Đương Đại Luật Sư Ngộ Đáo Tiểu Mao Tặc

Chương 20

Diêu Cẩn Văn dọa cho cậu nhóc họ Diệp sợ đến nhảy dựng.

Song anh lại là nhân vật thế nào cơ chứ, lập tức phát huy công năng ba tấc lưỡi của mình đến cực hạn, lấy tình đánh lý lấy lý động tâm, cuối cùng triệt để khiến cho Diệp Đề tin tưởng anh là bạn bè tốt nhất của Triệu Cách Phi, đối với tất cả những chuyện của người kia, đều biết rõ đến từng đường tơ kẽ tóc. Thậm chí tất cả những quan tâm cùng trân trọng mà Triệu Cách Phi nhận được trong cuộc sống, có đến 99% là từ vị bác sĩ đẹp đến dị thường này. Tóm lại, trong vài tiếng ngắn ngủi kể từ khi hai người quen biết, trong lòng Diệp Đề, Diêu Cẩn Văn đã người thứ hai mà cậu hoàn toàn tín nhiệm chỉ đứng sau có mỗi Triệu Cách Phi.

Vì thế Diệp Đề do dự một lát, vẫn đem nghi hoặc lâu nay của mình thổ lộ với bác sỹ Diêu: “Anh Cẩn Văn, anh là bác sỹ, lại là người bạn tốt nhất của anh Triệu… Chuyện kia, hẳn là anh cũng biết, anh Triệu, anh Triệu… anh ấy…”

“Cậu ta làm sao?” Diêu Cẩn Văn biết rõ những vẫn cố hỏi.

“Anh ấy…” Diệp Đề cố lấy hết dũng khí, nhỏ giọng nói: “Anh Triệu, anh ấy sinh bệnh… đúng như những gì anh vừa nói, anh ấy đã làm ra loại chuyện đó với em…”

Chuyện này xem như là mối băn khoăn duy nhất của Diệp Đề. Cậu quái gở chẳng giống một ai, song lại có một ưu điểm phi thường phiền toái: đó là thuần khiết. Diệp Đề thông minh, nhưng vẫn là trong sáng quá mức cần thiết. Cậu vẫn luôn tin rằng

OOXX là chuyện chỉ có nam nữ làm với nhau thôi, thậm chí sau khi bị Triệu Cách Phi OOXX một thời gian dài vẫn chưa kịp phản ứng, chỉ đơn giản cho rằng Triệu Cách Phi sinh bệnh, một loại bệnh gọi là “đồng tính luyến ái”. Cậu giấu ở trong lòng lâu như vậy, nếu Diêu Cẩn Văn là bạn tốt của anh Triệu, còn biết cả chuyện cậu bị người kia phát bệnh ăn sạch, thì nói hết với mọi chuyện với anh ta cũng được, đúng không?

“A…” Diêu Cẩn Văn lộ ra vẻ mặt trầm ngâm, hai đầu lông mày cơ hồ nhíu lại cùng một chỗ: “Không dối gạt Tiểu Diệp, đúng là anh biết cậu ta mắc căn bệnh này. Thân là bạn bè tốt nhất của cậu ta, anh cũng thực lòng lo lắng. Thế nhưng, anh vẫn luôn không biết mở miệng như thế nào… Tiểu Diệp, vừa vặn,

em sống cùng với cậu ta, hay là em giúp anh đi, chúng ta hợp tác trị bệnh cho Cách Phi, thế nào?”

Ở trên đã từng nói qua, kỳ thật Diệp Đề là một đứa nhỏ thông minh và lanh lợi, nếu không ở vài thời điểm chưa thật lòng thần phục Triệu Cách Phi, đã chẳng năm lần bảy lượt tính kế anh. Chính là, dù sao đi chăng nữa cậu cũng chỉ là một đứa trẻ, huống hồ đối diện với loại cáo già thành tinh như Diêu Cẩn Văn đây, đồng chí Tiểu Diệp thuần khiết của chúng ta vẫn không tránh khỏi bị sắc đẹp cùng diễn xuất của đối phương mua chuộc. Dưới tình huống hoàn toàn ngu ngơ mờ mịt, cậu liền trở thành đồng phạm “trợ giúp” Diêu Cẩn Văn tính kế anh Triệu ân trọng như núi của mình…

Thời điểm Triệu Cách Phi về nhà, phi thường bất ngờ phát hiện Bạch Tuyết đang nhàn nhã tản bộ trong phòng, vì thế không khỏi sửng sốt một chút: “Sao Bạch Tuyết lại trở về?”

“A. Là anh Diêu đưa về. Anh ấy nói anh ấy phải đi công tác một tuần, không rảnh chiếu cố cho Bạch Tuyết.” Diệp Đề một bên xem tv, một bên huấn luyện Bạch Tuyết đón “củ lạc bay”.

“Diêu Cẩn Văn tới đây?” Triệu Cách Phi đột nhiên biến sắc, áo khoác cũng chưa kịp cởi ra, một bước nhảy vọt lại đây, bắt đầu kéo kéo quần áo Diệp Đề. Diệp Đề cho rằng đối phương lại phát bệnh, vì thế sợ tới mức mặt mũi cũng trở nên trắng bệch: “Anh, anh, anh Triệu, không phải anh đã nói anh có có có người yêu rồi rồi rồi à…”

“Không có… sau lưng cũng không có… chỗ này, chỗ kia, đều không có… phù…” Triệu Cách Phi tỉ mỉ kiểm tra trước sau thân thể Diệp Đề một phen, phát hiện không có dấu vết khả nghi nào, lúc ấy mới buông lỏng tâm tình mà thở ra một hơi dài: may quá, có cho tên họ Diêu kia mười lá gan cậu ta cũng không dám động đến người của anh!

“Tên họ Diêu có làm gì cậu không? Lại nói nhăng nói cuội cái gì không?” Triệu Cách Phi vẫn chưa hoàn toàn yên tâm, vội vã hỏi dồn. Diệp Đề cấp tốc lắc đầu, tỏ vẻ phủ định.

A, vậy là tốt rồi… Thế nhưng, họ Diêu kia sao tự nhiên lại đổi tính? Nhìn thấy Diệp Đề ngon miệng như vậy, thế mà cái gì cũng không làm, ngay cả đậu hũ cũng không thèm ăn…

Đại luật sư Triệu khôn ngoan khéo léo như thế nào cũng không ngờ được, Diêu Cẩn Văn không ăn đậu hũ của Diệp Đề, là bởi vì anh ta đã tìm được miếng đậu hũ càng thú vị hơn để trêu đùa. Mà Triệu Cách Phi cũng hoàn toàn không hay biết, bản thân mình lại là nam chính đáng thương ở đoạn kết của cuộc chơi… Càng không thể tưởng tượng được chính là, người gánh trọng trách hỗ trợ trong trò chơi này, thế nhưng lại là nhóc trộm họ Diệp…