Cuối tuần Lộ Vọng Xuyên kéo Kiều Mục đi câu cá, Kiều Mục đã quen ở nhà, nhưng Lộ đại thiếu lại rất kiên quyết muốn hắn đi, lý do là sợ hắn có ngày đột tử trong nhà.
Về loại nguyền rủa ác độc này, Kiều Mục khá khinh bỉ, nhưng vẫn đi theo. Đồ đạc gì đó Lộ Vọng Xuyên cũng đã chuẩn bị tốt, hắn chỉ cần đi tay không là được.
Đến chỗ ngồi, liền nhìn thấy đám hồ bằng cẩu hữu của Lộ Vọng Xuyên: Với tư cách là một tên hoàn khố (quần là áo lụa), Lộ đại thiếu đương nhiên có không ít đồng bọn cùng chung chí hướng với y. Cũng mệt cho một người như Kiều Mục có thể lẫn không sai trong nhóm bọn họ.
*
Kiều Mục ngồi ở bờ sông, mắt híp hờ, một dạng buồn ngủ. Nhưng rất nhanh hắn dùng lực kéo một cái, ném cá lên bờ, có thể nhìn ra được hắn còn chưa ngủ tới váng đầu.
Vẻ mặt Đào Tử Kỳ
sùng bái nhìn Kiều Mục, không ngừng phát ra tiếng oa cổ động.
“Kiều đại ca, anh làm sao được vậy, khoảng 10 phút thì lại có một con.”
Miệng Kiều Mục co lại, “Bảo cậu là đừng gọi Kiều đại ca rồi mà.” Làm cho hắn nghĩ đến Kiều Phong Kiều đại hiệp…
Hắn đem chú ý quay về hướng mặt nước, nói: “Chỉ cần biết thời tiết, hướng gió, độ ấm, thủy chất, địa hình, kết cấu địa chất, mồi câu, tập tính của cá… Sau đó tìm một chỗ ngồi là được rồi.”
“À…” Đào Tử Kỳ đáp, thế nhưng trên khuôn mặt tuấn tú nhỏ nhắn lại tràn đầy vẻ khó hiểu.
… Cũng không biết một đứa trẻ đơn thuần như vậy làm sao lại bị lầm đường lạc lối lẫn vào cái đám hoàn khố của Lộ Vọng Xuyên, quả thực là đang độc hại đóa hoa tương lai của tổ quốc, điên rồi điên hết rồi.
*
Chưa câu được bao lâu Kiều Mục đã cảm thấy không có ý nghĩa.
Lộ Vọng Xuyên không ngồi bên cạnh hắn, Kiều Mục nâng mắt nhìn, bộ dạng Lộ đại thiếu rất nghiêm túc. Đem cần câu cắm xuống mặt đất, sau đó đi vào trong một rừng cây nhỏ cách đó không xa. (mình nghĩ ảnh đi WC^^)
Trong khung cảnh có cái đập chứa nước rất đẹp bên cạnh, dù là không câu cá, nhìn ngắm phong cảnh cũng không tệ. Bất quá Kiều Mục luôn khuyết thiếu tế bào nghệ thuật ở phương diện này, tìm dưới gốc cây, sau khi xác định không còn một con mồi nào sót lại liền nằm xuống.
…
Ngủ một lúc lâu mới mơ mơ màng màng tỉnh lại.
Nhìn thời gian đã đến giờ ăn cơm, Kiều Mục gãi gãi đầu định đến chỗ tập hợp. đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.
Hắn đưa tay sờ sờ môi dưới.
Sao lại… Ẩm ướt thế này?