Ở phía trước...
Đó là viên cầu khổng lồ, toàn thân màu đen, phát ra chấn động rất nhỏ nhưng đám người Kỷ Ninh vừa cảm nhận được chấn động này liền rung động mạnh. Cảm ứng một tia chấn động này giống như nghe tiếng tim ‘Cự Long’ đập, bản năng sẽ sợ hãi.
- Đây là hạch tâm của ngôi sao.
Cửu Trần Giáo chủ nói khẽ:
- Là hạch tâm của ngôi sao, nó thai nghén ra vô số đại địa ma tướng, cũng thai nghén ra Hoàn Liệt Thạch.
- Còn có Ngư Long khí.
Kỷ Ninh nhìn ra xa xa.
Cửu Trần Giáo chủ quay đầu nhìn sang, mặt ngoài hạch tâm ngôi sao có lỗ thủng, trong lỗ thủng có bốn đầu Ngư Long khí đang thai nghén sinh ra.
- Đi thôi.
Kỷ Ninh nói khẽ.
- Ân, nơi này không phải chúng ta có khả năng nhúng chàm.
Cửu Trần Giáo chủ cũng không có ý niệm nhúng chàm.
Ra ngoài mạo hiểm, muốn sống đầu tiên phải tự hiểu lấy mình.
Ngôi sao này có thể áp chế ức vạn hỏa diễm ma đầu, những hỏa diễm ma đầu này không dám gia nhập, thậm chí chỉ cần một tia chấn động đã làm bọn họ sợ hãi. Uy năng hạch nhân của ngôi sao không phải Vĩnh Hằng Đế Quân có thể so sánh. Hai người bọn họ đều có một loại dự cảm, chỉ cần đυ.ng chạm hạch nhân của ngôi sao, chỉ sợ hai người bọn họ sẽ hóa thành bột mịn.
Hô, hô.
Hai người bọn họ rời đi thật nhanh.
Trên đường trở về, hai người bọn họ một đường chém gϊếŧ đại địa ma tướng, nhanh chóng vùng thoát khỏi, nhìn như kịch liệt, nội tâm hai người bọn họ nhìn chằm chằm vào hạch tâm của ngôi sao, hạch nhân của ngôi sao vô cùng cường đại, Kỷ Ninh xem chừng chỉ có thực lực chúa tể mới có thể đánh chủ ý lên hạch nhân của ngôi sao.
- Khó trách ngôi sao này thai nghén tính mạng có thiên phú ngộ tính cực cao, tu hành cũng cực dễ dàng, còn mạnh hơn vô số tính mạng tam giới, cùng thời đại sẽ có hai ba mươi vị Đạo Quân, Thế Giới Cảnh càng dọa người. Khó trách ah.
Kỷ Ninh âm thầm sợ hãi thán phục.
...
Pháp thân đại trưởng lão tọa trấn và mười sáu Đạo Quân tụ tập, địa tâm không gian còn có rất nhiều màu sắc.
- Trưởng lão, hai vị tiên tri đi vào cũng quá lâu, lâu như vậy có thể...
Có Đạo Quân mở miệng.
- Là quá lâu.
- Lịch đạ Đạo Quân đi vào cũng không có lâu như vậy.
Tiến vào địa tâm không gian, nếu như thời gian ngắn không có thu hoạch và lui lại nhanh chóng, bọn họ muốn nếm thử lần nữa.
- Tiên tri không dễ dàng chết như vậy.
Đại trưởng lão mở miệng nói.
- Lại đợi lát nữa sẽ trở về.
Qua thời gian uống cạn chung trà.
- Đến.
Mặc Giác Đạo Quân liền nói.
Sưu sưu.
Hai đạo hào quang bay tới, phần đông đại địa ma tướng điên cuồng vây gϊếŧ, lực lượng chín đại bí thuật lao nhanh như thế, Kỷ Ninh và Cửu Trần Giáo chủ liên thủ nhanh chóng vùng thoát khỏi đám đại địa ma tướng. Những đại địa ma tướng mạnh nhất cũng tương đương với bọn họ, chúng không ngừng đuổi theo hai người.
- Hô, hô.
Đám người Kỷ Ninh đang bay nhanh trong không gian đủ màu sắc, lúc này đáp xuống đại địa, đại địa ma tướng trong địa tâm không gian đều gào thét cảnh báo nhìn hai người Kỷ Ninh, dần dần cũng không quan tâm tới hai người Kỷ Ninh.
- Chúc mừng hai vị tiên tri.
Đại trưởng lão mở miệng cười nói.
- Ta tu hành trong chốc lát.
Cửu Trần Giáo chủ cũng không khách sáo, hắn vugn tay và hàng lâm nhà gỗ, đi theo Cửu Trần Giáo chủ tiến vào trong nhà gỗ tu hành. Nhìn như nhà gỗ nhưng đây là pháp bảo động phủ cấp vĩnh hằng, có tầng tầng thủ hộ, rất khó công phá, đồng thời hắn cũng truyền âm cho Kỷ Ninh:
- Bắc Minh, ta tu hành bí thuật xem chừng một giờ là đủ.
Kỷ Ninh gật đầu.
Kỷ Ninh quay đầu nhìn ‘Đại trưởng lão’ áo bào trắng, mỉm cười nói:
- Những ngày qua phiền toái chư vị, ta và Cửu Trần đều có được Hoàn Liệt Thạch, hôm nay chúng ta sẽ rời khỏi phiến thiên địa này.
Đám người đại trưởng lão thầm buông lỏng một hơi.
Đi tốt.
Hiện nay bọn họ đã không cần ‘tiên tri’ truyền thụ pháp môn, sau khi bước vào thời đại tu hành vô tận năm tháng, nội tình của bọn họ có thể sánh ngang một cung của Mang Nhai quốc, cho dù chênh lệch chút ít cũng không chênh lệch quá nhiều.
- Sau khi rời đi, đệ tử Phong Tiêu của ta phiền toái lớn trưởng lão.
Kỷ Ninh nói ra.
- Yên tâm, Phong Tiêu cũng là thành viên thánh địa, là tộc nhân chúng ta, thánh địa sẽ đại lực tài bồi.
Đại trưởng lão nói ra.
Kỷ Ninh gật đầu.
...
Phong Tiêu ngồi trên đỉnh núi quan sát, quan sát sa mạc vô tận, trong sa mạc cũng có bộ lạc sinh sống, hắn yên lặng nhìn xem, ánh mắt xuyên thấu trên ức dặm, quan sát vô số tính mạng bộ lạc thăng trầm.
- Ta vẫn không bỏ được.
Phong Tiêu nhẹ nhàng lắc đầu.
- Phong Tiêu.
Một đạo thần niệm mênh mông xuyên qua khoảng cách mấy tỉ dặm và nói vào tai của hắn.
- Sư phụ của ngươi, tiên tri ‘Bắc Minh’ hôm nay phải rời khỏi phiến thiên địa này, hắn sẽ đi về ngoại vực.
- Sư phó phải rời đi?
Phong Tiêu công tử đứng dậy, hắn biết rõ, hắn có hôm nay không thể bỏ qua công lao Kỷ Ninh chỉ điểm, trong các Đạo Quân tu hành kiếm đạo trong ngôi sao này không có một ai có thể so sánh với sư phó hắn trên con đường kiếm đạo, sư phó chỉ điểm trực chỉ bản chất kiếm đạo. Dường như không có kiếm thuật nào mà sư phó không nhìn thấu, được sư phó chỉ dẫn nên hắn tiến bộ cực nhanh.
- Sư phó.
Phong Tiêu hóa thành một bóng kiếm, mượn nhờ pháp bảo của thánh địa, hắn có thần thông thực lực sánh ngang Đạo Quân nhất bộ, hiện tại có thể trực tiếp thi triển kiếm đạo độn thuật, hóa thành hào quang bay trở về.
Trên một hoang nguyên.
Đại trưởng lão cầm đầu một đám Đạo Quân đi cùng Phong Tiêu, từ đó tiễn biệt Kỷ Ninh và Cửu Trần Giáo chủ.
- Sư phó.
Phong Tiêu nhìn Kỷ Ninh, cho dù không bỏ, Kỷ Ninh không có đòi hỏi gì về hắn, hoàn toàn là một lòng giúp hắn. Phụ thân của hắn hỗ trợ tìm ‘Đông Hư kiếm chủ’ cũng chỉ là một Thế Giới Cảnh mà thôi, phụ thân hắn đưa lễ nặng, về sau lại không thu hắn vào sư môn, so với sư phó Kỷ Ninh, Đông Hư kiếm chủ khống tính là cái gì cả.
- Ha ha, Phong Tiêu, ta có duyên với ngươi, có duyên gặp lại.
Kỷ Ninh mỉm cười nói.
- Ân.
Phong Tiêu trọng trọng gật đầu.
- Chúng ta đi.
Kỷ Ninh nhìn sang Cửu Trần Giáo chủ bên cạnh, Cửu Trần Giáo chủ bĩu môi chế nhạo:
- Ta cũng không đồ đệ, tùy thời có thể đi.
Sưu sưu!
Hai người bọn họ lập tức bay lên, Phong Tiêu và một đám Đạo Quân nhìn chằm chằm và xông ra khỏi tầng khí quyển.
Phong Tiêu nhìn thân ảnh Kỷ Ninh biến mất, trong mắt rưng rưng.
Lần từ biệt này có thể gặp lại sư phó không?