- Hắc hắc. Xem ra mỹ nhân đối với tên nhóc con này cũng không tệ. Nàng càng nói vậy, ta càng muốn hắn chết.
Gã Lê Vinh cười gằn, dường như không coi sự uy hϊếp của Dương Hoàng Yến đặt vào trong mắt.
Vì Dương Hoàng Yến tạm thời có Bích Thuỷ Thần Quy bảo hộ nên Lê Vinh tạm thời đình chỉ công kích, chuyển sang mục tiêu là Phạm Văn Long.
Kế đến, hay tay vũ động, há miệng phun ra một luồng tinh huyết phun thẳng vào đàn dơi. Ngửi thấy mùi máu tanh, đàn dơi nhanh chóng lao đến hấp thu, chỉ một loáng, thân hình con nào con nấy căng tròn trông vô cùng kinh dị, mà ngay cả khí tức trên thân thể cũng nhanh chóng gia tăng.
Sau một tiếng quát, đàn dơi hàng trăm con lại rào rào xông đến, nhắm vào Phạm Văn Long tấn công.
Bị dồn vào tình cảnh này, Phạm Văn Long thoáng sợ hãi, trong đầu run rẩy nhớ đến đàn Huyễn Dực Giáp Trùng trong Tây Nguyên cấm địa. Cho đến nay vẫn là một ký ức kinh hoàng.
Phong Quyển Tàn Vân ngay lập tức khởi động. Thân hình nhanh như cắt liên tiếp thối lui. Những con dơi này da thịt rất dày, hắn đã thử qua một vài biện pháp tấn công nhưng đều vô hiệu.
- Thủ đoạn của cường giả Xuất Trần quả nhiên cường đại.
Phạm Văn Long thầm than. Đứng trước tồn tại cấp bậc này, hắn chẳng khác nào con kiến hôi. Bản thân không cách nào đối kháng nổi.
Cách đó không xa, Dương Hoàng Yến thân hình lay động, một thoáng chần chừ, rốt cuộc quyết định thu lại pháp bảo Bích Thuỷ Hoàn, hư ảnh Bích Thuỷ Thần Quy trên không trung cũng dần dần tiêu tán.
Thần sắc Dương Hoàng Yến biến hoá, trong đôi mắt bất ngờ ẩn hiện hai luồng sát khí đáng sợ.
- Hừ! Ta đã nói tính mạng của hắn do ta quyết định. Ngươi không có tư cách.
Không rõ Dương Hoàng Yến dùng biện pháp nào, chỉ thấy khí tức trên người nhanh chóng được kéo lên, linh lực bùng nổ, miễn cưỡng có thể so sánh với Xuất Trần sơ kỳ.
- Không ngờ nàng còn có thủ đoạn này.
Gã Lê Vinh thấy động liền chăm chú quan sát, thoáng kinh ngạc nhưng thực lực Xuất Trần sơ kỳ vẫn không khiến hắn mảy may lo lắng.
Oanh!!!
Nhưng chính thời khắc này.
Thiên địa biến hoá.
Bất ngờ, một nguồn năng lượng nồng đượm ngay vị trí của Dương Hoàng Yến lan tràn khắp bốn phương tám hướng.
Mặt đất nứt toác thành từng mảng.
Mỗi tấc không gian chung quanh thân thể của nàng như bị cô đọng, hội tụ về một nơi.
Ngay cánh tay, một kiện vũ khí hình dạng là một chiếc nỏ, toàn thân toả ánh hào quang lấp lánh xuất hiện.
Dương Hoàng Yến không tiếc tinh lực, trong người có bao nhiêu linh lực ào ào tuôn ra như thác đổ, không hề đình trệ dung nhập thẳng vào chiếc nỏ.
Hào quang càng ngày càng chói loá.
Uy áp càng ngày càng mạnh.
Phảng phất trong phiến không gian này còn mang một cỗ hơi thở cường đại đến từ thời viễn cổ.
Chỉ vài nhịp thở, gã Lê Vinh thần sắc trở lên hoảng sợ cùng cực, đôi mắt run rẩy mãnh liệt, cổ họng khô khốc khó khăn la lớn:
- Là thượng đẳng pháp bảo. Chính là thượng đẳng pháp bảo.
Thượng đẳng pháp bảo chính là một tồn tại cực kỳ khủng bố, bản thân hắn chưa từng có cơ hội gặp qua. Không ngờ hôm nay trong mảng rừng rú hoang vu này lại có thể tận mắt chứng kiến. Có điều, Lê Vinh không biết rằng, đây chính là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng trong đời của hắn.
Thượng đẳng pháp bảo trân quý ra sao, công kích huỷ diệt thế nào bản thân Lê Vinh rất rõ ràng. So về giá trị, dù là cả ngàn kiện trung đẳng pháp bảo cũng không thể đổi lấy một kiện thượng đẳng pháp bảo. Đây dường như là vô giá. Dẫu có cũng không ai ngu dại mà đem ra rao bán. Dù ngay cả Ngạo Thế cường giả cũng không dễ dàng sở hữu. Vậy mà trên người thiếu nữ Siêu Phàm nho nhỏ này lại có một kiện.
- Chạy!!!
Ngay khi thượng đẳng pháp bảo xuất hiện, Lê Vinh liền hoàn toàn buông bỏ mọi tâm tư toan tính, ngay cả Linh phách bản mạng cũng không thiết tha gì nữa, trong đầu chỉ có một ý niệm duy nhất.
- Muốn chạy sao? Muộn rồi. Hãy nếm một Nỏ Liên Châu của ta.
Lê Vinh muốn phi người bỏ chạy, vậy nhưng hắn kinh hoàng phát hiện thiên địa xung quanh dường như bị khống chế, trói buộc thân thể, khiến hắn không cách nào cử động.
- Cái gì? Ngươi là ai? Tại sao lại có Nỏ Liên Châu?
Vào thời khắc phi thường này, trong đầu Lê Vinh chợt loé lên một luồng thông tin.
Quỳnh Phụ Tinh ngàn vạn năm qua số lượng thượng đẳng pháp khí không nhiều. Theo ghi chép, Nỏ Liên Châu chính là vũ khí thành danh của lão quái vật Dương Ngọc Lương, một tồn tại Ngạo Thế đỉnh phong.
Ngoài ra, nó còn có tên gọi khác là Linh Quang Kim Trảo Thần Nỏ.
Khác với nỏ thường, Liên Châu có thể bắn một lần được nhiều phát tên, các mũi tên đều ẩn chứa sức huỷ diệt phi thường, kinh thiên động địa.
Nghe nói hơn vạn năm trước, Dương Ngọc Lương trong một lần tức giận đã ra tay tru diệt một đại gia tộc. Chỉ một nỏ phóng ra liền ngưng tụ hàng vạn mũi tên, ngay cả Ngạo Thế, Phá Không cường giả cũng bị đánh chết vô số.
---Truyện đang được đăng tải chính thức trên Facebook.com/TienHiepLacHong---
Dương Hoàng Yến toàn thân toả hào quang, khí thế bá đạo, trông xa như ma nữ hạ phàm, mang đến cảm giác của chí tôn cường giả, ngạo nghễ thiên hạ, vô cùng rung động lòng người.
- Dám xuống tay với ta. Đi chết đi!
Sau tiếng quát, một luồng năng lượng phô thiên cái địa từ Nỏ Liên Châu ùn ùn phóng xuất, trong sát na, biến hoá thành mấy trăm mũi tên lao đi vun vυ't.
Do tu vi của Dương Hoàng Yến sau khi dùng bí pháp miễn cưỡng tăng lên Xuất Trần sơ kỳ mới có thể xuất động thanh thế nhường này. Nếu đổi lại là Siêu Phàm, e rằng số lượng mũi tên không quá một trăm. Cơ mà đối phó với gã Lê Vinh tu vi Xuất Trần hậu kỳ, bấy nhiêu thôi cũng là quá dư thừa.
Lê Vinh lắp bắp kinh hãi, khí huyết sôi lên.
- Không!!!
Hơi thở tử vong ngày một đến gần hơn.
Lê Vinh cảm thấy bản thân đứng trước nguồn năng lượng cuồng bạo kia chẳng khác nào con kiến hôi giãy dụa trong vô vọng. Trong lòng hối hận không ngừng. Hắn không cam tâm, muốn thúc giục linh lực đối kháng làm sao có thể thay đổi kết cục.
Sát.
Sát.
Sát.
Hàng trăm mũi tên xuyên phá không gian, lao thẳng vào người Lê Vinh, dễ dàng như dao sắc chém vào đậu hũ, không một chút trở ngại.
Cơ thể Lê Vinh bị xuyên thủng lỗ chỗ, không lâu đã biến thành một tổ ong vò vẽ, rồi sau một thoáng, thân hình to lớn chao đảo đổ sầm xuống mặt đất. Cho đến lúc chết hắn vẫn không kịp nhắm mắt.
Đám dơi độc đang vây công Phạm Văn Long, lúc này mất đi sự khống chế, liền dần dần tan biến vào hư vô.
Diến biễn xảy ra quá nhanh, Phạm Văn Long hít một hơi khí lạnh, cũng bị một màn này làm cho nhảy dựng lên.
Vừa hướng mục quang về phía Dương Hoàng Yến, bỗng thấy thân thể mềm mại thoáng lay động.
Rầm.
Sau một kích kinh thiên, Dương Hoàng Yến đảo tay thu lại Nỏ Liên Châu, sắc mặt tái mét cắt không còn giọt máu, bất ngờ lăn đùng ra đất lâm vào hôn mê.
Đêm xuống.
Lép bép...
Ngọn lửa bốc lên từ đống củi khô, phát ra tiếng kêu bép bép, khói bay mù mịt.
Phạm Văn Long ngồi cạnh đống củi chất cao, tay cầm một khúc cây có xuyên qua thân thể một con heo rừng, đang không ngừng huơ qua huơ lại.
Từ từ quay trên lửa nóng, thịt heo rừng chuyển sang màu vàng, mỡ chảy ra ngoài đọng lại thành từng giọt, rơi xuống như nước. Mùi thịt nướng thơm điếc cả mũi, tỏa ra bốn phương tám hướng.
Cách đó không xa, hiện lên thân ảnh muôn phần xinh đẹp của Dương Hoàng Yến. Không ngờ lúc này nàng vẫn lâm vào trạng thái hôn mê chưa tỉnh.
Nhắc đến chuyện này số là sau trận chiến, thấy tình trạng của Dương Hoàng Yến như vậy, Phạm Văn Long vội vàng chạy đến kiểm tra. Sau một hồi, hắn mới rõ ràng nguyên nhân, có lẽ do bản thân nàng hao tổn tinh lực quá độ nên mới nhất thời ngất đi, không quá nguy hiểm đến tính mạng.
Phạm Văn Long liền bồng Dương Hoàng Yến đi một đoạn đường, cách xa địa điểm cuộc chiến. Tuy gã cường giả Lê Vinh kia đã chết song Phạm Văn Long không biết hắn còn có thêm đồng bọn hay không? Nếu hoạ may đúng là như vậy thì quá xui xẻo rồi. Vậy nên đến một địa phương an toàn, nhìn thấy sắc trời đã tối, hắn mới quyết định dừng chân tạm nghỉ.
Phạm Văn Long tìm một nơi thoáng đãng sạch sẽ, rồi nhẹ nhàng đặt Dương Hoàng Yến xuống. Bất thần trong giấc ngủ của mình, Dương Hoàng Yến hình như mơ thấy điều gì, chân mày nhíu lại, cánh tay duỗi thẳng ra, nắm lấy bờ vai Phạm Văn Long, bấu víu vào người hắn.
Hành động này làm Phạm Văn Long giật cả mình, thần hồn nát thần tính còn muốn phi thân bỏ chạy. Nhìn kỹ, hoá ra nàng vẫn say sưa trong giấc, chắc là vừa rồi gặp phải ác mộng. Nhìn tình huống có phần giống trong sơn động tối om cách đây mấy ngày.
Lướt nhìn thoáng qua, Phạm Văn Long cả người ngây dại, gương mặt Dương Hoàng Yến tuy tiều tuỵ, xanh xao nhưng vẫn ngời ngời vẻ mỹ lệ vô ngần.
Chung quy cũng là bản thân hắn thiếu nợ nàng, giờ chỉ biết nằm yên nơi đó. Không lâu, cơn buồn ngủ phút chốc ập tới, mắt hắn díp lại, tựa hồ như quên hết những gì xảy ra xung quang, trong phút chốc chẳng còn phiền não gì nữa.
Đến nửa đêm tỉnh lại, hai người vẫn giữ nguyên tư thế ám muội đó. Lát sau, Phạm Văn Long mới khó khăn thoát được ra. Hắn không ngu ngốc cứ nằm lì như vậy, biết đâu nàng ta bất chợt thức giấc, nói không chừng lại một kiếm chém chết hắn.
Mấy ngày không ăn không uống, bụng trống rỗng cồn cào. Trong rừng không thiếu các loài dã thú, rất nhanh, Phạm Văn Long đã bắt được một con heo rừng chạy loạn, ngay tức thì liền hoá kiếp cho nó.
Lướt nhìn Dương Hoàng Yến đang nằm bất động, Phạm Văn Long cười khổ. Lần này cũng may có nàng nếu không kết cục thế nào rất khó nói. Bản thân hắn cũng có một con bài bảo mệnh, chính là Sát Châu mà Thảo Linh đường chủ đưa trước khi hắn vào Thông Thiên Tháp. Có điều, Sát Châu có thể đánh chết Lê Vinh hay không thì hắn không dám đảm bảo.
Chứng kiến uy lực của Nỏ Liên Châu, một kiện thượng đẳng pháp bảo, nếu nói Phạm Văn Long không động tâm hoàn toàn là giả dối. Chỉ là hắn làm người luôn có nguyên tắc. Dương Hoàng Yến không thù không oán, vô tình có chút xích mích trong sơn động, lần này tuy không liên quan nhưng cũng ít nhiều thiếu nợ nàng ta.
Vừa nghĩ đến đây, chợt thấy một trận lay động truyền đến, Phạm Văn Long nhìn qua đã thấy Dương Hoàng Yến tỉnh lại.
Dương Hoàng Yến khẽ cựa người ngồi dậy, đôi mắt đen láy thoáng đảo vài vòng, sau cùng dường như cũng phán đoán ra đại khái tình huống của bản thân. Nhìn thấy bóng dáng Phạm Văn Long đang ngồi nướng thịt cách đó không xa, nàng khẽ xoay người hướng về phía hắn.
Vì ấn tượng của Dương Hoàng Yến đối với mình không tốt, Phạm Văn Long duy trì sự cảnh giác, rặn ra một nụ cười:
- Nàng tỉnh rồi sao?
Nghe Phạm Văn Long hỏi một câu dư thừa, Dương Hoàng Yến không thèm đáp, chỉ nói:
- Ta hôn mê đã bao lâu rồi?
Phạm Văn Long nhẩm tính, liền bảo:
- Không quá lâu. Cũng chỉ khoảng vài canh giờ.