*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Chân
Betaer: Bạn cuteChương 13
Vào lúc 10 giờ 45 phút, điện thoại Phương Chiêu Mộ reo lên, là người giao thức ăn đến.
Phương Chiêu Mộ chạy xuống tầng lấy, nhân viên giao thức ăn nhìn qua là nhân viên kiêm chức, mặc âu phục, trông giống như là quản lí nhà hàng, trong tay cầm theo túi giấy lớn.
Anh ta lễ phép đưa túi cho Phương Chiêu Mộ, chúc cậu ăn ngon miệng.
Phương Chiêu Mộ nhận túi cảm thấy rất nặng, vừa xách lên lầu vừa nhìn, bên trong vậy mà xếp hơn mười mấy hộp to nhỏ. Phương Chiêu Mộ đi lại bàn nhỏ, cũng không bỏ cơm hộp xuống.
Phương Chiêu Mộ cầm mấy hộp ra, mà đã chiếm hơn phân nửa bàn, cậu nghĩ mãi không ra nên gửi tin nhắn thoại hỏi Andrew: “Anh gọi món gì cho tôi thế, sao lại nhiều hộp như vậy.”
“Phần ăn tình nhân.” Andrew trả lời, “Trễ thế mới đến à?”
Phương Chiêu Mộ mở ra xem, thức ăn trong hộp xếp rất đẹp, không biết thế nào nữa, Phương Chiêu Mộ nhìn thấy hơi quen mắt.
Đến khi mở ra chiếc hộp đựng đồ ngọt, Phương Chiêu Mộ mới tỉnh ngộ, món Andrew gửi cho cậu chính là phần ăn tình nhân ở nhà hàng mà cậu đến lúc tối.
Phương Chiêu Mộ sửng sốt một hồi, đầu tiên là dâng lên cảm động, đột nhiên lại cảm thấy có chút quái dị, tỉ mỉ suy nghĩ lại, tay đυ.ng vào hộp vừa rụt lại, nhìn di động vẫn còn đang sáng dưới đất, cầm lấy, ngón tay ở trên màn hình dừng hai phút, sau đó mới gửi cho Andrew một tin nhắn: “Làm sao anh biết tôi đi nhà hàng nào ăn cơm?”
Andrew trả lời rất nhanh, anh nói: “Ảnh chụp cậu gửi cho tôi có in tên nhà hàng trên bàn ăn.”
Phương Chiêu Mộ lập tức mở album, phóng đại hình ảnh cậu gửi cho Andrew, quả nhiên tìm được tên nhà hàng ở góc phải phía dưới bàn ăn. Trong lòng Phương Chiêu Mộ thả lỏng một chút, nhưng vẫn có cảm giác nói không ra lời.
Cậu có chút mâu thuẫn nhìn một đống đồ ăn trên bàn, còn chưa bình phục tâm tình, bên kia Andrew lại gửi yêu cầu voice call.
Phương Chiêu Mộ bắt máy, gọi một tiếng “Andrew”, Andrew hỏi Phương Chiêu Mộ “Sao thế?”
Giọng Andrew rất tự nhiên, thấy Phương Chiêu Mộ không trả lời, Andrew lại hỏi: “Ăn không ngon?”
Mặt Phương Chiêu Mộ nóng lên, xấu hổ vì mình không hiểu chuyện.
Nhà hàng Andrew tìm được vốn không có ship đồ ăn tận nhà, lại khiến cho họ ship đến nhà cho Phương Chiêu Mộ vào buổi tối thế này, chỉ vì để cho Phương Chiêu Mộ ăn bữa cơm, Phương Chiêu Mộ còn nghi thần nghi quỷ.
“Có thể tôi bị chiếc xe hồi nãy hù sợ” Phương Chiêu Mộ nỗ lực tìm cớ cho sự thất thần của mình, “Còn chưa tỉnh lại.”
“Đừng sợ.” Andrew nói xong, dừng một lúc, Phương Chiêu Mộ cảm thấy hình như anh còn có điều gì muốn nói, mà đợi một lúc, Andrew lại không lên tiếng.
Phương Chiêu Mộ bật loa ngoài điện thoại, lại mở mấy cái hộp ra, đè xuống xúc động trong lòng, nói với Andrew: “Nếu anh ở đây là tốt rồi. Một mình tôi lại ăn phần tình nhân, quá lãng phí.”
“Không có gì đâu.” Andrew nói.
Phương Chiêu Mộ dùng dĩa xiên một ít xà lách, hỏi Andrew: “Anh nói như thế nào để bọn họ chịu giao thức ăn?”
“Không phải cậu muốn ăn hả?” Andrew tránh đi vấn đề của Phương Chiêu Mộ, hỏi ngược lại cậu.
Phòng Phương Chiêu Mộ khá nhỏ, bàn là cậu ở trên mạng mua một cái bàn xếp thấp, cậu lấy tất cả món ăn Andrew gọi cho cậu ra, đặt từ trên bàn xuống tới sàn nhà.
Bởi vì giao tiếp có chút vấn đề, trường học chỉ bố trí ký túc xá trong 2 tháng, Phương Chiêu Mộ tìm phòng ở rất lâu, vào tháng trước thì chuyển đến nơi này. Phòng của cậu kẹp giữa 2 bộ giang phòng lớn hơn, nguyên bản căn phòng cũng không biết dùng để làm gì, chủ cho thuê là một người châu Á, đổi gian phòng thành phòng trọ, lần đầu tiên treo bảng, đã bị Phương Chiêu Mộ tìm đến.
Vòng bạn bè của Phương Chiêu Mộ, từ trước đến giờ, cũng không quá thuận lợi, tất cả đều không tốt. Chỉ duy nhất sự xuất hiện của Andrew, là tốt đến mức không giống chuyện sẽ xảy ra trên người Phương Chiêu Mộ.
“Cảm ơn.” Phương Chiêu Mộ nói với Andrew, “Vậy đợi anh về, tôi cũng sẽ mời anh ăn.”
“Về rồi lại nói.” Andrew nói.
“Tại sao là lại nói?” mắt Phương Chiêu Mộ nheo lại, được voi còn muốn đòi tiên nói với Andrew, “Lại nói có phải ý là không định đi ăn với tôi đúng không?”
Andrew ngừng hai giây, trả lời “…. Không phải.”
Phương Chiêu Mộ không nhịn cười được, cậu nói: “Tôi đùa thôi, anh muốn ăn cái gì, tôi đều có thể đi ăn cùng anh.”
“Được.” Andrew nói.
Bên phía Andrew vang lên một ít âm thanh đánh máy, Phương Chiêu Mộ mới nhớ tới việc hình như anh đang tăng ca, liền ngại ngùng nói: “Tôi ăn cơm đây, anh bận việc của anh đi.”
“Ừ” Âm thanh bên Andrew ngừng một chút, anh nói với Phương Chiêu Mộ, “Ăn nhiều một chút, cậu quá gầy.”
“Đâu có quá gầy đâu.” Phương Chiêu Mộ phản bác.
“Gầy.” Andrew giống như một giáo viên thể hình nghiêm khắc, đưa ra đánh giá về dáng người Phương Chiêu Mộ.
“Anh cũng chưa từng nhìn thấy tôi…” Phương Chiêu Mộ nhỏ giọng nói, cậu nhìn một đống hộp trên bàn dưới đất, trong lòng giật mình, đột nhiên hỏi Andrew: “Andrew, chờ một lát nữa sau khi anh xong việc, anh…. có thể cùng tôi trò chuyện video không?”
Andrew không nói chuyện, Phương Chiêu Mộ bổ sung thêm, “Anh không cần mở camera.”
Trải qua yên lặng ngắn ngủi, Andrew nói: “Được.”
Qua nửa giờ, Phương Chiêu Mộ nhận được một tin nhắn từ Andrew: “Tôi đến khách sạn.”
Phương Chiêu Mộ ăn no đang nằm trên giường đọc sách, suýt nữa đã ngủ, lại bị chuông báo tin nhắn gọi tỉnh.
Cậu để sách qua một bên, hỏi Andrew: “Bây giờ gọi được chưa?”
Andrew không có gọi tới, nói: “Được rồi.”
Phương Chiêu Mộ đành phải tự mình gửi yêu cầu video call tới, Andrew lập tức đồng ý.
Video sau khi được nhận, Phương Chiêu Mộ đem điện thoại di động đặt trên giá đỡ ở trên tủ đầu giường, ngồi ở trên giường chào hỏi Andrew.
Bên phía Andrew đen thui, nên Phương Chiêu Mộ mở to giao diện video của mình ra, cậu mặc một chiếc áo ngủ lụa màu xám, nhìn gần phát hiện cổ áo mở quá lớn, thò tay kéo lại một chút, rồi nói Andrew: “Anh xem, đâu có quá gầy đúng không?”
Chắc là Andrew vẫn không đồng ý, cho nên không có trực tiếp trả lời vấn đề của Phương Chiêu Mộ, chỉ nói: “Món điểm tâm ngọt ăn ngon không?”
“Ăn ngon lắm.” Phương Chiêu Mộ nhìn về phía camera cười cười nói “Ăn rất ngon. Cảm ơn.”
Andrew nói: “Không cần.”
Phương Chiêu Mộ nháy mắt hỏi Andrew, “Anh bây giờ mới về khách sạn, không mệt sao?”
“Không mệt.” Hô hấp của Andrew bình thường, âm thanh cũng rất bình tĩnh, làm cho Phương Chiêu Mộ không đoán ra được tâm tình của anh.
“Anh luôn rất kiệm lời.” Phương Chiêu Mộ kéo lấy góc chăn che chân mình, nhìn chính mình trong màn hình điện thoại, nói “Có vẻ tôi nói thiệt nhiều… Andrew, anh có cảm thấy tôi phiền không?”
Andrew nói “Không có,” có lẽ anh thật sự ý thức được mình nói rất ít, anh lại bỏ thêm 2 chữ “Không phiền.”
Phương Chiêu Mộ cười rộ lên, nói: “Anh không cần cố ép bản thân, cứ để tôi nói nhiều.”
Cậu chợt nhớ đến đinh tai mình đang mang, liền vội tới trước màn hình, cuốn tóc dài ra sau tai, cho Andrew xem trái tai của mình: “Mau nhìn.”
Sau khi cho Andrew xem xong, Phương Chiêu Mộ ép hỏi Andrew: “Đẹp không? Nói mau.”
“…..” Andrew nói, “Đẹp.”
“Ừm,” Phương Chiêu Mộ thoả mãn gật đầu, còn nói “Anh chọn đó.”
Đêm hôm ấy, Phương Chiêu Mộ lải nhải nói một lúc lâu với Andrew, phần lớn thời gian Andrew im lặng lắng nghe, có lúc cũng xen vào một hai câu, anh đã đồng ý rất nhiều chuyện với Phương Chiêu Mộ, tất cả đều là những chuyện sau khi anh đi công tác trở về thành phố C cùng nhau làm, có thể nói hữu cầu tất ứng.
(aka mở miệng xin liền cho)
Phương Chiêu Mộ cũng không muốn suy nghĩ, đến cuối cùng có thể cùng nhau làm được việc gì.
Chỉ là ở thời khắc này, Phương Chiêu Mộ cùng với một người cậu rất có cảm tình, hứa hẹn một chút dù chỉ là lời nói tùy tiện, cũng có thể so sánh với cảnh trong mơ rồi.