Biệt thự của nhà họ Tiêu.
Lúc Diệu Tinh xuất hiện ở đó, Tiêu Lăng Phong có chút kinh ngạc. Anh nhớ không rõ mình đã bao nhiêu lâu rồi chưa từng nhìn thấy Diệu Tinh. Một tháng? Hai tháng? Hay là dài hơn nữa. Gặp mặt cô rồi anh mới biết, hóa ra so với những gì anh đã suy nghĩ, so với trong tưởng tượng của anh... Cô còn gầy hơn rất nhiều.
Thân thể nho nhỏ của cô được bao gọn ở trong chiếc váy bầu rộng thùng thình, nhìn có vẻ càng thêm gầy yếu. Lúc ban đầu, anh còn cho là mình quá mệt mỏi nên mới xuất hiện ảo giác. Nhưng thời điểm Tiêu Lăng Phong đi tới bên người Diệu Tinh, thì anh mới biết đây đúng thật là Diệu Tinh. Tại sao cô lại đi tới đây vậy... Không phải là cô nên ở trong bệnh viện để nghỉ ngơi an thai đó sao?
"Làm sao cô lại đến nơi này như vậy?" @MeBau*TruyenHD@ Cố đè xuống cảm xúc đang cuồn cuộn trong lòng, Tiêu Lăng Phong tiến lên hỏi một câu. Trên mặt anh vẫn bộ dạng không thèm để ý chút nào như vậy, khiến cho Diệu Tinh cảm thấy đau lòng.
"Tới tìm anh!" Diệu Tinh cố khắc chế giọng nói run rẩy khàn khàn khạc ra mấy chữ. Trời còn chưa có mưa, nhưng mà sợi tóc của cô đã ướt nhẹp, dính vào trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, nhìn qua cảm thấy thật đáng thương. Diệu Tinh nhìn người đàn ông trước mặt. Anh thế nhưng lại phái người đến bệnh viện nghĩ muốn hại chết đứa bé của cô. Thân thể nhỏ bé của cô hơi run rẩy. Dieenndkdan/leeequhydonnn Không, trong lòng cô có một giọng nói phản đối lại ý nghĩ kia của cô. Có lẽ là chuyện không phải như là cô đã tưởng tượng...
Tiêu Lăng Phong nhìn sắc mặt Diệu Tinh trắng bệch, trong lòng có chút phát run. Hiện tại động tĩnh bên phía nhà họ Mộ cũng huyên náo không nhỏ. Diệu Tinh thế nhưng lại tự mình chạy đến đây như vậy! Anh
siết quả đấm thật chặt…
"Tới tìm tôi?" Tiêu Lăng Phong nhíu mi. "Thế nào. Nhiều ngày không gặp, lại nhớ tới tôi rồi hả?" Tiêu Lăng Phong cười đến ác liệt. "Trình tiểu thư, tôi nghĩ rằng ngày đó chúng ta đã nói rõ với nhau rồi!" Anh cao ngạo trần thuật, "Tôi đã nói, về sau này chúng ta sẽ không có bất cứ quan hệ gì nữa. Hay là... cô hối hận rồi?" Tiêu Lăng Phong nhíu mi. "Nhưng mà... muộn rồi! dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com Lần trước ở bệnh viện, tôi dường như đã từng hỏi cô, không phải là cô vẫn rất thanh cao đó sao? Hiện tại thế nào? Trình Diệu Tinh lại vẫn sẽ hướng người khác cúi đầu hay sao?"
"Anh đã suy nghĩ quá nhiều rồi!" Diệu Tinh thở phì phò nói: "Tiêu Lăng Phong, không tự luyến thì anh sẽ chết sao?" Cô cắn răng.
Diệu Tinh kiên quyết phủ định. Tất cả đều nằm trong dự liệu, chẳng qua là cô vẫn còn cảm thấy trong lòng đau đớn triệt để như vậy.
"Vậy thì cô tới nơi này làm cái gì?" Tiêu Lăng Phong hỏi. "Mộ Sở không muốn đứa bé này nữa rồi, cho nên lại tới nói đây là đứa bé của tôi sao?" Tiêu Lăng Phong nói chế nhạo.
"Tiêu Lăng Phong, anh thật hèn hạ!." Diệu Tinh cắn hàm răng thật chặc: "Làm nhục tôi như vậy, anh sẽ cảm thấy trong lòng rất thoải mái sao?"
Thoải mái ư? Làm nhục em thì anh làm sao sẽ thoải mái được chứ! Diệu Tinh, em có biết là lúc này anh đang có bao nhiêu đau đớn hay không? "Không phải là cô đã sớm biết tôi là người hèn hạ, vô sỉ hay sao. Sau này lại còn nhiều hơn, tăng thêm thành hạ lưu..." Anh đè xuống nỗi đau trong lòng, cười trào phúng.
“Trời ạ! Tức chết đi được, cô tới đây muốn tìm tôi để ôn chuyện cũ sao?" Tiêu Lăng Phong giơ tay lên sờ sờ gương mặt Diệu Tinh lạnh như băng. "Ừ nhỉ! Suy nghĩ một chút, có vô số đêm mưa, chúng ta thật sự là đã cực kỳ chăm sóc nhau...
"Anh đừng đυ.ng vào tôi." Diệu Tinh chán ghét đưa tay gạt cánh tay Tiêu Lăng Phong ra.
"Nếu nhìn thấy tôi mà cảm thấy đáng ghét như vậy, thì còn tới tìm tôi làm gì? Muốn nhìn một chút xem tôi sống có được hạnh phúc hay không hả?" Tiêu Lăng Phong cười nói. "Yên tâm đi, chờ thời điểm đến, tự tôi sẽ đưa thiệp mời tới cho cô! Dầu gì, chúng ta cũng đã từng có một thời gian sống với nhau đầy phong hoa tuyết nguyệt
kia mà."
Phong hoa tuyết nguyệt. Những hồi ức đầy trân quý của cô chỉ dùng những gì tốt đẹp để miêu tả, lại bị anh dùng bốn chữ như vậy để tàn phá. Nước mắt rơi xuống, Diệu Tinh khẽ cười lên một tiếng. Đối với một người đàn ông như vậy, mày còn có thể ôm ấp hy vọng gì nữa đây! Hít sâu một hơi, Diệu Tinh xoay mặt nhìn về phía Tiêu Lăng Phong.
"Tiêu Lăng Phong, anh đã nói. Chúng ta đã không còn có quan hệ gì nữa rồi, tại sao anh còn muốn gây sự với tôi?" Diệu Tinh hỏi. "Chẳng lẽ anh lại hẹp hòi như vậy, chính mình sống cuộc sống tốt như vậy rồi, sao vẫn còn ghi hận tôi?"
"Lời nói này của cô căn cứ từ đâu vậy?" Tiêu Lăng Phong hỏi. "Diệu Tinh, đồ có thể ăn lung tung, nhưng lời nói thì không thể nói lung tung được!" Anh tiến lên một bước.
"Tôi biết, anh đã tìm được hạnh phúc của mình rồi. Anh không muốn nhìn thấy tôi, tôi cũng đã không xuất hiện ở trước mặt của anh. Tiêu Lăng Phon, anh còn muốn muốn thế nào nữa đây?" Diệu Tinh cắn răng nhìn chằm chằm Tiêu Lăng Phong, vẻ mặt của cô lúc này giống như hận không thể xé nát anh ra được vậy.
"Cô từ nơi xa chạy tới đây, không phải chính là chỉ để hung tợn nhìn tôi chằm chằm như vậy chứ! Chẳng lẽ bệnh viện cũng không chuyện đi tìm cô sao?"
Bệnh viện, trái tim Diệu Tinh như bị bóp chặt đau xót, có phải những người kia thật sự là do anh chỉ điểm hay không?
"Anh khốn kiếp!" Diệu Tinh mắng to giơ tay lên dùng sức quăng một cái tát vào Tiêu Lăng Phong. Bốp! Theo tiếng vang chát chúa, một một tia sấm chớp phóng qua phá vỡ phía chân trời. "Tiêu Lăng Phong, anh còn có tính người nữa không? Anh đã đoạt đi hết thảy mọi thứ của nhà ta vẫn không đủ, bây giờ còn tới muốn làm tổn thương đứa bé này nữa sao? Anh cho rằng anh là ai, anh có tư cách gì mà đối với tôi như vậy?"
"Tôi không phải ai, nhưng mà... Tôi muốn làm chuyện gì thì sẽ không có người nào có thể ngăn cản được tôi!" Tiêu Lăng Phong nhìn Diệu Tinh. Cô đang nói cái gì vậy, anh lúc nào nghĩ muốn làm thương tổn đến đứa bé của cô kia chứ!
"Tiêu Lăng Phong, anh ngoại trừ gây tổn thương cho người khác, còn có thể làm cái gì nữa chứ! Anh ngoại trừ bắt nạt phụ nữ ra, anh còn có bản lãnh nào khác nữa không?" Diệu Tinh rống to. "Có giỏi sao anh không đấu cùng với ông nội Mộ Sở đi!" Diệu Tinh lớn tiếng kêu lên. "Đúng thôi! Anh cũng tự biết rõ, anh không đấu lại với bọn họ được, cho nên anh chỉ biết ức hϊếp những người nhỏ yếu mà thôi! Tiêu Lăng Phong, anh có phải là đàn ông hay không vậy?" Trong cơn thịnh nộ Diệu Tinh nói mà không lựa lời.
"Diệu Tinh, chúng ta ở chung một chỗ lâu như vậy, tôi có phải là đàn ông hay không, chẳng phải cô là người rõ ràng nhất hay sao?" So sánh với Diệu Tinh đang kích động, Tiêu Lăng Phong ngược lại, lại tỉnh táo hơn rất nhiều. Anh nhìn Diệu Tinh nói năng lỗ mãng thiếu suy nghĩ, ánh mắt thoáng vẻ coi thường, giống như đang quan sát một người phụ nữ ai cũng có thể làm chồng được. "Có muốn tôi dùng hành động để nói cho cô biết một lần nữa, tôi là đàn ông hay không?"
"Anh..."
"Ngoan ngoãn trở về đi thôi! Không nên chạy loạn khắp nơi, nếu không... Tôi thật lo lắng cô sẽ có chuyện gì đó xảy ra!" Giọng nói của Tiêu Lăng Phong nhẹ nhàng, anh vẹt tóc mai của Diệu Tinh ra. Diệu Tinh, hãy cho anh một chút thời gian, chờ anh giải quyết hết thảy nơi này, anh sẽ giải thích rõ ràng hết thảy với em! Cho nên, hãy chờ anh...
Chính là uy hϊếp. Diệu Tinh tuyệt vọng nhìn Tiêu Lăng Phong.
"Anh cho rằng tôi là gì của anh chứ?" Diệu Tinh dùng sức vẹt tay của
Tiêu Lăng Phong ra: "Tại sao tôi lại phải lời định đoạt của anh chứ! Tiêu Lăng Phong, anh có tư cách gì mà quyết định thay tôi đây? Tôi sẽ không bao giờ để cho anh định đoạt mình nữa, tôi chịu bị sự uy hϊếp của anh đủ rồi!"
"Nói lâu như vậy rốt cuộc là em đang nói cái gì vậy hả?" Trong lời nói của Tiêu Lăng Phong mang theo ba phần nghiêm túc, bảy phần hài hước.
"Tiêu Lăng Phong, anh dám làm, lại không dám thừa nhận sao? Tại sao anh nhất định cứ phải gây khó khăn cho tôi như vậy?" Diệu Tinh hỏi. "Anh làm cho tôi bị tổn thương vẫn còn chưa đủ sao? Rốt cuộc phải làm thế nào thì anh mới nguyện ý bỏ qua cho tôi đây!"
Bỏ qua cho cô? Cái gì gọi là bỏ qua cho cô? Tiêu Lăng Phong nhìn Diệu Tinh.
"Cô đã làm cho tôi phải chịu sự khuất nhục lớn như vậy, tại sao cô cảm thấy tôi phải bỏ qua cho cô chứ?" Tiêu Lăng Phong nhíu mi hỏi. "Giống như thời điểm tôi năm tuổi, nhìn mẹ buồn bực không vui bởi vì bị ba ba phản bội, tôi đã tự nói với mình, tôi sẽ khiến cho người đã phản bội lại tôi phải trả giá thật lớn!"