- Điều kiện gì?
- Bảo vật tương đương với một nghìn chiếc Vực Giới Phi Chu.
Hủy Diệt Thần Đình chi chủ nói.
Kỷ Ninh nghe cũng líu lưỡi.
Bất quá hắn cũng hiểu rõ tâm lý của đám Chí Tôn, tu hành vốn rất khó, nếu như ai chết cũng có thể phục sinh, chẳng phải là trò đùa sao? Hơn nữa loại phục sinh này đối với quy tắc vận hành của toàn bộ Hỗn Độn Vũ Trụ cũng có tổn thương, tổn thương tích tiểu thành đại... dưới tình huống có văn minh từ bên ngoài đến uy hϊếp cũng không phải chuyện tốt. Nhưng nếu như hoàn toàn ngăn chặn hy vọng, chỉ sợ cũng để cho rất nhiều tu luyện giả tuyệt vọng rồi.
Cho nên phải xây dựng cánh cửa đầy đủ hà khắc.
Muốn phục sinh Chúa Tể cùng với hai vị Đế Quân? Được, lấy ra bảo vật tương đương với một nghìn chiếc Vực Giới Phi Chu a.
- Toàn bộ Tây Tư tộc, chỉ sợ cũng không có nhiều Vực Giới Phi Chu như vậy.
Kỷ Ninh lắc đầu nói.
- Lúc ấy Đan Tôn Giả liền xin Chí Tôn chỉ điểm, Chí Tôn nói, Tây Tư tộc tộc địa, bảo vật còn nhiều lắm, chỉ nhìn ngươi có năng lực lấy hay không.
Hủy Diệt Thần Đình chi chủ nói.
- Cho nên sau khi Đan Tôn Giả bước vào Chúa Tể cảnh, liền thường xuyên tiến về Tây Tư tộc tộc địa. Như nàng không sợ chết điên cuồng đi Tây Tư tộc tộc địa như vậy, mặc dù ở trong vô số tu luyện giả ta nghe nói, cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay.
- Tây Tư tộc tộc địa, chỗ nguy hiểm nhất trong truyền thuyết.
Hủy Diệt Thần Đình chi chủ nói, thậm chí có thể uy hϊếp được Chí Tôn! Nhưng chỗ đó cũng là địa phương bảo vật tối đa.
- Có vài người bởi vì chút ít chấp niệm, không để ý sinh tử, lần lượt mạo hiểm đi Tây Tư tộc tộc địa... Cái kia chính là tên điên.
- Loại tên điên này rất đáng sợ, bởi vì bọn họ lần lượt đi, ngẫu nhiên vẫn còn có chút thu hoạch, cho nên đều có chút binh khí Tây Tư tộc bên người.
Hủy Diệt Thần Đình chi chủ bất đắc dĩ nói.
- Đan Tôn Giả chính là một người điên như vậy, danh khí rất lớn, cũng có binh khí Tây Tư tộc. Coi như là ta, thực lực cũng chỉ tương đương nàng! Chỉ có ở trong Dị Vũ Trụ ta mới chiếm ưu thế.
Kỷ Ninh trầm mặc.
Bởi vì chấp niệm, không để ý nguy hiểm, lần lượt hành tẩu bên bờ sinh tử. Trước mắt Kỷ Ninh, dường như lại xuất hiện thân ảnh một nữ tử lụa đen, vĩnh viễn trong trẻo nhưng lạnh lùng kia.
Nữ tử kia cùng mình gặp nhau mặc dù ngắn, lại coi mình như là thân nhân.
Nữ tử bắt mình gọi nàng là Đan sư phó kia.
Kỷ Ninh còn rõ ràng nhớ lúc trước Đan Tôn Giả cùng mình phân biệt nói:
- Trên đường tu luyện hết thảy cẩn thận, nếu thật sự gặp được đại nạn, báo tên của ta là được, có lẽ còn có chút tác dụng.
- Báo tên của ta là được.
Kỷ Ninh nhẹ giọng nói nhỏ.
Quá khứ mình không có coi là chuyện quan trọng.
Nhưng bây giờ nghe, một người điên như vậy, binh khí Tây Tư tộc rất nhiều, chỉ sợ Chúa Tể bình thường cũng cảm thấy kiêng kỵ. Hơn nữa nàng lần lượt đi Tây Tư tộc tộc địa, danh khí cũng khá lớn, tên của nàng đích thật là rất hữu dụng.
- Nàng bây giờ đang ở đâu?
Kỷ Ninh hỏi.
- Tại Tây Tư tộc tộc địa.
Hủy Diệt Thần Đình chi chủ nói.
- Bổn tôn của ta cũng đang ở đó! Mặc dù ta là Dị Vũ Trụ Chi Chủ, nhưng trước khi ta luyện hóa Dị Vũ Trụ cũng không phải Chúa Tể, cho nên cảnh giới của ta so với Dị Vũ Trụ Chi Chủ khác yếu hơn. Chỉ có thể ỷ vào Dị Vũ Trụ chi lực gia trì, luận thực lực chẳng qua là ở giữa Chúa Tể cùng bình thường Dị Vũ Trụ Chi Chủ.
- Cho nên thực lực của ta có đôi khi một ít Chúa Tể cường đại ta cũng rất khó gϊếŧ chết. Như Mang Nhai huynh, ta sẽ rất khó gϊếŧ chết hắn.
Hủy Diệt Thần Đình chi chủ nói.
- Cho nên có rất nhiều đại năng đều mưu toan gϊếŧ chết ta, cướp đoạt Dị Vũ Trụ của ta, cho nên ta cũng cảm thấy rất biệt khuất, nhiều khi đều là trốn ở trong Dị Vũ Trụ, lần này Đan Tôn Giả ở Tây Tư tộc tộc địa phát hiện một địa phương rất bất phàm, nàng nhận định có đại bảo tàng, đồng thời nguy hiểm cũng không nhỏ. Cho nên nàng mời bốn phương, ta suy nghĩ, binh khí Tây Tư tộc tầm thường đối với ta trợ giúp quá nhỏ, không mạo hiểm thì thôi, một khi mạo hiểm liền hung hăng vồ một thanh! Đan Tôn Giả đi qua rất nhiều lần, nàng có kinh nghiệm cho nên lần này ta cũng đi.
- Ta, Đan Tôn Giả, còn có hai vị khác, trong hai vị kia cũng có một tên điên giống như Đan Tôn Giả, cùng nhau đi vào mạo hiểm.
- Đan Tôn Giả đoán không sai.
- Đây thật là một đại bảo tàng, nhưng đồng dạng... cũng rất nguy hiểm.
Hủy Diệt Thần Đình chi chủ nói.
- Chúng ta rút cuộc bị đánh tan, một vị lão hữu chết. Còn thừa lại ba cái còn sống, ta, Đan Tôn Giả, còn có một tên điên khác. Bất quá ba chúng ta đều hoàn toàn phân tán ra.
- Kỳ thật lúc chúng ta đi vào, cũng đã được nghe nói danh khí của Đạo Quân, lúc ấy chúng ta còn nói... Đan Tôn Giả có hi vọng rồi, nhờ Bắc Minh hỗ trợ chỉ sợ thì có hy vọng phục sinh ba vị huynh trưởng của nàng.
- Thế nhưng nàng lại không đáp ứng, bởi vì nàng nói, cái bảo tàng chi địa kia quá nguy hiểm, nguy hiểm khó có thể xác định, một khi nói cho ngươi biết, chỉ sợ ngươi sẽ đi cứu nàng, khả năng ngươi cũng sẽ rơi vào tay giặc.
Hủy Diệt Thần Đình chi chủ nói.
- Nàng một mực không có đáp ứng, bất quá bây giờ ba người chúng ta đều phân tán, đều gặp phải nguy cơ tử vong. Ta cũng bất chấp nàng đáp ứng hay không, cho nên mới cầu Bắc Minh ngươi hỗ trợ.
Kỷ Ninh vẻ mặt nghiêm túc gật đầu.
Tây Tư tộc tộc địa rất nguy hiểm, đám Chí Tôn cũng vẻn vẹn phong tỏa hang ổ, không dám nhập sâu hơn, bởi vì nhập sâu hơn, là có thể chết người.
Coi như là bên ngoài, cũng có chút phong cấm rất nguy hiểm. Cho nên đám người Hủy Diệt Thần Đình chi chủ cầu đến Chí Tôn... chỉ sợ Chí Tôn cũng sẽ không nguyện ý đi cứu bọn hắn, bởi vì một ít địa phương không biết, Chí Tôn cũng không cách nào đoán trước đến cùng có bao nhiêu nguy hiểm. Mình làm như vậy là không đáng giá.
- Ngươi lại để cho Bắc Minh đi Tây Tư tộc tộc địa, đi cứu các ngươi?
Mang Nhai Chúa Tể trừng mắt.
- Hủy Diệt, trước ngươi cùng ta không phải nói như vậy.
- Ta lo lắng nói quá chi tiết, ngươi không giúp ta.
Hủy Diệt Thần Đình chi chủ liền nói.
- Mang Nhai, thật sự là hổ thẹn.
- Ngươi, ngươi...
Mang Nhai Chúa Tể vừa tức vừa giận.
- Đan Tôn Giả là một tên điên, ngươi nói, lần này đi vào còn có một tên điên khác. Loại tên điên không muốn sống này, tuy ta không đồng ý bọn hắn, nhưng bọn hắn ở Tây Tư tộc tộc địa kinh nghiệm vô cùng phong phú. Hiện tại hai người bọn họ lâm vào tuyệt cảnh, địa phương này tuyệt đối cực kỳ nguy hiểm.