Chiếc chiến thuyền kia ở trên thời không, so với Vực Giới Phi Chu càng lợi hại hơn, Sí Dương Vực chủ cơ duyên xảo hợp dựa vào chiếc chiến thuyền kia mới phát hiện nguồn suối chi hải.
- Ta ở đây tu luyện, bọn hắn tìm không thấy.
Kỷ Ninh nói.
- Coi như hắn mời ba bốn vị Vực chủ, nhưng qua một đoạn thời gian, chỉ sợ ba bốn vị Vực chủ kia cũng phải rời đi, sẽ không một mực ở Sí Dương Vực.
Kỷ Ninh một là muốn tĩnh tâm tu hành, hai cũng là cẩn thận.
Cùng đám người Sí Dương Vực chủ giao thủ, thật sự không có ý nghĩa.
Luận cảnh giới, bọn hắn chỉ là Chúa Tể cảnh, thuần túy ỷ vào thiên phú đủ mạnh mẽ... Mình một kiếm toàn lực mới chém gϊếŧ nửa thành Hồn Phách Chân Linh, đánh thuần túy là tiêu hao tuổi thọ, Kỷ Ninh chẳng muốn để ý tới những Vực chủ kia.
- Bắc Minh nói có lý, vẫn là cẩn thận một chút mới tốt.
Nữ Oa đồng ý.
- Phải phải, bây giờ chúng ta đợi một thời gian ngắn.
Tô Vưu Cơ cũng lo lắng Kỷ Ninh tiêu hao lực lượng quá lớn.
Vì vậy, Kỷ Ninh ở trong thời không tɧác ɭoạи, bắt đầu tu hành.
Mỗi ngày nghe thanh âm rào rào xôn xao của nguồn suối chi hải, Tô Vưu Cơ đi Hỏa hành chi đạo được không ít cảm ngộ, cũng tu hành, Kỷ Ninh thì tiếp tục dần dần dung nhập Thủy hành chi đạo vào Vĩnh Hằng Chung Cực Kiếm đạo, lại hao tốn trọn vẹn mười hai ức năm, cuối cùng hết thảy đại công cáo thành, Thủy hành chi đạo viên mãn trở thành một bộ phận của Kiếm đạo.
- Chí thiện chí nhu, dung nhập Thủy hành ảo diệu, là Thủy hành Kiếm đạo a.
Kỷ Ninh mỉm cười mở mắt ra, hắn cảm thấy Kiếm Tâm của mình nhiều hơn một tia yên lặng, Thủy là như thế, lợi vạn vật mà không tranh giành.
Ở dưới đại đạo ảnh hưởng, Hồn Phách Chân Linh cũng càng thêm thoải mái dễ chịu, tốc độ tán loạn chậm lại.
- Gϊếŧ Cô Độc bệ hạ, Bát Tí Cự Nhân, còn có ra tay đối phó Sí Dương Vực chủ, đều làm Hồn Phách Chân Linh của ta tán loạn tăng tốc... Mà bây giờ Kiếm đạo hấp thu Thủy hành ảo diệu, Hồn Phách Chân Linh của ta tán loạn, tốc độ lại giảm bớt, cái này một tăng tốc một giảm bớt, tuổi thọ của ta tựa hồ còn có thể duy trì tám nghìn Hỗn Độn kỷ nguyên.
Kỷ Ninh nở nụ cười.
Nhưng hắn cũng rõ ràng, chiến đấu tổn thất là không thể đền bù.
Nếu như trước chưa ra tay, như vậy lần này Thủy hành chi đạo hoàn toàn dung nhập, tuổi thọ của mình chỉ sợ có thể tăng vọt đến hơn một vạn Hỗn Độn kỷ nguyên. Phải biết rằng mặt khác mà nói... Như Lôi điện chi đạo, đối với Hồn Phách Chân Linh tán loạn chỉ sợ không có trợ giúp gì. Thủy hành... ở trong Kỷ Ninh dự cảm xem như cực kỳ có trợ giúp. Đáng tiếc bị mình chiến đấu triệt tiêu mất.
Chiến đấu, liền như vết rách trên đê đập.
Mỗi một lần chiến đấu, vết rách trên đê đập sẽ càng ngày càng nhiều... Đê đập cách sụp đổ cũng sẽ không ngừng tăng tốc.
Ô...ô...n...g.
Kỷ Ninh vung tay phải.
Trên lòng bàn tay lăng không hiện ra một thanh kiếm, đó là một thanh kiếm tự nhiên nhìn như bình thường.
- Hả? Kiếm này...
Chu Nữ Oa, Phong Đồng lão tổ, Thanh Ma, Khúc Lương Chúa Tể... trong Vực Giới Phi, cả đám đều không kìm lòng được bị thanh kiếm này hấp dẫn, nhìn như bình thường, nhưng trong nội tâm bọn hắn đều không kìm lòng được cho rằng... Thanh kiếm này đã bao hàm hết thảy ảo diệu của kiếm.
Kỷ Ninh cười, lại duỗi tay trái, lòng bàn tay trái cũng hiện ra một thanh kiếm, thanh kiếm này mặt ngoài có một tia thủy quang lưu chuyển, càng thêm ôn nhuận yên tĩnh.
- Vĩnh Hằng Chung Cực Kiếm đạo thuần túy.
Kỷ Ninh cười nói.
- Bên kia là Vĩnh Hằng Chung Cực Kiếm đạo hấp thu Thủy hành ảo diệu, xem như Thủy hành Kiếm đạo a. Các ngươi cảm giác, hai người có gì khác biệt?
- Một bên càng thuần túy, ngoại trừ kiếm, không có cái khác.
Nữ Oa nói.
- Bên kia ta cảm thấy suối nước róc rách, lại cảm thấy biển rộng không có sóng.
- Là thuần túy tốt hơn, hay dung hợp ảo diệu khác tốt hơn?
Một bên Phong Đồng lão tổ nhịn không được nói.
Kỷ Ninh gật đầu:
- Ở lúc đầu tu hành, đương nhiên là thuần túy tốt hơn! Dọc theo thuần túy đi đến cực hạn, tiến không thể tiến, như vậy liền cần càng rộng. Tốt rồi, hôm nay ta cũng coi như đại công cáo thành, hơn nữa mười hai ức năm, ta đoán coi như là Sí Dương Vực chủ mời được vài tên Vực chủ khác, chỉ sợ khổ đợi lâu như vậy, cũng đều rời đi. Chúng ta cũng lên đường a, tiến về địa phương Tây Tư tộc Tôn chủ bị giam cầm nhìn một chút.
- Đi.
Cầm Hỏa Thần rút cuộc kích động mở miệng, nó đã sớm đợi nhàm chán.
- Tây Tư tộc Tôn chủ, ta cho tới bây giờ không có nhìn qua a.
Thanh Ma cũng tràn ngập chờ mong.
- Tây Tư tộc Tôn chủ trong truyền thuyết.
Nữ Oa, Tô Vưu Cơ… đều chưa bao giờ thấy qua.
Xôn xao.
Vực Giới Phi Chu ở dưới Kỷ Ninh chỉ dẫn, lại hao tốn hơn ba tháng, rút cuộc hoàn toàn ra hỗn loạn thời không, trở về thời không bình thường rồi.
Trở về thời không bình thường, đám người Kỷ Ninh khống chế lấy Vực Giới Phi Chu, hao phí hơn một tháng, liền tới địa phương giam cầm Tây Tư tộc Tôn chủ trong truyền thuyết.
- Địa phương giam cầm Tây Tư tộc Tôn chủ, gọi là Địa Hỏa Đại Lục.
Phong Đồng lão tổ giới thiệu nói.
- Bất kỳ một ai nhìn thấy Tây Tư tộc Tôn chủ, đều cảm thấy khϊếp sợ. Tây Tư tộc Tôn chủ cho chúng ta cảm giác... so với Sí Dương Vực chủ là hoàn toàn bất đồng.
- Hoàn toàn bất đồng?
Kỷ Ninh kinh ngạc.
- Tây Tư tộc Tôn chủ cùng Sí Dương Vực chủ, thực lực không phải tương đối sao?
- Đợi Đạo Quân thấy được, tự nhiên sẽ biết.
Phong Đồng lão tổ nói.
- Tây Tư tộc Tôn chủ rất đáng thương.
Ngọc Hồng Đế Tôn thì nói, lắc đầu thở dài.
- Nhìn, cũng cảm thấy đáng thương, bất quá chúng ta không dám tới gần, bởi vì Tây Tư tộc Tôn chủ cuồng bạo như trước, dựa vào quá gần, không cẩn thận chỉ sợ cũng bỏ mạng.
Một bên trò chuyện với nhau, trong hư không phía trước liền xuất hiện một mảnh đại lục rộng lớn.
Đại lục rộng lớn bao la, liếc nhìn không tới phần cuối.
Vực Giới Phi Chu bay vào trên không đại lục rộng lớn, ở dưới Phong Đồng lão tổ, Ngọc Hồng Đế Tôn chỉ điểm, không ngừng tới gần chỗ giam giữ.
Oanh oanh oanh!!!
Mặc dù khoảng cách rất xa xôi, nhưng Kỷ Ninh đã mơ hồ nghe được từng trận tiếng nổ vang, đồng thời mắt thường có thể chứng kiến xa xôi, mơ hồ có một tia ánh lửa.
Theo Vực Giới Phi Chu tốc độ cao phi hành tới gần, ánh lửa kia cũng càng thêm chói mắt rộng lớn, ánh lửa này kì thực là tràn ngập phạm vi trọn vẹn trăm ức dặm, như thiên phạt, điên cuồng trấn áp thân ảnh ở trung ương, thân ảnh mơ hồ kia khoanh chân ngồi, toàn thân tản ra uy áp, chống cự lại ánh lửa vô tận.