ăn thịt heo bổng của thầy?"
"A... Muốn"
"Của ba ba em ăn ngon hay của thầy ngon hơn?"
"A a a... Đều ngon!"
Lý Minh Nghĩa lại cúi người hướng bên trong tiểu huyệt của con trai nhét vào thêm mấy viên phấn, đem công tắc mở tối đa.
"A...Ừm..." Lý Miêu bị chấn động vòng eo bủn rủn, trong miệng côn th*t to dài cắm vừa nhanh vừa sâu, mấy lần chạm đến cuốn họng làm cậu muốn ói ra.
"A a... Ân ha..." Ba ba thật xấu, Lý Miêu nước mắt rưng rưng ngẩng đầu.
Lý Minh Nghĩa bị ánh mắt câu nhân của con trai trêu cho dương cụ lại phồng lớn thêm một vòng, lấp đầy miệng nhỏ. Đầu lưỡi đẩy đại qυყ đầυ tỏ vẻ kháng nghị, liếʍ qua mã mắt, làm thân thể Lý Minh Nghĩa căng cứng, thoải mái thở ồ ồ, gần như sắp diễn không nổi nữa.
Hắn nhanh chóng cắm mấy lần, rút côn th*t ra, ôm lấy nhi tử, đem cậu áp lên bàn, hai ba cái xé đồng phục của con trai, đưa tay lấy bộ quần áo thủy thủ qua, không nói gì liền tròng vào người cậu.
Bộ quần áo rất vừa vặn, chiếc váy ngắn bên dưới màu xanh da trời, chỉ dài đến cặp đùi, chiếc áo bên trên cũng ngắn, để lộ ra một đoạn vòng eo tinh tế, duyên dáng.
Làn da của Lý Miêu rất trắng, đôi mắt to tròn, bề ngoài xinh đẹp, thanh tú, nếu nhìn lướt qua thì khó phân biệt là nam hay nữ. Giờ khắc này, cậu mặc lên người bộ quần áo thủy thủ, toát lên bộ dạng của một thiếu nữ thanh xuân tràn trề.
Lý Minh Nghĩa luôn biết bảo bối của mình rất ưa nhìn, thế nhưng ngắm nhìn bảo bối xinh đẹp trước mắt, lòng lại dâng lên một cổ đố kị. Hắn đố kị những bạn học mỗi ngày cùng nhi tử đồng thời đến trường, mặc đồng phục lên nhi tử đẹp đến kinh người, nghĩ đến bảo bối của hắn mỗi ngày bị vô số người lén lút quan sát, liền hận không thể đem cậu giấu đi để không ai có thể nhìn thấy.
Hắn vén chiếc váy lên, tách ra hai chân, móc tất cả những viên phấn bên trong tiểu huyệt đang không ngừng rung động ra ngoài, đỡ lấy dương cụ đã cứng đến sắp nổ tung, hung hăng đâm vào u huyệt ẩm ướt của nhi tử.
"A..."
Lý Miêu bị đỉnh cực kỳ thỏa mãn, mở lớn chân, da^ʍ huyệt thuận theo tiếp nhận côn th*t đã một tuần xa cách.
côn th*t tím to của Lý Minh Nghĩa vừa tiến vào u huyệt ấm áp nhuyễn nộn, liền không nhịn được thở dài thỏa mãn, quá thư thái. Lập tức rút ra, lại nặng nề nấc vào, hai túi nang vỗ vào mông nhỏ đùng đùng.
Lý Minh Nghĩa dùng toàn lực thao nhi tử, mỗi lần rút ra lại đi vào toàn căn, âm mao cứng rắn mỗi lần đều chà xát trên thịt mông mềm mại của Lý Miêu, một mảnh cảm giác tê dại từ dưới thân truyền ra, lan tràn đến toàn thân.
"Aha... Hảo bổng..." Lý Miêu rêи ɾỉ nói.
côn th*t cứng rắn thô to, mỗi lần đều đỉnh rất sâu, nhiều lần nấc đến huyệt tâm, làm tiểu huyệt trống vắng của Lý Miêu cảm thấy thỏa mãn. Trong phòng vang lên tiếng mông thịt bành bạch, cùng tiếng dương cụ đâm tao động xì xì xì.
Đầu lưỡi Lý Minh Nghĩa cũng không nhàn rỗi, cách lớp áo thủy hôn lấy đầu v* của nhi tử. Nhũ hoa mẫn cảm theo kɧoáı ©ảʍ càng hứng tình dựng thẳng, lớp áo bị liếʍ ướt nhẹp, Lý Miêu không thoải mái xoay eo.
"A... Ha... Không cần... Ân a... Ba ba... Lại dùng lực..."
Eo của Lý Minh Nghĩa như pít tông đâm đến u huyệt không ngừng văng d*m thủy tung tóe, *** nhân nhi dưới thân đến bàn học "cọt kẹt, cọt kẹt" vang vọng, theo động tác đưa đẩy của hắn, thậm chí khiến cái bàn nhúc nhích khỏi vị trí ban đầu.
"Da^ʍ hàng, thầy *** em sướиɠ hay không sướиɠ? Cây gậy sắt này có làm đến tao tâm của em không?" Lý Minh Nghĩa chưa quên nhân vật bản thân đang đóng vai, thở hổn hển một bên vừa thao vừa hỏi.
"Aha... Thoải mái... Thật thoải mái... A ha... Thầy *** em rất sướиɠ... Thật sâu... Ba ba *** cũng thoải mái... Đều thoải mái... Ân ha..." Lý Miêu bị cᏂị©Ꮒ hết sức thỏa mãn, tự giác đưa tay an ủi tiểu Miêu đang chảy nước phía dưới.
Lý Minh Nghĩa trừu sáp mấy chục cái, thì ôm lấy con trai đi đến đứng trước tấm bảng đen, nhét vào tay cậu một viên phấn, cười xấu xa nói, "Bạn học Lý Miêu, em không ngoan, phạt em viết "em sai rồi", không viết xong hết bảng không cho bắn."
Lý Miêu a một tiếng đầy mặt không vui, Lý Minh Nghĩa vén chiếc váy ngắn lên, nhấc một chân của cậu lên, dương cụ lại cắm vào thật sâu, dừng lại trong tiểu huyệt bất động, thúc giục, "Nhanh viết, không viết côn th*t thô to không *** tao động."
Lý Miêu không thể làm gì khác hơn là cầm lấy phấn viết, vừa viết được một nét, côn th*t liền hung hăng đỉnh một cái, Lý Miêu thở gấp, tay run lên, cong mông thỏa mãn.
"Trò Lý Miêu, chữ này bị hư rồi, em có viết được không?"
Lý Miêu ai oán liếc nhìn xấu ba ba đang giở trò, không thể làm gì ngoài một lần nữa viết. Dương cụ không ngừng *** tiểu huyệt, hai túi vỗ vào mông nhỏ khiến nó rung động, tiếng đùng đùng vang vọng ở bên tai, khiến Lý Miêu có ảo giác bản thân thật sự đang ở trong phòng học để ba ba *** toàn thân không khỏi trở nên hưng phấn. Thật vất vả viết xong ba chữ, côn th*t của Lý Minh Nghĩa lại dừng lại, cậu lại phải tiếp tục viết.
côn th*t trong tiểu huyệt giở trò xấu, khi nhẹ khi nặng, tay Lý Miêu thỉnh thoảng run lên, chữ viết cong vẹo. Viết xong một loạt, Lý Minh Nghĩa ôm cậu vừa điên cuồng trừu cắm vừa ra hiệu cho cậu tiếp tục viết. Lý Miêu bị dương cụ thô tím đỉnh căn bản không có cách tập trung, vòng eo tê dại đến cuối cùng ngay cả phấn cũng không cầm nổi.
Lý Minh Nghĩa càng thao càng nhanh, côn th*t trong lỗ huyệt mạnh mẽ ra vào, kéo theo d*m thủy trong suốt. Lý Miêu bị làm đến thở gấp, dứt khoát ném phấn đi.
Lý Minh Nghĩa bật cười, thô thở nói, "Hài tử không ngoan, phạt không cho bắn!" Cầm trứng rung một bên qua, dây điện quấn lên tiểu Miêu. Lý Miêu kinh hô một tiếng, vốn tiểu Miêu đã gần chạm đến kɧoáı ©ảʍ bị dây điện thô ráp quấn vào liền giật mình, chút nữa là bắn, rồi lại bị ràng buộc bắn không được, nửa nạc nửa mỡ thập phần không thoải mái.
Cậu cầu xin tha thứ, "Thầy ơi... Em sai rồi... Aha... Để em bắn đi mà..."
Lý Minh Nghĩa đem cậu xoay qua, mặt đối mặt ôm, lưng chống đỡ trên bảng đen, hai chân vòng ở trên eo, nhanh chóng thao tiểu huyệt, một bên cúi đầu nhìn hạ thân nhi tử vô cùng đáng thương, thở gấp cười nói, "Đây là trừng phạt, ai kêu em không nghe lời."
"A... Aha... Ân a..." Lưng Lý Miêu chà xát trên mặt bảng bóng loáng, bị côn th*t thao vòng eo không ngừng vặn vẹo, bên trong u huyệt kɧoáı ©ảʍ không đoạn tích lũy, nhưng không cách nào phát tiết, khiến hai mắt cậu rưng rưng nước mắt.
Lý Minh Nghĩa bị dáng dấp câu nhân của cậu khiến tìиɧ ɖu͙© càng bùng cháy mạnh, nhẫn không được hung hăng cúi đầu hôn lên miệng nhỏ hương diễm, dưới thân bất chấp thao, huyệt thịt thậm chí bị kéo theo ra bên ngoài, nấc mấy trăm hạ, mới đỉnh chặt vào huyệt tâm, t*ng trùng nóng bỏng giống như sóng lớn phun mạnh vào trong tao động.
"A... Ân a..." Lý Miêu bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ như dung nham kí©ɧ ŧɧí©ɧ toàn thân run rẩy không ngớt, trước mặt không cách nào phát tiết, chỉ có phía sau da^ʍ huyệt đạt cao trào. Lý Minh Nghĩa cảm nhận được dòng nước ấm không phải tϊиɧ ɖϊ©h͙ của mình chảy ra, không khỏi kinh ngạc, nhả môi nhi tử nói, "Bảo bối, cư nhiên con có thể từ phía sau cao trào?"
Sau cao trào đầu óc Lý Miêu trống rỗng, Lý Minh Nghĩa nói gì đều không nghe rõ.
Hắn nhìn thấy dáng dấp của con trai, nhẹ cười ôm lấy cậu quẹo vào phía sau. Nguyên lai sau bảng đen là một phòng xép có đầy đủ thiết bị.
Lý Minh Nghĩa bắn một lần, dương cụ nửa mềm vẫn nằm trong thân thể nhi tử, không chặn nổi tϊиɧ ɖϊ©h͙ cùng d*m thủy trong suốt chảy ra không ngừng, mãi tới khi đi đến giường, trên đất đã chảy rất nhiều bãi nước trắng đυ.c