“Luật sư Triệu…”
Hoàng Tiểu Ly do dự đưa chén cà phê qua, lại tiếp lời: “À, xin hỏi ngài có anh em gì không?”
“Không có? Làm sao vậy?” Triệu Cách Phi tiếp nhận cà phê, kỳ quái ngẩng đầu.
Hoàng Tiểu Ly miễn cưỡng trả lời: “Ngoài cửa…”
“Ngoài cửa làm sao?” Triệu Cách Phi nhìn ra phía cô chỉ, thế nhưng lại thấy ngay một đống người…
“Xảy ra chuyện gì? Tại sao tất cả mọi người đều đứng ở ngoài cửa?” Triệu Cách Phi đứng dậy: nói chính xác hơn là, tất cả chị em phụ nữ trong văn phòng đều đang tụ tập ngoài kia…
“Ấy ấy, cậu em trai này bộ dạng thật đáng yêu… Em trai à, năm nay em bao nhiêu tuổi rồi?”
“Còn đang đi học phải không?”
“Em có quan hệ thế nào với luật sư Triệu của chúng tôi?”
… … … …
Triệu Cách Phi đen mặt mà nhìn Diệp Đề đang ngồi trên băng ghế dài ngoài cửa, ngẩng đầu ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của các chị các cô. Cậu ta sao lại chạy tới văn phòng của mình vậy?
“Anh Triệu!” Diệp Đề tinh mắt, vừa thấy người nọ đi ra liền phấn chấn mà đứng lên. Triệu Cách Phi mặt mày nghiêm túc nói vài câu với đám nữ đồng nghiệp rồi thẳng tay xách Diệp Đề vào văn phòng. Đóng cửa lại, hít sâu một hơi, thả lỏng cơ bắp trên người, anh nói: “Làm sao cậu tìm được đến đây?”
“À, chuyện đó không phải quá dễ dàng sao. Lần trước em trộm biển số xe của anh ở ngay bãi đậu xe gần đây nha. Tìm một vòng xung quanh, cũng chỉ có một cái văn phòng luật sư này thôi, không phải ở đây thì còn ở đâu nữa.” Diệp Đề thực kiêu ngạo vì sự thông minh của mình.
“Không phải vấn đề này… Cậu mới rời khỏi nhà tôi cơ mà, bây giờ lại chạy đến đây tới tìm tôi, rốt cuộc có chuyện gì?”
“Không có chuyện gì hết, chỉ là nhớ anh.” Một câu vốn dĩ cực
kỳ ái muội lại bị Diệp Đề nói đến là đúng lý hợp tình, một chút mỹ cảm cũng không hề có.
Triệu Cách Phi thiếu chút nữa lăn ra bất tỉnh: vì sao mỗi lần đối mặt với nhóc trộm này lý trí và sự tao nhã của anh đều sẽ hoàn toàn tan biến chứ??
“Nếu chỉ vì cái lý do nhàm chán như vậy…”
“Ai bảo lý do này nhàm chán?” Diệp Đề cắt ngang lời người nọ, vô cùng bất mãn mà hất hàm nói: “Nếu không phải vì em nhớ anh, anh có mời gãy lưỡi em cũng chẳng đến đâu! Em cảm thấy đây là lý do đúng tình hợp lý nhất rồi. Em dùng thành ngữ có đúng không?”
“Ừ, rất đúng…” Triệu Cách Phi sửng sốt một chút, hồi đáp theo bản năng, trong đầu lại vô thức nhớ tới lời Diệp Đề nói: nếu không phải vì nhớ anh…
Ha ha, thật sự là một đứa nhỏ đơn thuần và thẳng
thắn. Bỗng nhiên Triệu Cách Phi tựa như nhớ ra một chuyện gì, cười khổ mà vươn tay sờ mặt.
“Anh Triệu, ở đây có gì để uống không? Vừa rồi trả lời một loạt câu hỏi của mấy thím kia, cổ họng em khô không khốc cả rồi này.” Diệp Đề một bên le lưỡi như con chó nhỏ, một bên nhìn ngó khắp nơi.
Mấy… mấy thím??? Triệu Cách Phi nhìn những cô gái trẻ trung cao quý thanh lịch còn chưa đầy hai mươi lăm tuổi ở ngoài kia… Nếu các cô ấy nghe được lời này, có thể nào xông tới tẩn thẳng vào khuôn mặt đáng yêu của tên nhóc Diệp Đề này không? Căn cứ vào phong cách thô bạo hàng ngày của họ, tuyệt đối là có khả năng…
“Em ấy à, sáng nay vừa mới ra khỏi nhà chưa tới nửa giờ đã bắt đầu có chút nhớ anh.” Diệp Đề cầm tách café trên bàn Triệu Cách Phi, uống một ngụm, lập tức nhíu mày: “Anh Triệu, anh sinh bệnh? Uống thứ thuốc Đông y đắng ngắt như thế này…”
… Triệu Cách Phi đã không còn muốn tranh luận những vấn đề thiếu dinh dưỡng như thế với Diệp Đề.
“Sau một tiếng, em bắt đầu cực kỳ nhớ anh. Lại qua thêm hai tiếng nữa, em phát hiện em tuyệt đối không thể rời xa anh.” Diệp Đề cười hì hì, nói: “Vì phòng ngừa ngày sau sẽ nhớ anh đến sống cũng không nổi, em chỉ còn cách chạy tới tìm anh. Thế nhưng, anh đã nói em không được sống cùng anh ở nhà anh nữa, cho nên em tính, từ nay về sau sẽ ở trong văn phòng của anh — như vậy vừa có thể nhìn thấy anh, lại vừa không vi phạm giao ước!” Diệp Đề đắc ý mỉm cười, một lần nữa phát hiện mình thật sự quá thông minh, tìm được lỗ hổng trong lời của đại luật sư Triệu, thậm chí còn lách luật thành công — Cho dù hiện tại chưa thể thành công trăm phần trăm, nhưng chắc chắn cậu sẽ làm được.
“Rốt cuộc cậu có biết mình đang nói cái gì không?” Triệu Cách Phi thật sự cảm thấy buồn bực, ngồi phịch xuống ghế xoay, đầu óc anh gần như ngừng hoạt động — vì sao cứ dính đến trên trộm vặt này là tất cả mọi chuyện đều rối loạn như mớ bòng bong vậy trời?
“Anh không cần phải phân vân nữa — buổi tối em sẽ ngủ ở đây giúp anh canh chừng, ban ngày anh có việc gì em đều làm giúp cho anh — chỉ cần đảm bảo em có cơm ăn là được.” Diệp Đề cười tủm tỉm mà xắn tay áo lên: “Có phải anh muốn chuyển cái thùng này ra ngoài hay không? Em làm cho! Đừng thấy em gầy gò mà lầm tưởng, khí lực của em lớn lắm đấy nha… Hây aaaa!”
“Này này!!” Triệu Cách Phi uể oải thốt ra một tiếng ngăn cản, nhìn theo bóng lưng tràn ngập nhiệt tình của Diệp Đề lúc bưng cái thùng rời đi, âm thầm nghiến răng: đó là màn hình máy tính vừa mới được bưng vào đây đấy… … … … Đáng hận nhất là, vừa rồi bởi vì không tìm được người khuân vác, nên anh phải tự tay bưng nó từ dưới lầu lên… …