Việt Thiên Quyết (Bách Việt Tranh Mệnh)

Chương 113: Lý minh thì thầm

Lý Minh nhìn vào nguyên thần không gian, lúc này xuất hiện một sợi xiềng xích to lớn khảm vào, cho dù hắn ra sức giật bỏ cũng không lung lay được sợi hắc xích này, hắn thề một lời liền mọc ra một sợi xích, nếu như vậy hắn thề thốt nhiều chẳng phải đem cả nguyên thần trói lại, Lý Minh khϊếp đảm không thôi ngoan ngoãn đứng bên Đế Xích lúc này đã hạ xuống dưới.

Tôn Tiễn cùng bọn Hoàng Nam cũng nhất loạt đứng sau Lý Minh nghe lời hắn, chỉ có mấy vị Phật Môn tăng nhân lặng lẳng không nói, bọn hắn vốn xem thường sinh tử sống chết, xem bản thân mình như túi da hôi thối nên mặc kệ Đế Xích muốn chém muốn gϊếŧ.

Đế Xích đánh giá rất cao thực lực của Lý Minh, hơn nữa có rất nhiều người đi theo hắn, vậy nên đối với Lý Minh xưng huynh gọi đệ, thuật này gọi là đắc nhân tâm, sau này Lý Minh sẽ vì bản thân cống hiến. Đế Xích lệnh cho Triệu Dật bày bố khởi động thần trận, Đế Vực Cổ Thuyền từng chiếc đem lực lượng chiếu xuống, lục sắc tràn ngập tế đàn, cổ tự nhảy nhót sáng bừng, cả tòa trận chuẩn bị phóng xuất lực lượng bóp méo không gian.

Lý Minh tiến đến gần nói nhỏ với Đế Xích: "Đế huynh, Long Địa mở ra, ai là người vào đầu tiên?"

Đế Xích vui vẻ đáp: "Cường giả Triệu gia tới trước giúp đỡ chúng ta, sau đó ta liền hủy thần trận, đóng lại phong ấn, Đế Vực nhân mã sẽ tới sau?"

Lý Minh lại hỏi nhỏ: "Ai mở phong ấn cho Đế Vực cường giả vào?"

Đế Xích đáp: "Đương nhiên là Triệu...", gã nói được nửa câu thì ngớ người nhìn Lý Minh, thầm sợ trong lòng: "Ta quả nhiên làm việc sơ suất, nếu để bọn cường giả Triệu gia kia vào, còn cần gì Đế Xích ta, cần gì Đế Vực. Ta thật may mắn thu được một hảo thủ đắc lực."

Đế Xích quát lớn: "Dừng lại, hủy thần trận!", nhưng đúc lúc này mấy chục chiếc cổ thuyền bỗng chốc rung lắc kịch liệt, pháp bảo đạo pháp thần thông phóng thẳng lên trời, ngay sau đó có mấy chiếc đầu lâu bị quăng xuống đất, đều là người của Đế Vực bị chém đầu ném xuống, Triệu Dật, Tam Kiếm, Ngũ Diệu huynh đệ cùng mấy ngàn Triệu gia đệ tử đã khống chế toàn bộ Đế Vực Cổ Thuyền, đem đám người của Đế Xích vây chặt như nêm.

Đế Xích tức giận quát: "Các ngươi làm phản?"

Triệu Dật mỉm cười đáp: "Chúng ta là Hoàng tộc, chỉ phụng mệnh Hoàng Đế, các ngươi ngoại vực tới hô mưa gọi gió mới là làm phản.", gã vừa nói vừa ném ra thêm mấy chiếc đầu lâu của Đế Vực đệ tử, bọn hắn chết rất oan uổng nên chiếc đầu nào cũng trừng mắt lớn, bọn Tam Kiếm lăm lăm vũ khí khép chặt vòng vây, cổ thuyền từng chiếc nhắm vào Đế Xích, chỉ cần Triệu Dật ra lệnh, lập tức sẽ oanh tạc gã thành ngàn mảnh.

Đế Xích phút đầu hoang mang đột nhiên ngửa mặt lên trời cười lớn, cười chưa đủ, gã lại ôm bụng cúi gập người cười sặc sụa khiến bọn Triệu gia đệ tử khó chịu vô cùng, Triệu Dật giận dữ quát: "Cười đủ chưa, gϊếŧ hắn!"

"Các ngươi quên chúng ta tới từ đâu, chúng ta là ai ư? Bọn chuột nhắt Nhân giới?", Đế Xích khí thế bỗng chốc lăng lệ, chưởng pháp bay múa đánh ra vô số lục sắc quang mang, sắc xanh bao phủ cả khu vực tế đàn, một loạt đầu lâu bị ném dưới đất bỗng chốc mở miệng cười to, tự động bay về phía cổ thuyền nối liền vào thân thể, bọn người Đế Vực vậy mà không chết, đầu lâu bay lên tự gắn vào cổ cười nói hỉ hả khiến bọn Triệu gia tái mét mặt mày, nhiều kẻ yếu bóng vía thấy cảnh này bèn lăn ra ngất xỉu bất tỉnh nhân sự, Sinh Mệnh Cổ Thuyền trong phút chốc bị bọn người Đế Vực khống bảo đoạt lại, đem sinh mệnh lực trói chặt lấy đám người Tam Kiếm, Ngũ Diệu.

Phía dưới Đế Xích khuôn mặt tiếu dung pha chút thỏa mãn nhìn Triệu Dật đang ngơ ngác, đột nhiên Lý Minh lại thì thầm vào tai gã: "Đế huynh, bọn Triệu gia không biết các ngươi có năng phục sinh ư?"

Đế Xích nghe xong khuôn mặt lại thất thần giật mình nghĩ: "Ta quả nhiên làm việc sơ suất, bọn Triệu gia dứt khoát biết Đế Vực nắm Sinh Mệnh Đạo có khả năng phục hồi nên sẽ lưu hậu thủ. Ta thật may mắn thu được một hảo thủ đắc lực. Khoan, sao tên Lý Minh này mỗi lần mở miệng đều có việc xúi quẩy tới."

Đế Xích còn đang suy tính chưa kịp xử lý thì tới lượt Triệu Dật ngửa mặt cười, đoạn hắn cũng bắt chước ôm bụng cười giống Đế Xích, theo tiếng cười của hắn, từng gã đệ tử Đế Vực đầu lại trượt khỏi cổ, lần này thậm chí tai mắt mũi bốc lên hắc khí đen ngòm, đầu lâu lăn tới đâu khí đen tỏa ra tới đấy, đây là dấu hiệu của việc bị hạ kịch độc, thân thể hủ hóa cực nhanh, trong chốc lát xương thịt cũng bốc thành khói đen, kể cả tóc tai cũng biến mất, cảnh tượng kinh hãi vô cùng khiến bọn Huyền Âm Tự tăng nhân liên miệng tụng kinh niệm phật.

Trong lúc Đế Xích đứng thộn mặt nhìn Triệu gia phản bội tàn sát Đế Vực đệ tử, Lý Minh lại tiếp tục thì thầm: "Đế huynh, người của Đế Vực ở mấy tòa thần thành kia sống nổi không?"

"Ta quả nhiên...", Đế Xích ngẩn ngơ nhìn vào mặt gương của Triệu Dật, Triệu gia phản loạn lùa chém toàn bộ người của hắn, máu me be bét khắp toàn trường, một hồi bọn người kia lại dùng độc dược hủy thi diệt tích, Đế Vực cường giả dù có bản lảnh thông thiên triệt địa nắm giữ sinh mệnh đại đạo, thân thể bị hủy cũng chỉ có chết.

Triệu Dật quát lên: "Gϊếŧ chết bọn hắn khởi động truyền tống trận."

Theo tiếng quát của gã, từng chiếc cổ thuyền vù vù chuyển động hướng mũi thuyền quay về đám người phía dưới, Triệu Dật niên kỷ sống lâu, lòng dạ hiểm ác, ánh mắt như lang sói nhìn con mồi, đột nhiên một chiếc Đế Vực Cổ Thuyền chao đảo nổ tung rơi xuống đất, tiếp theo lại một chiếc nghiêng ngã lộn nhào hất đám người trên thuyền xuống dưới, từ trên không xuất hiện một loạt quyền chưởng khổng lồ đấm xuống liên tục, quyền ảnh như bão táp mưa sa giã xuống đoàn cổ thuyền khiến mười mấy chiếc tiếp theo lật nhào hất bọn Triệu gia lăn long lóc xuống dưới, khí thế trận pháp phong bế của cổ thuyền cũng theo đó mà biến mất.

Lý Minh đưa mắt nhìn lên, hắn thấy ba thân ảnh, quyền chưởng kình phong là từ Trần Lộc đánh ra, bên cạnh Vũ Thủy trái chém một kiếm, phải bắn bắn một nỏ, băng tiễn từng đạo nở bung như hoa bắn gϊếŧ rất nhiều Triệu gia đệ tử, thân ảnh cuối cùng bịt mặt quần áo đen phủ kín, nhưng lờ mờ hắn có thể đoán ra chính là Bạt Đô, có lẽ chính Bạt Đô biết trước kế hoạch của Triệu gia nên ráo riết chạy đi tìm Vũ Thủy cùng Trần Lộc cứu viện, ắt hẳn ba người lúc trước quanh quẩn gần đây chờ đợi thời cơ xuất thủ.

Hoàng Nam cùng Tôn Tiễn không đợi Lý Minh mà cùng hô lớn: "Gϊếŧ!", đám cao thủ chia nhau phóng lên từng chiếc thuyền chém gϊếŧ tranh giành quyền chưởng khống, Tôn Tiễn chọn Tam Kiếm lao thẳng tới gã, hai bên đều là kiếm đạo cao thủ đánh gϊếŧ rất rát, kiếm quang loang loáng bao phủ chém mẻ cả cổ thuyền, xung quanh hai người kiếm khí bủa vây tạo nên một chiếc l*иg ánh sáng cực lớn, mấy người đứng gần đều bị vạ lây cụt tay cụt chân gào thét thê thảm.

Hoàng Nam, Từ Thức, Hắc Quy, Tiểu Vũ cùng Chính Minh lao lên kiềm chế Ngũ Diệu huynh đệ, năm gã tôn tử của Triệu Ngũ nếu tính riêng đơn lẻ chiến lực từng người đều có thể bị bọn Hoàng Nam dễ dàng đập chết, nhưng chiến trận năm người của bọn hắn nghiền ép khiến cho Chính Minh suýt chút nữa ôm hận, may mắn Hắc Quy tốc độ cực cao, sức phòng ngự kinh người đỡ cho Chính Minh một kiếm chí mạng.

Triệu Dật bị bất ngờ lúc này đã tỉnh lại quay sang gào thét chỉ huy Triệu gia nhân mã, bốn năm chiếc cổ thuyền chưa mất khống chế lập tức quay lại bắn phá Trần Lộc cùng Vũ Thủy, lục sắc quang mang cắt ra không gian, đại đạo nghiền ép như ngàn vạn cường giả dùng sức đánh xuống khiến Trần Lộc cùng Vũ Thủy bại lui liên tiếp, bọn hắn vốn chiến lực cực cao, từng cầm đầu Việt tộc đệ tử thủ hộ thành công Hắc Long Thành bởi vậy miễn cưỡng có thể cầm cự Đế Vực Cổ Thuyền công kích, nhưng tu vi bản thân chịu phong bế nên bị ép lùi lại liên tục, chung quy lực lượng Sinh Mệnh Cổ Thuyền của Đế Vực cường giả luyện chế không phải thứ bọn hắn có thể chống đỡ.

Đế Xích không đời nào bỏ qua thời cơ tốt, gã xông lên bám lấy Triệu Dật, kiếm khí áp chế hoàn toàn đối phương đánh cho Triệu Dật chạy đông trốn tây, Triệu Dật thua không phải kiếm pháp của hắn kém mà do gã Đế Xích kia đã lĩnh ngộ tới đạo, mỗi kiếm chém ra đều huy động đại đạo nghiền ép tạo nên tràng vực áp chế hắn, từng kiếm của Đế Xích vung lên, xung quanh ngàn vạn cỏ cây rung rinh hưởng ứng, diệp lục xanh biếc phóng lên phủ quanh người gã trông thần thánh vô cùng, trên đầu gã hiện lên Nguyên Linh là một cây cổ mộc khổng lồ che trời, Kiếm Linh sắc bén của Triệu Dật chém vào cổ mộc vậy mà chỉ lưu lại một vết cắt nhỏ, cành rễ của cổ mộc lùa theo muốn cuốn lấy Kiếm Linh của Triệu Dật muốn nuốt chửng thôn phệ khiến gã khổ sở vô cùng.

Nhân mã của Thanh Long Thành tổng lại chưa đủ hai ngàn người lao vào chém gϊếŧ cùng hơn ba ngàn Triệu gia đệ tử, lúc đầu bởi tính bất ngờ nên đám Triệu gia hoảng loạn, bởi vậy Thanh Long Thành còn chiếm ưu thế, nhưng càng đánh lâu về sau thì càng thua thiệt, hai người đánh ba đương nhiên phải chịu thiệt thòi, Kim Triển đem Tây Lâm điểu tộc đánh hạ được mấy chiếc cổ thuyền nhưng bản thân trì độn nên không làm sao sử dụng được, chỉ còn cách thủ thuyền không để bọn Triệu gia chiếm lại.

Lý Minh bấy giờ mới xách trường côn phang túi bụi đánh què chân gãy tay rất nhiều Triệu gia đệ tử, bay lên thuyền chửi mắng Kim Triển: “Đồ đần, nhà ngươi đứng đây làm cái gì, nhanh hủy cổ thuyền đem người tiến đánh mặt khác.”

Kim Triển nghe Lý Minh nói lúc này mới ngớ người tự chửi mình ngu, đoạn gã sai yêu tộc lật nhào cổ thuyền ném xuống đất, chạy sang giúp Khổng Đài đối phó với kiếm trận của địch nhân.

Lý Minh hung mãnh đi lại trong trận như đạp trên đất bằng, lại được thêm Trư Yêu tiến đến chở hắn đi, một người một heo uy mãnh càn quét, nhưng chung quy đây là chiến trường, không phải chỗ đơn đả độc đấu, chỉ cần sở hở một chút sẽ bị vạn đao phanh thây, dù Lý Minh có đánh tới ba ngày nữa cũng không gϊếŧ được bao nhiêu mà bản thân đã thụ thương nhiều chỗ, đoạn hắn thúc Trư Yêu phi lại chỗ Hắc Quy, hai người thì thầm nhỏ to đầy gian xảo, Hắc Quy dứt lời cùng bỏ Ngũ Diệu huynh đệ chạy loạn khắp nơi trong trận.

“Dồn bọn hắn về khu vực Tế Đàn!”, Ngô Tuấn chọc một thương xuyên ba bốn gã địch nhân quát to, hắn chỉ huy Việt tộc binh lực kéo thành hình cánh cung tiến lên từng bước một dồn ép mấy trăm gã Triệu gia đệ tử về phía tế đàn, đây là mệnh lệnh của Lý Minh do Hắc Quy truyền tới.

Phía Đạo Môn cùng Phật Môn tuy bản thân mỗi người thực lực đều cao cường nhưng quần ẩu loạn chiến giống một đội quân ô hợp không người chỉ huy, Lý Đạo Thành chạy sang hô to gọi nhỏ muốn đem bọn hắn kéo ra xa tế đàn nhưng không ai thèm nghe, cuối cùng hắn bất lực chạy về giúp Ngô Tuấn.