Việt Thiên Quyết (Bách Việt Tranh Mệnh)

Chương 100: Nguyên Linh Điện

Oanh Thải đạo cô nhìn Lý Minh hỏi: “Ngươi chạy tới Phá Đảo làm gì?”

Lý Minh hối lỗi đáp: “Bản tướng là lạc đường, mong chư vị trưởng lão thứ lỗi.”

“Ngươi có biết đấy là cấm địa, bọn ta đang xắp sếp truyền tống tế đàn, nếu ngươi sơ sẩy chạy lung tung, vô tình đạp lên khởi động tế đàn, nhảy vào vếch rách không gian, ngay cả một cọng lông cũng không tìm được, lúc đấy chúng ta biết nói thế nào với Oanh Thải sư tỷ?”, Một vị lão nhân bận đồ đen ánh mắt bất thiện, trên đầu lão hiện ra một đầu thiên ma lưng mọc bốn cánh, khuôn mặt dữ tợn hung ác phun ra nuốt vào ma khí, nếu lão không phải người của Thiên Ma Giáo thì Lý Minh chẳng còn có thể đoán ra nơi nào có ma công bá đạo như vậy.

Lão nhân ma giáo vừa dứt lời thì một làn khói đen mờ mịt đằng vân giá vũ kéo vào trong điện, làn khói cuộn tròn hóa thành vị lão nhân mắt lồi, lão bị ném đi bấy giờ mới chạy quay lại, một bên tay của lão vừa bị Oanh Thải chặt đi bấy giờ lại mọc ra y như cũ, lão trán nổi hắc tuyến cự cãi: “Oanh Thải, ngươi năm đó bản lĩnh cao cường đuổi gϊếŧ chúng ta dưới Long Cung, khiến chúng ta trốn đông trốn tây, nhưng đó đã là chuyện trăm năm trước, ngươi có giỏi thì chính diện giao thủ với ta, bản Vương chưa chắc đã thua ngươi.”, lão già Chương tộc vừa nãy cảm thấy mình bị đánh lén mất mặt nên không phục.

“Đúng vậy, lão Chương nếu không bị đánh lén chưa chắc đã chịu thua.”, một vị nam nhân tướng mạo quân tử đoan chính, trên đầu gã hiện lên một con chim khổng tước ngũ sắc rất lớn, ngũ sắc hỏa diễm phun ra hừng hực thiêu đốt vạn vật, gã này hẳn là Tây Lâm Cung cường giả, có vẻ gã đang sợ thiên hạ không loạn.

“Ta nghĩ Oanh Thải sư tỷ chưa chắc là đối thủ của lão Chương.”, lại thêm một nhân vật thích chọc gậy bánh xe, lần này thì Lý Minh có quen biết, lão chính là Sạ Đẩu, Doãn Nhai Đường Chủ, Chiêm Quốc Vương, nguyên thần của lão lại là một vầng trăng khuyết, bên trên có giống như có một đầu thiên khuyển đang đứng hống, lão này từng bị Đặng lão đạo đánh cho cong mông bỏ chạy trên Hống Sơn, xem ra cũng không có vẻ tổn thương gì mấy.

Oanh Thải nghe hai lão nói vậy thì trừng mắt, mụ đem cây phất trần vụt ra, mỗi sợi cước bị mụ quán thông pháp lực hóa thành hàng vạn phi kiếm chia ra đánh về phía Sạ Đẩu cùng Khổng Tước nam nhân. Hai vị cường giả này cực kỳ cảnh giác, một người đem nguyệt quang chém ra đánh nát phi kiếm, một người đem ngũ sắc hỏa phun ra nung chảy, nhanh chóng chặn lại thế công của Oanh Thải, hai vị cự đầu cười lạnh.

Nhưng đúng lúc này, phi kiếm bị đánh nát trước mặt hai vị cự đầu bỗng chốc hồi phục hóa thành hàng nghìn đầu tiểu thủy long nhanh chư chớp đem hai vị cự đầu cuốn lấy. Sạ Đẩu kinh hoảng nhảy lên đem chưởng pháp chấn vỡ không gian, tống táng tiểu thủy long vào đó, bản thân lão cũng nhanh chân ẩn vào một mặt không gian khác. Khổng Tước nam nhân thì nhẹ nhàng hơn, ngũ hỏa của gã vẫn áp chế hoàn toàn thủy long, dễ dàng đem hiểm chiêu hóa giải.

Oanh Thải đạo cô cười lạnh, mụ lại vụt phất trần thêm lần nữa, lần này mụ không nhắm vào ai mà vụt mạnh lên không trung, mỗi sợi phất trần giống như xe chỉ luồn kim, xuyên qua từng lớp không gian đem thời không quanh Sạ Đẩu cuốn chặt, vị đạo cô giật mạnh, ầm một tiếng không gian vỡ nát, Sạ Đẩu rớt thẳng lên đầu vị Khổng Tước nam nhân khiến gã luống cuống thu hồi ngũ sắc hỏa, vội vã tránh ra, nhưng gã vừa di chuyển thì lại quay về chỗ cũ, trong một thời thần gã đã chạy tới mấy trăm lần, nhưng không thể nhích đi dù chỉ một li, không gian quanh gã đã bị Oanh Thải giở trò, Sạ Đẩu bịch một cái rơi thẳng đè lên người gã.

“Sư tỷ bớt giận!”, Vị lão nhân Huyền Đạo Môn vội vã tế kiếm đem không gian quanh Khổng Tước nam nhân khôi phục như cũ, còn vị lão tăng Huyền Âm Tự vội vã chặn trước mặt Sạ Đẩu, sợ cho Oanh Thải hạ sát chiêu.

Sạ Đẩu cùng Khổng Tước mặt cắt không còn giọt máu, chỉ có mấy khắc mà bọn hắn cảm tưởng như vừa chạy đi mấy trăm dặm, Oanh Thải quả thực ghê gớm hết sức. Vị lão nhân Chương tộc thấy vậy cũng tự động đổi một chiếc bàn khác, tiến sát tới bên cạnh chỗ ngồi của Huyền Âm Tự lão tăng.

Phần Lý Minh, đôi mắt hắn si mê quan sát, chỉ có mấy chiêu bọn cự đầu đánh ra mà bao quát đủ loại thần thông công pháp, thiên địa đại đạo, tinh túy chiến kỹ, nguyên thần lộ tuyến ở bên trong, hắn hận không thể bắt bọn lão nhân kia đánh nhau thêm một lần nữa để hắn có thể quan sát cho đã con mắt mình, hắn kích động vô thức kêu lên: “Đánh hay lắm, đập chết mụ Oanh Thải đi!”

“Vụt vụt vụt!”, liên tiếp mấy cây phất trần gõ vào đầu hắn, Lý Minh lúc này mới sực tỉnh, ôm đầu xoa mãi, Oanh Thải trừng mắt nhìn hắn rồi lại vụt thêm mấy đạo xuống chân, khiến cho hắn nhảy lò cò quanh điện một hồi, mấy vị lão nhân thì ho khan không ngớt, hẳn là muốn cười nhưng không dám. Lý Minh từ đó ngoan ngoãn đứng bên cạnh Oanh Thải đạo cô nghe bọn cự đầu thảo luận danh ngạch, không dám ho he thêm chút nào, nhưng ánh mắt hắn thi thoảng vẫn hiện lên Thái Cực Đồ đưa ngang liếc dọc quan sát nguyên thần hiển hóa của bọn lão đầu.

Qua một hai canh giờ thì mấy lão cự đầu quản lý loạn khu mới chửi nhau xong, hiển nhiên là Tây Lâm cùng Doãn Nhai Đường thế lực đơn bạc nên chịu thiệt thòi nhất, Việt tộc tứ tông tuy có phần lép vế nhưng có Oanh Thải đạo cô tọa trấn nên nhân số không đổi, Triệu gia do liên minh cùng Tiên La Điện và Phượng Sơn Môn nên danh nghạch chiếm nhiều nhất. Bọn cự đầu liếc nhau không nói, nhưng ai cũng biết lần này cường giả tiếp viện quanh Long Cung sẽ nhiều hơn cả bọn thí luyện đệ tử, chỉ đợi cổ khí xuất thế liền lao vào tranh đoạt, ai ai cũng dè chừng đối phương, trong đầu hiện lên vô vàn kế hoạch đối phó.

Bước ra khỏi điện đường, Lý Minh hỏi Oanh Thải đạo cô: “Sư bá, cớ sao nguyên thần ta không hiển hóa?”, Lý Minh đem thắc mắc ra nói, vừa rồi hắn thấy nguyên thần của Yết Sư hiện ra một đầu thủy thần khi bước vào tòa điện kia, kể cả bọn lâu la một số tên cũng có.

“Nhà ngươi mới tu tới Tụ Thần Cảnh thì Nguyên Linh làm sao mà có. Chỉ cần ngươi đạp một bước vào Thâu Linh, đem thiên địa lực lượng dung nhập hồn binh đúc thành Nguyên Linh, nếu bước vào tòa điện kia Nguyên Linh sẽ tự động hiển hóa.”, Oanh Thải đạo cô trả lời, Lý Minh gật gù khen phải.

“Tòa điện kia cũng quá cổ quái đi!”, Lý Minh lầm rầm nói nhỏ.

“Không sai, tòa Nguyên Linh Điện này là tàn binh của một vị thượng cổ đại năng, vị này nguyên thần công pháp thông thiên triệt địa, cổ thư gọi là Thiên Lạc Linh Thần, Nguyên Linh ngồi một khắc trong đó bằng ngươi khổ tu không biết bao nhiêu ngày.”, Oanh Thải đạo cô giải thích.

Lý Minh nghe tới đây thì thoáng ngạc nhiên, Thiên Lạc Linh Thần cũng có một chữ Thiên Lạc, lại cũng tu nguyên thần công pháp, chẳng lẽ người đang nói đến chính là vị Ư Việt tộc trưởng hắn từng gặp qua nơi thần ma mộ địa, khi đó lão Quỷ Chủ xương khô từng thống thiết rống lên tên của vị tộc trưởng kia.

“Công pháp ngươi rất lạ, đem tinh khí thần phong bế, nhưng vừa rồi ngươi đem nhãn pháp liếc trộm Nguyên Linh của hắn, nếu không phải ta dùng đạo pháp che đi, e rằng nguyên thần ngươi đã vỡ thành trăm mảnh.”, Oanh Thải đạo cô lại nói khiến cho Lý Minh sống lưng lạnh buốt.

Vị đạo cô lại nhìn về Yết Sư với ánh mắt bất thiện, dường như mụ rất khó chịu khi phải nhìn thấy hắn, mụ nói: “Nhà ngươi trời sinh Thủy Linh, tới Long Cung chạy loạn thì không sao, nhưng nếu mang hắn tới đó đừng hòng sống sót.”

Yết Sư cùng Lý Minh nhìn nhau không nói, đều cho rằng vị đạo cô này không nói chơi, tốt nhất là không nên nghịch ngợm lung tung.

Thời gian này Lý Minh tìm một tòa phủ đệ lớn nằm chính giữa loạn khu để nghe ngóng tình hình, thu thập tin tức, dòm ngó bọn huynh đệ, có mấy lần hắn chạy qua Phá Đảo nhưng đều bị bọn trưởng lão trông coi đuổi về, quá nhàm chán, hắn chỉ còn cách tu luyện gϊếŧ thời gian.

Thái Cực Thần Ma Đồ vẫn không ngừng đem nguyên thần không gian của hắn khuếch trương, nghiền nát hỗn độn xung quanh, chính giữa Thái Cực Đồ, Truy Hồn Xích quấn chặt Âm Dương Côn vẫn chầm chậm quay đem Thái Cực Thần Ma Đồ vận chuyển, một đầu câu thông hỗn độn, một đầu định âm dương ngũ hành, Lý Minh ước lượng nguyên thần không gian của hắn đã rộng lớn gấp đôi khi trước, có thể nhét vào mấy tòa đại thành. Mà ở bên dưới nguyên thần không gian, tam thập tam động thiên nối liền, Hỗn Độn cùng Âm Dương động thiên giống như trụ kình thiên đem nguyên thần chống đỡ, hỗn độn khí theo một đầu thần kiều bốc lên mờ mịt cuốn quanh Thái Cực Thần Ma Đồ, âm dương cùng hỗn độn khí tức quyện lẫn vào nhau đem thần ma hắc ám hai đạo phân định.

Lý Minh lại đem Âm Dương Song Nhãn kích phát, lờ mờ hắn có thể nhìn thấy thiên địa đạo vận từng sợi mỏng manh như tơ nhện đan dệt vận chuyển, hắn lại thử đem âm dương nhị khí từ nguyên thần điều động vào đôi mắt khiến cho hai đạo Thái Cực Đồ hiện lên rõ ràng trong tròng mắt, mọi thứ bỗng trở nên sáng sủa hơn nhiều, nhưng dường như có vô hình vách ngăn khiến hắn không cách nào quán nhập nhị khí thêm nữa.

“Nhãn pháp này cũng không có tác dụng công kích gì, chỉ được cái dòm xem vui mắt, lại tiêu hao hết pháp lực của ta, Tả gia đi đâu tại sao chưa thấy về?”, Lý Minh than thở, hắn rất muốn hỏi lão Tả về cặp song nhãn kia, mụ Oanh Thải xem chừng lợi hại nhưng dù sao cũng không phải người nhà, ngộ nhỡ không may mụ lại giống như gã phó tướng Bế Mặc, đem Thiệu Thái lẫn lão Đô Thống đùa bỡn bao nhiêu năm, chẳng phải hắn trở thành con cá nằm trên thớt.

Đúng vào tiết Cốc Vũ, bấy giờ đất trời ngưng tụ thủy khí nồng nặc, mưa rào từng trận nổi lên khắp nơi, sông suối ao hồ nước ngập tới bờ đầy ắp, mười hai vị cự đầu của các môn phái tụ hợp tái Loạn Khu Phá Đảo, mỗi người đem ấn pháp của môn phái mình đánh ra. Ấn pháp vừa ra, thiên địa thủy khí từ bát phương ào ào tụ tập, sương mù đem loạn khu phủ vây, người người đối diện không nhìn rõ mặt nhau, ấn pháp ảo diệu hợp lại, thủy khí đột nhiên ba động cuồn cuộn hóa thành một đầu thủy long cực lớn giương nanh múa vuốt đem sóng biển dâng cao gào thét từng đợt.

“Đi!”, Vô Vi Tông Oanh Thải đạo cô quát lớn, mười hai cự đầu thời khắc không sai một ly đem ấn pháp đánh xuống mặt tế đàn lớn nhất trong Phá Đảo, pháp lực hùng hồn kéo đầu thủy long to lớn thu nhỏ áp xuống tế đàn, đầu thủy long cuộn mình đem tế đàn phù văn kích phát tới sáng rực một góc trời, đầu rồng há miệng đem Long Cung hư ảnh chính giữa tế đàn nuốt gọn, toàn bộ cả ngàn người giống như bóng mờ đồng loạt biến mất, tế đàn trong nháy mắt đem tất cả bọn đệ tử truyền tống tới Đông Hải Long Cung.

Bọn cự đầu đồng loạt thu lại ấn pháp, vô thanh vô tức dời đi, đầu thủy long tan ra gây nên một trận lũ lụt lớn quét ngang phá đảo, đồng thời kéo theo sóng biển cao trăm trượng đánh mạnh vào loạn khu, mấy vị trưởng lão kéo nhau ra cật lực chống đỡ, khổ sở hết sức, mà cách đó trăm dặm, chiến thuyền của bọn Ngự Long Quân cũng nhấp nhô lên xuống, quân sĩ mặt mày tái mét, thậm chí có mấy chiếc trực tiếp bị sóng biển đánh chìm.