Đại Việt Truyền Kỳ

Chương 57: Kịch chiến

Sau một tiếng quát long trời lở đất, một luồng công phá cực kỳ khủng bố từ trên cao ập xuống. Đám thành viên Phục Minh ngồi bên dưới dù đã được năm tầng lớp bảo hộ nhưng vẫn nhận ra sự cường đại, nguy hiểm treo lơ lửng ngay trên đỉnh đầu, cảm thấy thân thể như bị hãm vào trong vô tận bùn lầy, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.

“Bồng”

Quyền phong vừa đánh tới, âm thanh ầm ầm quay cuồng như tiếng sấm nổ bên tai khiến cho những học viên đang quan chiến cảm thấy sợ hãi, vội vàng lùi lại phía sau. Linh lực cuồng bạo trùng kích xuống nền gạch trên sân tạo thành những khe nứt lan tràn. Khí lãng tỏa ra thổi quét khắp nơi khiến bụi mù tung bay, phạm vi lên đến cả trăm trượng.

Vô số ánh mắt hoảng sợ nhìn về cuộc chiến, bên kia chỉ là một gã Nhân vực cấp 13, vậy nhưng đối diện với tình huống vây công của đám thành viên Phục Minh vẫn không tỏ ra yếu thế. Một chiêu vừa giáng xuống vững vàng như núi, đè ép thế công hung mãnh của kẻ địch khiến bọn chúng chật vật đến mức không ngóc đầu dậy nổi.

Ở tòa tháp trung tâm, ánh mắt vốn bình lặng của Dương Hoàng Yến chợt lóe lên một tia sáng, nhưng rất nhanh đã biến mất, không ai có thể phát hiện.

Chỉ trong một sát na, nguồn kình lực như sóng thần hung bạo nhào đến, vừa chạm vào tấm màn bảo hộ đầu tiên liền dễ dàng phá tan tành, một đường xuyên thẳng đến tấm màn màu đỏ vốn do một gã Hỏa hệ Pháp sư thi triển. Nhưng trong linh lực Phạm Văn Long ẩn chứa các tia hỏa diễm bá đạo của Hoàng Kim Cự Long, vậy nên cái phòng ngự Hỏa hệ sơ cấp kia làm sao là đối thủ, run rẩy trong giây lát rồi nhanh chóng bị xé toang.

Quyền phong thế như chẻ tre tiếp tục áp xuống, tới tấm màn màu xám chợt có dấu hiệu chậm lại, giằng co trong giây lát bỗng vang lên một tiếng nổ, không ngờ lớp bảo hộ thứ ba cũng đã bị phá vỡ.

Long Hổ Phong Vân Hội là chiêu thức cao nhất trong Long Hổ Thần Quyền nên uy lực dĩ nhiên cường đại vượt xa sức tưởng tượng. Chỉ là, Phạm Văn Long vẫn chưa chân chính nắm bắt được cái thần hồn trong bộ quyền pháp, bởi vậy sau khi vượt qua ba tầng phòng ngự đầu tiên dư lực đã bị tiêu hao rất nhiều, vừa xuyên qua được tầng thứ tư đã suy yếu rõ rệt, cuối cùng chạm đến tấm màn màu vàng dây dưa một lát liền tiêu tán, tan biến như bọt biển.

Cả đám thành viên Phục Minh thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng tinh thần ngửa đầu nhìn lên, vẫn thấy thân hình Phạm Văn Long thờ ơ bất động giữa không trung.

Đúng vào lúc này, đột nhiên vang lên những tiếng kêu la thảm thiết, một vài thành viên Phục Minh đang ngồi phía dưới bỗng vù một cái lần lượt từng người như bao cát bị đánh bay đi, thân thể nện thẳng vào các vách tường, miệng hộc máu tươi, hoàn toàn mất đi ý thức. Cơ hồ trong vài nhịp thở, những tiếng “binh binh” vang lên liên hồi, kèm theo là chuỗi âm thanh xương cốt vỡ vụn “rắc rắc” ghê rợn.

Từ xa nhìn lại chỉ thấy một bóng đen lờ mờ di chuyển trên sân, tốc độ cực nhanh giống như một làn khói mờ ảo.

Đám thành viên Phục Minh kinh hoảng, thần sắc tràn ngập vẻ sợ hãi, nào còn ý chí chiến đấu nữa, tranh nhau chạy bán sống bán chết.

Mãi một lát sau, đến khi không còn người nào trên sân, thân ảnh của Phạm Văn Long mới dần dần hiện lên, chỉ là sắc mặt hơi tái đi, hơi thở có phần gấp gáp.

Trước đó, Phạm Văn Long âm thầm tính toán muốn phá vỡ được năm tấm màn phòng ngự kia là rất khó khăn, dẫu thành công đi chăng nữa thì dư lực đánh xuống cũng chẳng còn bao nhiêu, không thể nào uy hϊếp đến kẻ địch. Do đó, hắn quyết đoán dùng kế ve sầu thoát xác, Long Hổ Phong Vân Hội vừa đánh ra, cùng một nhịp liền thi triển Phong Quyển Tàn Vân đến cực hạn, di chuyển theo đường cánh cung vọt thẳng xuống bên dưới. Bởi vì tốc độ quá nhanh nên căn bản không ai có khả năng phát hiện ra chân tướng, tưởng rằng hư ảnh lưu lại trên không trung chính là bản thể của Phạm Văn Long.

Mấy chục tên Phục Minh đứng ngồi bên dưới vốn đang ngửa cổ trông lên, bỗng dưng trở thành miếng mồi ngon trong mắt Phạm Văn Long, quyền đấm cước đá đánh bay từng người, trong thời gian ngắn đã dễ dàng phá vỡ cục diện vây hãm bọn chúng tạo ra. Chỉ là, số lượng quá đông nên Phạm Văn Long rốt cuộc chỉ xuống tay hạ gục chín, mười tên, số còn đã nhanh chân tìm đường thoát thân, may mắn thoát khỏi cảnh đau đớn.

Kết quả này, một phần do đám người buông lỏng cảnh giác, một phần do chiến đấu còn mang tính chất đơn lẻ, thân ai người ấy lo, vừa thấy có động liền ba chân bốn cẳng phắn luôn, đổi lại nếu như bọn họ tập hợp thành một chỉnh thể, từ các mặt đồng thời phát động tấn công thì dẫu Phạm Văn Long có ba đầu sáu tay cũng chỉ có đường co giò mà chạy.

- To gan!!! Dám giở trò trước mặt chúng ta sao?

Mấy tên Nhân vực cấp 14 chưa kịp đắc ý thì đã bị Phạm Văn Long chơi một vố, trong lòng kinh hãi trước tốc độ mà hắn vừa lộ hiện, nhưng xem sắc mặt đối phương chắc mẩm đã bị hao tổn linh lực không hề nhẹ. Thế nên cả đám không thèm suy tính nữa, đồng thanh hô lên một tiếng, nhất tề xông lên.

Xét về nhân số, Nhân vực cấp 14 hiện chỉ có chín người nhưng hiển nhiên đều là tinh anh trong hội Phục Minh, chiến lực vượt xa so với toàn bộ đám Nhân vực cấp 12, 13.

Lập tức, chín người chia thành hai hướng, bốn người Đấu sĩ sở trường cận chiến nên nhanh chóng áp sát Phạm Văn Long, còn năm Pháp sư đứng ngay vòng ngoài, miệng lầm bầm đọc chú ngữ.

Lại thêm một lần nữa Phạm Văn Long bị vây công, nhưng tình huống hiện tại nguy hiểm hơn rất nhiều. Bởi vậy, Phạm Văn Long vội điều chỉnh lại tinh thần, chân linh khí sẵn sàng điều động bất kỳ lúc nào, thần thức bao trùm phạm vi mấy mươi thước xung quanh.

"Yaaa...", một tiếng gầm khẽ vang lên.

Trước sau trái phải, thấy bốn người Đấu sĩ đột nhiên hùng hổ xông đến, quyền trảo mạnh mẽ tuôn ra, cực kỳ dứt khoát, cương mãnh.

Phạm Văn Long bình tĩnh đối kháng, tiếp tục đánh ra một chiêu “Bá Vương Lâm Thế” trong Long Hổ Thần Quyền.

Không khí bị một phen chấn động.

Lấy trung tâm là Phạm Văn Long, trong phạm vi mười thước, bùng lên những chấn động kịch liệt, bốn người Đấu sĩ ở trong khu vực này đều cảm thấy một áp lực kinh người.

Bỗng một tên ánh mắt hoảng hốt, bắn lùi về phía sau một khoảng, may mắn thoát khỏi nguy hiểm. Chính xác Phạm Văn Long nhắm đến người này công kích, nhưng không ngờ đối phương vô cùng cẩn trọng, tuy nhiên, vẫn bị kình lực lướt qua khiến khí huyết trong người nhộn nhạo, khó chịu.

Ba người còn lại giận dữ rống lên, bất chấp mọi thứ lao đến úp sọt Phạm Văn Long. Có thể nhận thấy rõ ràng là tốc độ và chiến lực của những kẻ này hoàn toàn vượt trội so với những đối thủ mà Phạm Văn Long đã gặp trước đó.

Lúc này bên ngoài cơ thể bọn họ xuất hiện một lớp khải giáp đủ loại màu sắc, tỏa ra quang mang chớp động không ngừng, hiển nhiên đều là những biện pháp phòng ngự trược bày bố cẩn thận.

Tạm thời, Phạm Văn Long thôi động Phong Quyển Tàn Vân, toàn thân phiêu dật né tránh, đồng thời ra sức tìm sơ hở của kẻ địch. Tuy có thể dùng Đẩu Chuyển Tinh Di để đánh bật ngược trở lại hoặc hoán đổi phương hướng, nhưng mà như vậy sẽ hao tổn một lượng chân linh khí khá lớn, hơn nữa liên tục thi triển khiến cơ thể hắn có phần vượt quá sức chịu đựng. Hiện tại bên ngoài còn năm tên Pháp sư đang âm thầm chầu chực, vậy nên cần phải tận dụng chính xác từng thời điểm mới phát huy hiệu quả cao nhất.

Mới nhắc đã đến, một tên Pháp Sư chỉ ngón tay về phía Phạm Văn Long, búng ra một chùm hỏa cầu đỏ rực. Thế nhưng hiển nhiên công kích đó chưa thể gây khó dễ cho Phạm Văn Long. Hắn vung tay, liên tiếp gạt các đạo công kích dạt sang hai bên.

Lại thấy một gã Pháp Sư phất tay áo, bầu trời đột nhiên mây đen vần vũ, gào thét đổ thẳng xuống, như một cơn mưa đao kiếm phủ xuống bao trùm lấy vị trí của Phạm Văn Long.

Thế công dữ dội khiến Phạm Văn Long cả kinh, công kích vũ bão như thế này, đến ngay cả Nhân vực cấp 15 cũng phải luống cuống tay chân. Hắn vội lui về sau, linh lực dũng mãnh trào ra bao bọc toàn thân, hình thành một tầng quang mang màu hổ phách, trông như một chiếc l*иg bảo vệ.

“Xoẹt…”

“Xoẹt…”

Mây mưa phô thiên cái địa cuồn cuộn không ngừng nện vào tấm màn đó, tuy nhiên nhanh chóng bị ngọn hỏa diễm bên ngoài thiêu đốt, bốc hơi bay tán loạn vào khoảng không.

Bỗng lại nghe bên tai một tràng âm thanh, thần thức vừa phóng ra liền thấy ngay hàng trăm mũi tên nhanh như thiểm điện xé toạc không khí, phá nát không gian, trong nháy mắt đã bắn tới. Không dám sính cường, Phạm Văn Long nghiêng người né tránh, may mắn không bị thương.

- Hừ! Xem ngươi còn đủ sức né tránh bao lâu nữa!!!

Một thanh âm lạnh lùng vang lên, tên Kim hệ Pháp Sư hiển nhiên không dễ gì buông tay, liền tiếp tục thôi động công pháp. Hai tay vừa bắt quyết, lại có thêm một trận mưa tên ồ ạt phóng đến.

“Chíu…”

“Chíu…”

Phạm Văn Long trong lòng thất kinh, nhưng chỉ là trong nháy mắt, bản thân đã bắt đầu nhận ra mùi vị nguy hiểm: “Pháp sư trên phương diện công kích quả nhiên đáng sợ.”

Hắn không ngừng huy động Phong Quyển Tàn Vân né tránh, ngăn chặn không cho tên bắn trúng người.

Bỗng lại nghe một thanh âm lạnh lùng truyền tới:

- Hôm nay dù có cánh ngươi cũng đừng hòng trốn thoát!!!

“Soạt…”

“Soạt…”

Bất thình lình, mặt đất rung chuyển, tựa hồ bị nứt ra, từ dưới chân Phạm Văn Long xuất hiện hàng loạt những ngọn thương đột ngột mọc lên. Những mũi thương này do một tên Địa hệ Pháp sư thi triển, vô cùng cứng rắn và sắc bén, chỉ cần sơ sẩy bàn chân sẽ bị đâm cho nát bấy.

Trận địa thương dày đặc bất ngờ tập kích khiến Phạm Văn Long giật mình kinh hãi, tiếp tục vận chuyển Phong Quyển Tàn Vân cật lực né tránh, nhưng vừa mới di động được vài bước, đột nhiên phát hiện phía trước mặt quang mang sáng ngời, hắn còn chưa kịp phản ứng thì một luồng lôi điện to dày đã lao đến.

Phạm Văn Long lưng toát mồ hôi lạnh, miệng gầm vang:

- Du Long Bát Hoang!!!

“Bùng”

Một chiêu chấn nát luồng lôi điện kia, nhưng hiển nhiên bản thân lại bị hãm vây trong thế trận của năm tên Pháp Sư, không tài nào thoát ra được.

Cảnh giới của Phạm Văn Long dù sao chỉ mới ở Nhân vực cấp 13, hiện tại có năm tên Pháp sư Nhân vực cấp 14 công kích, bên cạnh còn bốn gã Đấu sĩ đang chờ đợi thời cơ xông vào, khiến hắn gặp muôn vàn khó khăn.

Qua thêm vài nhịp thở, màn bảo hộ xung quanh cơ thể được Phạm Văn Long ngưng tụ từ linh lực rốt cục không duy trì nổi nữa, nháy mắt đã vỡ tan. Mây mưa, đao kiếm, băng tên… xẹt qua gương mặt để lại những vết máu vương vãi. Bên dưới chân lại bị các ngọn địa thương đâm lên, khiến máu me tuôn ra như suối.

Phạm Văn Long trong mắt sát ý nổi lên, giống như cặp mắt tử vong nhìn về phía năm tên Pháp Sư đang đứng đằng xa. Hai hàng chân mày dựng thẳng như kiếm, chân đạp mạnh xuống đất, thân hình vọt lên không, muốn vượt qua cơn mưa lả tả lao ra ngoài.

Thế nhưng bốn gã Đấu sĩ nào phải hàng trưng bày, nhìn thấy hành động của Phạm Văn Long liền nhảy ra ngăn cản. Thân hình Phạm Văn Long nhanh nhẹn nhảy nhót di chuyển đổi hướng, bất quá vẫn không tránh khỏi sự đeo bám của bọn chúng.

Lợi dụng sơ hở, một tên Đấu sĩ trên tay cầm cây đinh ba đen sì, nhằm ngay ngực Phạm Văn Long mà đâm tới, xé áo để lại một vết thương khá sâu, máu tươi đổ ra.

Phạm Văn Long vốn có thể bắt được mũi đinh ba, không ngờ trong phút chốc chạm vào người thì lại sinh biến hóa, cứ như huyễn ảnh, liên tục chia thành năm, sáu đạo tấn công vào bàn tay của hắn. Xem ra, kinh nghiệm chiến đấu của đối phương vô cùng lão luyện, bản lĩnh kinh người.

Trong đầu Phạm Văn Long quay cuồng tính toán, cố gắng nén chịu cơn đau, áp sát vào kẻ địch để sử dụng cận thân công kích. Đôi tay nắm chặt lại thành quyền, hai luồng kình phong mang theo linh lực bá đạo không hề đình trệ oanh tạc thẳng về phía trước.

Gã Đấu Sĩ đang huy động mũi đinh ba, vừa mới nhìn thấy Phạm Văn Long xuất quyền, từng chứng kiến sự dũng mãnh trong đòn thế của đối phương nên không ngu dại mà lấy cứng đối cứng, nhanh như cắt đã bắn người né sang một bên.

Chỉ đợi đến lúc này, Phạm Văn Long thân hình lao đến, vọt qua khoảng trống trước mặt, tạm thời thoát khỏi hiểm cảnh. Tinh thần lực bùng nổ, vô vàn Phong nguyên tố cấp tốc đổ dồn về hai bàn chân, sắp sửa thi triển Phong Quyển Tàn Vân bỏ chạy.

Ngay trong thời khắc ấy, bỗng một thanh âm cuồng tiếu vang lên:

- Dám ra tay với thành viên Phục Minh mà còn muốn chạy nữa sao?

Chưa kịp di chuyển, bỗng Phạm Văn Long cảm thụ thấy nguy cơ trí mạng ngay đằng sau, tiếp đó, một luồng công kích khủng bố chồm đến khiến hắn phải biến sắc, lông tóc dựng đứng cả lên.

Phạm Văn Long không dám đưa thân mạo hiểm, đành cắn răng xoay lưng đánh ra một kích cực mạnh.

“Bùng…”

Quyền phong gào thét đánh qua, bỗng thấy thân thể Phạm Văn Long bắn vọt về sau đến hơn mười thước mới có thể đứng vững. Lúc này, sắc mặt hắn trắng bệch, đột ngột phun ra một búng máu tươi.

Ngay đối diện, bất ngờ hiện lên một thân ảnh, Phạm Văn Long vừa ngước nhìn, đôi mắt chợt lóe lên luồng hung quang lạnh lẽo.

- Trần Công Minh!!