Thiên Tuấn.
Sau khi Diệu Tinh trở lại công việc, quan hệ của cô và Tiêu Lăng Phong dường như trở nên ấm áp hơn, công việc lại càng thêm lu bù hơn lên. Cho dù không có việc gì, Tiêu Lăng Phong cũng vẫn cứ kêu Diệu Tinh lên phòng làm việc, sau thật lâu cô vẫn không ra được. Đối với lần này, một số người cảm thấy, bọn họ coi như là xứng đôi, ở chung một chỗ cũng không có gì là không tốt. Cũng có người đố kỵ nổi điên, trong đó đương nhiên bao gồm cả Lisa. Từ lần trước sau khi cô thú tội, Tiêu Lăng Phong không bao giờ nữa phân công công việc cho cô nữa. Cái chức vị thư ký kia chỉ là thùng rỗng kêu to, đừng nói đến chuyện đi gặp Tiêu Lăng Phong, ngay cả liếc mắt nhìn anh một cái cũng rất khó. Phiền loạn ném xuống thứ gì đó trong tay, cô bỏ đi ra ngoài công ty, không chịu nổi sự lạnh lùng bỏ qua của Tiêu Lăng Phong. @MeBau*TruyenHD@
Hơn nữa, cô không thể chịu nổi cái cảnh nhìn Tiêu Lăng Phong và
Trình Diệu Tinh thân mật với nhau không coi ai ra gì. Lisa đứng dựa vào ở cửa công ty, cô không buồn để ý đến hình tượng, châm một điếu thuốc lá, dùng sức hút vài hơi. Nếu như đây là Đường
Nhã Đình, cô chấp nhận thua vì
tình nghĩa giữa Đường Nhã Đình đã lớn lên cùng với Tiêu Lăng Phong. Nhưng mà Trình Diệu Tinh kia thì sao? Cô thua ở chỗ nào...
Ngón giữa đang kẹp điếu thuốc lá đột nhiên bị nắm chặt trong lòng bàn tay, tàn thuốc đang cháy đỏ nung phỏng bàn tay của cô. Cô đau đến cũng hít một hơi, nhưng mà cũng vẫn không chịu buông tay, mùi vị thịt bị đốt cháy nhàn nhạt tràn ngập ra trong không khí.
" Trình Diệu Tinh, tôi sẽ không buông tha cho cô, tuyệt đối sẽ không!" Lisa gầm lên, sau đó xoải bước tránh ra. TruyenHD*dyan(lee^qu.donnn),
Lúc xoay người, cô đυ.ng vào một người: "Anh là người mù à?" Cô trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt tức giận mắng một câu, sau đó đạp giày cao gót bỏ đi.
A... Sẽ không bỏ qua cho Trình Diệu Tinh? Một tiếng cười thật khẽ phát ra, "người đàn ông" kia chậm rãi ngẩng đầu lên. Lấy cái mũ xuống, "người đàn ông" này chính là Đường Nhã Đình.
Lisa, cô ở ngay trước mặt Lăng Phong đã vạch trần tôi giá họa cho Trình Diệu Tinh, tìm người làm tổn thương tôi, tôi đây còn chưa tính, vậy mà Đường Cát Nguyên bắt Trình Diệu Tinh đi, cô lại còn dám giá họa chuyện này cho tôi. Chuyện này tôi sẽ không cứ thế mà buông tay như vậy. Tôi muốn cô phải trả một giá thật lớn! Tôi cũng lại rất muốn xem một chút, diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn xem là ai sẽ là người không chịu buông tay đây... Đường Nhã Đình hung hăng nói xong, quả đấm dần dần siết chặt lại.
Lãnh Liệt từ trong xe ra ngoài, trong ngực ôm một xấp tài liệu thật dầy, nhìn người đàn ông dáng vẻ quỷ quái say sưa ở cửa công ty kia, anh khẽ cau mày lại. Nhưng mà không đợi anh thấy rõ, người này đã nhanh chóng rời đi. Là anh đã quá khẩn trương hay sao! Tại sao anh cảm thấy người này rất khả nghi... Người này chắc chắn không phải là người của Ám Dạ. Ông cụ Mộ đã phái Minh đi rồi, cũng sẽ không sử dụng những người khác hành động nữa. Như vậy có thể nói... Người này cũng chỉ là một trong hai khả năng, một là Dương Nhược Thi phái tới, một người khác chính là Đường Nhã Đình...
"Joe, tôi dặn anh tra chuyện ở trong quán rượu hôm đó, đã tra ra thế nào rồi?" Tiêu Lăng Phong ngẩng đầu lên nhìn Lãnh Liệt.
"Anh cảm thấy chuyện này còn phải đi điều tra nữa sao? Vừa hận Diệu Tinh lại rất căm ghét Hạ Cẩm Trình, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn cũng chỉ một người như vậy!" Lãnh Liệt không chút lưu tình tiết lộ ra Đường Nhã Đình. Tay của Tiêu Lăng Phong thoáng run lên một chút, trong nháy mắt sắc mặt trở nên âm u lạnh lẽo hơn. Trong con ngươi của anh tràn đầy sự thất vọng cùng sự tức giận.
Chung quy trong anh lúc này có cảm giác mọi loại tình cảm đang đan xen vào nhau rất rối loạn. Chuyện này, anh đã sớm biết kết quả, nhưng quả thật là anh vẫn còn ôm một tia hi vọng cuối cùng, muốn phải tin tưởng Đường Nhã Đình vẫn còn có một chút nhân tính hiền hòa lương thiện như lúc đầu. Bây giờ nhìn lại, thật sự mới thấy chính anh đã biết bao nhiêu lần chạy trốn! Joe nói đúng, không cần thiết phải coi lời bảo đảm cùng lời hứa khi còn bé là trọng yếu như vậy. Ngay từ lúc cô vì mình, tự biên tự diễn trận tai nạn xe cộ kia, thì cô gái Đường Nhã Đình luôn cần người bảo vệ kia liền đã chết. Nghĩ đến trận tai nạn xe cộ kia, Tiêu Lăng Phong đột nhiên ý thức được, vụ tai nạn xe cộ của Mộ Thần, Diệu Tinh vẫn còn không biết đó là bởi vì bị thiết kế, nếu như... Cô biết. Cô sẽ như thế nào đây? Có thể cô sẽ rời bỏ khỏi anh hay không...
Cách! Cái bút trong tay Tiêu Lăng Phong phát ra một tiếng nứt vỡ. Tại sao cô ta lại luôn muốn làm tổn thương Diệu Tinh hết lần này đến lần khác như vậy? Đường Nhã Đình, tôi đã cho cô sự tha thứ dễ dàng như vậy mà vẫn còn chưa đủ sao?
"Trước mắt anh không cần phải nghĩ nhiều đến mức như vậy, vẫn là trước nên giải quyết chuyện trước mắt đi đã!"
Tiêu Lăng Phong chậm rãi nắm tay thành quyền, có lẽ... Thật sự anh cần phải nói chuyện một chút với Đường Nhã Đình về Diệu Tinh. Hiện tại, một sát thủ kia thôi thực sự đã làm cho anh quá bị nhức đầu rồi, nếu như Đường Nhã Đình lại tiếp tục quấy rối đối với anh nữa thì...
Đường Nhã Đình không nghĩ tới Tiêu Lăng Phong sẽ gọi điện thoại cho mình như vậy. Cô hướng về phía gương vừa vội vã vừa bận rộn, ăn mặc trang điểm hồi lâu, cô mới có dũng khí bước ra cửa. Lăng Phong, có phải hối là anh đã hận rồi hay không, anh vẫn còn nhớ mãi không quên những tình cảm giữa hai chúng ta từ nhỏ đến lớn, có đúng không?
Trong phòng ăn.
Tiêu Lăng Phong cố ý lựa chọn một vị trí ở trong góc nhỏ. Đường Nhã Đình vừa vào cửa, đầu tiên theo thói quen cô liếc mắt một cái liền phát hiện ra Tiêu Lăng Phong ngay. Đường Nhã Đình cười khẽ, mặc dù cô đã làm chuyện sai lầm, nhưng mà Tiêu Lăng Phong vẫn hiểu rõ suy nghĩ của cô.
"Lăng Phong!" Đường Nhã Đình không kiềm chế được sự kích động, trong lòng thật run rẩy. Nhìn Tiêu Lăng Phong đứng dậy nhìn về phía mình thời điểm này hô hấp của cô gần như đã sắp dừng lại.
"Tới đây. Ngồi đi!" Không giống như trong dĩ vãng, Tiêu Lăng Phong không hề kéo cái ghế ra giúp cô. Anh chẳng qua chỉ đưa tay làm một tư thế, thái độ lạnh nhạt đến mức làm người ta đau lòng...
Không sao hết, Đường Nhã Đình chỉ cần có thể được gặp mặt Tiêu Lăng Phong, cô sẽ phải tranh thủ cơ hội này. Cô gượng cười ngồi xuống.
"Lăng Phong, anh có khỏe không?" Đường Nhã Đình cười hỏi.
"Tôi rất khỏe!" Lăng Phong nói nghiêm túc, từ trước cho tới bây giờ, anh cũng chưa từng bao giờ khỏe như vậy.
Nụ cười của Đường Nhã Đình chợt cứng đờ, bởi vì anh cùng với
Trình Diệu Tinh cho nên rất khỏe sao? Tiêu Lăng Phong, anh quả nhiên là tàn nhẫn. Thời điểm anh yêu tôi, có thể cưng chiều đưa người ta lên tận Thiên đường, khi anh chán ghét, cũng có thể đạp người ta xuống địa ngục, vĩnh viễn cả đời không được luân hồi...
"Chúng ta chọn món ăn đi!" Không muốn tiếp tục cái đề tài này, Đường Nhã Đình mở miệng nói.
"Tôi đã chọn rồi!" Tiêu Lăng Phong ngẩng đầu lên nhìn Đường Nhã Đình: "Hôm nay tôi tìm cô là muốn nói chuyện về Diệu Tinh một chút!" Tiêu Lăng Phong trực tiếp mở miệng nói thẳng: "Nhã Đình, coi như nể tình chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên như vậy, tôi cầu xin cô đừng nghĩ muốn tiếp tục đi gây sự với Diệu Tinh nữa!"
Nụ cười ngụy trang trên khóe miệng Đường Nhã Đình cứng ngắc lại, Cô cũng đã không thể nào cười nổi nữa rồi: "Cho nên hôm nay anh tới tìm em chính là vì chuyện này sao?" Đường Nhã Đình cắn răng.
"Đúng vậy!" Tiêu Lăng Phong cũng không phủ nhận: "Nhã Đình, chuyện đã qua, tôi cố gắng nỗ lực để cho mình không để ý tới. Nỗ lực để cho mình tin tưởng rằng, cô vẫn còn là một người con gái đơn thuần, yếu đuối như khi còn là một cô bé ngày xưa..."
"Cố gắng?" Đường Nhã Đình cười: "Tiêu Lăng Phong, nói cách khác, trong lòng của anh cũng sớm đã nhận định em là một người ác độc, trong lòng của anh rất để ý đến những chuyện mà em đã làm phải không?" Đường Nhã Đình trần thuật. Nhìn mình ăn mặc cẩn thận như vậy, cô cảm thấy cực kỳ giễu cợt, cô tỉ mỉ trang điểm để chạy tới nơi này, chính là để phải nghe thấy anh bảo vệ người phụ nữ khác như thế nào sao? " Nhã Đình! Không nên tiếp tục làm những chuyện hại người hại mình như vậy nữa! Nhã Đình, việc cô nên làm bao giờ là trở về là chính mình, bắt đầu cuộc sống mới!"
"Anh cảm thấy em còn có thể bắt đầu cuộc sống mới một lần nữa hay sao?" Đường Nhã Đình hỏi. "Nhà họ Đường bởi vì chuyện của Đường Cát Nguyên mà bao giờ đã xong rồi. Còn em, bởi vì ra chuyện đoạn băng video bị lộ ra ngoài ánh sáng, mà trở thành một người bị người đời thóa mạ là da^ʍ phụ. Ngay cả... ngay cả việc em trở thành một người phụ nữ hoàn chỉnh cũng không còn được nữa rồi! Anh cảm thấy em còn có tư cách gì để bắt đầu lại sống một lần nữa đây? Tiêu Lăng Phong, anh cảm thấy em còn có thể trở lại như ngày trước được hay sao?"
"Vì những lý do nào mà cho đến tận ngày hôm nay cô vẫn cảm thấy đây là lỗi của người khác?" Tiêu Lăng Phong hỏi: "Đây hết thảy đều là do chính cô tạo thành."
"Vâng, là em tự tìm, nhưng mà... Tiêu Lăng Phong, em như vậy không phải là vì anh hay sao?" Đường Nhã Đình hỏi lại một câu, nước mắt rơi xuống: "Em bao giờ đã là người chỉ có hai bàn tay trắng rồi! Thứ duy nhất có thể đánh cuộc chính là về sau, nếu như đánh cuộc thắng, thì về sau này en cũng sẽ hạnh phúc, mà thua, thì em cũng không có gì phải sợ. Cùng lắm thì chính là chỉ chết có một lần mà thôi.
"Làm sao cô lại trở nên một người đáng sợ như vậy!" Tiêu Lăng Phong đau lòng hỏi.
"Hiện tại cảm thấy em đáng sợ sao?" Đường Nhã Đình cười: " Năm đó khi anh nói lời thề son sắt đối em, thời điểm anh ở trước giường dụ dỗ em, cũng không thấy anh nói như vậy."
Lời nói này của Đường Nhã Đình đã làm cho Tiêu Lăng Phong cảm thấy trong lòng nhói lên một cái rất đau. Hai người bọn họ đã từng có những hồi ức tốt đẹp như thế, nhưng lại bị cô nói ra thành những lời không sao chịu được như thế. Tiêu Lăng Phong thở ra một hơi thật sâu: "Nói đi, cô muốn thế nào thì mới có thể không đi gây sự với Diệu Tinh!"
"Hãy trở lại bên cạnh em!"
"Cô biết là chuyện này là không thể nào mà!" Tiêu Lăng Phong không chút do dự cự tuyệt thẳng thứng, hoàn toàn chọc giận Đường Nhã Đình, cô ngẩng đầu nhìn Tiêu Lăng Phong.
"Vốn là... đối với cô ta tôi cũng đã có thể có một phần nào đó cảm thấy có sự áy náy, nên định buông tha cho cô ta một số chuyện. Thế nhưng mà bây giờ... Tiêu Lăng Phong, chỉ bằng sự bảo vệ của anh đối với cô ta như vậy, tôi cũng sẽ cứ như vậy không dừng tay nữa."
"Nhã Đình, tôi vẫn nói với cô một câu như thế, tôi vốn xem hai chúng ta đã cùng nhau lớn lên, mới đến nói chuyện cùng với cô! Thế nhưng một khi mà cô đã không muốn như vậy, thì tôi cũng không có biện pháp nào khác! Tôi cũng không tin, bằng vào năng lực của mình, tôi lại không thể nào bảo vệ được ngay cả đối với người phụ nữ yêu mến của mình!" Tiêu Lăng Phong cũng không ở khách khí.
Ha ha... Nghe những lời nói kia của Tiêu Lăng Phong..., Đường Nhã Đình bật lên một tràng cười điên loạn thành tiếng: "Người phụ nữ mà mình
yêu mến!" Đường Nhã Đình hỏi lại: "Tôi thực sự không nghe lầm đấy chứ! Anh thế mà lại là một người giả bộ coi một người phụ nữ khác thành một người phụ nữ
yêu mến trong lòng nh như vậy..."
Tiêu Lăng Phong lạnh lùng trợn mắt nhìn Đường Nhã Đình một cái, liền xoay người rời đi. Cô ta điên rồi, điên thật rồi.
"Tiêu Lăng Phong!" Thấy Tiêu Lăng Phong nhất định bỏ đi, Đường Nhã Đình mất khống chế kêu to: "Nếu như bây giờ anh rời đi, tôi đây liền nói chuyện của anh và Trình Diệu Tinh cho cha mẹ cô ta biết!" Cả người Đường Nhã Đình run rẩy, ngay cả hàm răng cũng đang run rẩy.
"Muốn nói thì cô cứ đi mà nói!" Tiêu Lăng Phong đáp lại một câu vẻ không thèm để ý. Nhưng sau đó anh lại xoay người lại, nhàn nhạt nhìn Đường Nhã Đình: "Nếu như cô đã nói phá vỡ ra như thế, vậy thì tôi cũng không có gì hay để nói nữa rồi. Tôi đây sẽ lập tức tới cửa cầu hôn, tôi tin tưởng, chỉ cần Diệu Tinh thích, thì Trình Ngự, chắc chắn là sẽ không quyết tuyệt. Ông nội tôi... ông ấy rất tán thưởng Diệu Tinh."
"Tiêu Lăng Phong!" Đường Nhã Đình giận đến kêu to: "Tại sao anh cứ phải đối xử với tôi như vậy!" Cô nói chất vấn.
Chuyện đã đi đến đường cùng như vậy, Tiêu Lăng Phong siết chặt ngón tay của mình, cố gắng sau đó không để cho mình dao động. Anh đã dung túng đối với Đường Nhã Đình quá nhiều, cho nên cô ta mới làm ra nhiều chuyện sai lầm như vậy! Rất khó nói đây không phải là kết quả do sự dung túng của anh. Từ từ xoay người lại, Tiêu Lăng Phong sải bước bỏ đi.
"Lăng Phong!" Trông thấy Tiêu Lăng Phong ra đi, Đường Nhã Đình đột nhiên tiến lên, phịch một tiếng liền quỳ xuống: "Lăng Phong!" Cô níu lại ống tay áo của Tiêu Lăng Phong. "Anh đừng đi!" Đường Nhã Đình than thở khóc lóc, nói cầu xin: "Không phải là em có ý muốn nói ra những lời đó! Lăng Phong, đó là em nói bậy, đó không phải lời nói thật lòng của em! Em... Chỉ là do em đã quá đố kỵ. Lăng Phong..."
Bàn tay Tiêu Lăng Phong càng siết lại chặt chẽ hơn, anh cúi đầu nhìn Đường Nhã Đình đang khóc run rẩy.
"Lăng Phong, cho em một cơ hội có được hay không? Em biết là em đã sai lầm rồi!" Đường Nhã Đình nói ra một câu vẻ đáng thương
"..." Tiêu Lăng Phong nhắm mắt lại. Anh hít sâu một hơi: "Nhã Đình, chúng ta không bao giờ quay lại được nữa!" Anh lắc đầu.
"Sẽ không đâu!" Đường Nhã Đình nói xong đột nhiên ôm lấy Tiêu Lăng Phong:
"Lăng Phong, chỉ cần ngài nguyện ý cho em cơ hội, chúng ta sẽ có thể bắt đầu một cuộc sống mới lần nữa!" Đường Nhã Đình khóc, in dấu môi son lên trên cổ áo Tiêu Lăng Phong. "Lăng Phong, em yêu anh, tha thứ cho em một lần thứ nhất, có được hay không?..."