Không Thể Quên Anh - Dùng Cả Đời Để Yêu

Chương 5

Nếu thời gian có thể quay lại, em mong rằng em không yêu anh nhiều đến thế. Không yêu anh hóa ra lại là điều tốt nhất, như vậy thì chúng ta sẽ là một cặp anh em khiến người khác phải ghen tị. Kể cả khi không cùng huyết thống, chúng ta vẫn sẽ trở thành anh em tốt của nhau. Nhưng cho dù có thể quay lại, A Hạo, có lẽ em vẫn lựa chọn yêu anh.

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Nhớ lại ngày hôm đó, cô cảm thấy làm một đứa trẻ thật là tốt. Cô bỗng nhớ đến một câu trong tác phẩm “Tôi thấy hoa vàng trên đồng cỏ xanh-Nguyễn Nhật Ánh.”

Trong đó viết: “Cái cảm giác kéo một chú diều giấy chạy ngược gió để sung sướиɠ nhìn nó bay lên, tay không ngừng nới lỏng sợi dây cước rất giống với cảm giác mình nâng đỡ cả bầu trời.”

Tuổi thơ đẹp vậy đấy, chúng ta cần trân trọng mà giữ lấy từng khoảnh khắc. Con diều cứ bay cao cao mãi, đến khi rách rồi thì vẫn có thể làm cái khác. Nhưng tuổi thơ của chúng ta giống như thời gian, qua rồi thì không lấy lại được.

Triệu Hoài An bước đến gần, ôm anh, khẽ nói:

“Anh biết không? Thực ra em rất sợ.”

Anh không hiểu ý cô, hỏi lại: “Sao vậy? Ai đó bắt nạt em à?”

Cô khẽ lắc đầu, tựa vào ngực anh, nghe tiếng tim anh đập từng nhịp từng nhịp.

“Không phải. Thứ em sợ, chính là một ngày nào đó anh bỗng dưng rời đi, bỏ lại em.”

Cả người anh sững lại, anh không nghĩ cô lo sợ điều này. Trần Hạo thở nhẹ một hơi.

“Sao tự nhiên lại nói vậy?”

Triệu Hoài An không nói gì, chỉ biết ôm anh chặt hơn giống như lúc nhỏ vẫn thường làm.

Anh cười nhưng lòng lại đau nhói, anh khẽ tựa cằm lên trán cô, nói:

“Sẽ không có ngày đó. Anh hứa.”

Thật sự sẽ không có sao, A Hạo?

Dưới gốc cây bằng lăng, mười năm trước cũng có hai đứa trẻ, một trai một gá cùng nhau vui đùa. Mười năm sau, hai đứa trẻ đó thay đổi rất nhiều, một lần nữa đứng dưới gốc cây này, nhớ lại những ngày tháng đó và mang theo những nỗi lo âu.

Vài ngày sau, cả hai mang theo lưu luyến với thành phố Z, lên tàu để trở về thành phố Y. Đêm 30 Tết, nhà nhà đều có bầu không khí hạnh phúc, chuẩn bị cho một năm mới sắp tới. Tất nhiên, nhà cô cũng không ngoại lệ. Buổi tối, trong bữa cơm tất niên đầy ấm cúng, gia đình cô đều tràn ngập tiếng cười. Cha cô từ trong bếp bưng bát canh đi ra, vừa đi vừa cười nói với mẹ ở trong bếp. Triệu Hoài An cũng nhanh chân chạy vào bếp phụ cha bưng đồ ra ngoài bàn ăn. Sau khi mọi người đông đủ, cha liền nói:

“Năm mới sắp tới rồi, những điều gì không tốt đều quên đi. Điều xấu, những việc chưa tốt thì nên sửa. Hoài An, sang năm mới, con cần học hành chăm chỉ biết không?”Triệu Hoài An gật đầu, vâng một tiếng trả lời. Mẹ cô khẽ cười nói: “Được rồi, ăn cơm thôi.”

Đang ăn bỗng nhiên mẹ khẽ thở dài, cả hai cha con liền ngẩng đầu lên. Cha hỏi mẹ có chuyện gì mà lại thở dài thì mẹ nói:

“Cũng không có gì. Em chỉ nghĩ, nếu A Hạo có thể cùng chúng ta ăn bữa cơm tất niên, đón giao thừa thì tốt biết mấy! Chỉ là...”

Cha đột nhiên khẽ quát: “Em nói gì thế hả?”

Cô giật mình nhìn hai người họ. Cha cô là người thế nào? Ông là người hiền lành, hết lòng vì gia đình, đối với hàng xóm láng giềng cũng rất hòa đồng, được mọi người yêu quý. Rất ít khi ông nổi giận, đối với vợ con lại càng không, từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng thấy ông nổi giận với mẹ lần nào. Cô không hiểu, tại sao cha lại cáu? Vì mẹ nhắc đến A Hạo ư? Nhưng không phải cha mẹ rất yêu quý anh ấy sao? Rât nhiều câu hỏi cứ dồn dập trong đầu cô. Cô cảm thấy hai người họ giống như đang có chuyện gì đó giấu mình. Dưới ánh mắt nghi hoặc của con gái, cha mẹ cô liền nhanh chóng im lặng, cô liền cười, muốn đánh bay bầu không khí ngột ngạt này.

“Mẹ à, A Hạo, anh ấy phải ở bên canh bác Phương đón giao thừa chứ ạ, làm sao có thể ở nhà mình. Đúng không ạ?”

“Ừ ừ, mẹ nhầm, mọi người ăn cơm tiếp đi.”

Mẹ cô vội vàng cười trừ. Ăn cơm xong, sau khi dọn dẹp mọi thứ thì cô thấy Trần Hạo đang ngồi ở phòng khách nói chuyện với cha cô. Hình như sắc mặt anh không được tốt cho lắm, cả cha mẹ cũng vậy.

“Trần Hạo.”

Anh giật mình quay đầu lại, thấy cô, anh liền đứng dậy cười, nói:

“Hoài An, đi xem pháo hoa đi.”

“Vâng.” Cô nhìn anh gật đầu.

“Vậy, hai đứa đi chơi vui vẻ nhé.” Cha cô nói.

Thực ra vào giờ này trung tâm thành phố đông nghịt người, có đến đó thì cũng chưa chắc đã có thể chen được vị trí tốt để xem pháo hoa. Đứng gần quá cũng không tốt cho tai và mắt, hơn nữa, chen chúc giữa bao nhiêu con người khiến cô và anh cũng không thấy thoải mái. Cuối cùng cả hai quyết định lên tầng hai nhà anh để xem. Dù sao nhà anh và nhà cô gần nhau, lại không cách xa trung tâm thành phố lắm nên có thể đứng ở tầng hai để xem bắn pháo hoa. Nhà cô bởi vì có cây bàng trước cửa chắn hết tầm nhìn, hơn nữa đó là nhà cấp bốn, căn bản không có tầng hai để lên xem.

Đến đúng 12 giờ đêm, khi kim dài và kim ngắn cùng chỉ về một số, báo hiệu một ngày mới, đồng thời một năm mới cũng tới. Từng đốm sáng bay vυ't lên bầu trời, nổ ra những tia sáng nhỏ hơn, tạo thành một vòng tròn. Từng đợt pháo hoa được bắn lên, sáng rực trên bầu trời đen, giống như vì sao trên cao, lấp lánh đẹp mắt.

Triệu Hoài An khẽ dựa đầu lên vai anh, nhìn từng màu sắc của pháo hoa, sáng lên rồi tắt lịm. Cứ lặp đi lặp lại như vậy.

“Năm mới đến rồi, chúc anh có một năm mới luôn vui vẻ, thuận lợi.”

“Chỉ cần có em, anh đều vui. Anh sẽ cố gắng vươn lên, bởi anh biết, đằng sau anh luôn có những người ủng hộ mình. Hoài An, năm mới vui vẻ.”

Cho đến khi kết thúc buổi bắn pháo hoa kéo dài 15 phút, cô nhìn ánh sáng của pháo hoa cuối cùng dần tắt, bầu trời lại trở về màu đen của màn đêm, những vì sao lấp lánh cũng bị đám mây che khuất, chỉ còn lại vài ngôi sao. Cảm giác cô độc bỗng nhiên ùa về trong lòng. Cô khẽ nói:

“A Hạo, sắp tới anh đi Đại học, em sẽ lại ở đây một mình rồi. Anh sẽ không quên em chứ?”

“Em còn có cha mẹ cơ mà. Tất nhiên, anh sẽ không bao giờ quên em đâu. Ngoan, đừng nghĩ linh tinh nữa. Sau khi anh đi, em nhất định phải học tập tốt, giữ gìn sức khỏe, để ý mẹ giùm anh. Em làm được không?”

Cô gật đầu đồng ý với anh. Anh học giỏi như vậy, cô thật ngưỡng mộ.

“Cũng muộn rồi, em về đây.”

“Để anh đưa em về.”

Cô liền xua tay, lắc đầu không đồng ý.

“Nhà em cách đây có một đoạn ngắn, em cũng không phải con nít nữa. Anh không cần đưa em về đâu, em tự đi được rồi.”

Theo thời gian, sẽ có những thứ thay đổi, kể cả con người. Không gì là không thể. Anh cũng không chắc, bản thân có thể cho cô được hạnh phúc trong bao lâu và như thế nào. Triệu Hoài An, xin lỗi em.