Không thấy Diệu Tinh đâu, Mộ Sở gần như điều động toàn bộ lực lượng Ám Dạ ở thành phố T có thể điều động được. Thời điểm Lãnh Liệt chạy tới, Diệu Tinh đã không biết tung tích nơi nào nữa rồi. Anh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Mộ Sở: "Anh đã nói những gì đối với cô ấy?" Lãnh Liệt tức giận hỏi. "Tôi đã nói với anh, chuyện của anh cùng Tiêu Lăng Phong tôi đừng có làm liên lụy đến người vô tội, tại sao anh nhất định cứ phải làm như vậy!"
"Liệt, cậu đội mưa chạy tới đây chính là vì muốn chất vấn tôi sao?". Đối với thái độ của Lãnh Liệt, hiển nhiên Mộ Sở rất không hài lòng, nhất là cơn giận này của anh lại là vì chuyện của Tiêu Lăng Phong như vậy.
"A Sở, tổn thương Diệu Tinh như vậy, anh thật sự tuyệt đối không chút đau lòng sao?"
Trong lòng Mộ Sở một hồi co rút đau đớn! Anh có đau lòng không, tuyệt đối không! Cô chính là người phụ nữ đã phản bội anh trai anh, chính cô đã hại chết anh trai anh! "Tại sao tôi phải đau lòng chứ?"
"A Sở!" Giọng nói của Dương Nhược Thi còn mang theo một chút khàn khàn. Trong mắt còn mang theo một tia e lệ né tránh. "Anh có khỏe không?" Cô chậm rãi tiến lên: "Thật xin lỗi!" Dương Nhược Thi hạ giọng nói ra một câu: "Đều là do em không tốt, Diệu Tinh khóc đến thật thê thảm, em nên ở bên cạnh cùng cô ấy, diễ♦n☽đ♦àn☽lê☽q♦uý☽đ♦ôn như vậy thì cô ấy sẽ không có việc gì! A Sở, thật sự rất xin lỗi" Dương Nhược Thi nói đầy vẻ áy náy.
"Nhược Thi, làm sao em lại chạy đến đây như vậy, đi vào ngủ một hồi đi!" Mộ Sở đau lòng vuốt ve gương mặt Dương Nhược Thi: "Chuyện này làm sao lại là lỗi của em được!" Mộ Sở có chút áy náy, mới vừa rồi bọn họ có phát sinh quan hệ thân mật, thế nhưng anh lại vì người phụ nữ khác mà bỏ cô ở lại như vậy. Lời nói của Dương Nhược Thi đã làm cho Mộ Sở cảm thấy áy náy, cũng cảm thấy đau lòng, anh nghĩ mình sẽ phải chăm sóc cho Dương Nhược Thi tốt hơn.
Lãnh Liệt đứng ở một bên, tất cả mọi người đều cảm thấy, chuyện xảy ra với Diệu Tinh là do Đường Nhã Đình làm. Nhưng mà hiện tại nhà họ Đường chính là đang trong thời điểm bấp bênh, chuyện của Đường Cát Nguyên lập tức sẽ phải thẩm tra xử lý. Đường Nhã Đình mỗi ngày đều sống ở trong phòng, không bước chân ra khỏi nhà, chuyện xảy ra như thế nào chỉ có thể là cô ta. Hiển nhiên, có thể lấy lý do như vậy đi tổn thương Diệu Tinh, trừ Đường Nhã Đình, cũng chỉ có Dương Nhược Thi mà thôi!
"Tất cả đều ngu ngốc!" Tiêu Lăng Phong cùng Mộ Sở, cả hai đều một dạng như nhau, đều cố chấp chỉ tin vào hai mắt của mình, đều cố chấp tín nhiệm, cưng chiều một người phụ nữ ác độc nhất, dối trá nhất trên thế giới.
"Anh nói gì "
"Tôi nói sớm muộn gì thì anh cũng sẽ hối hận!" Lãnh Liệt tức giận rống lên một tiếng. diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn Lạnh lùng trừng mắt liếc nhìn Dương Nhược Thi một cái, anh xoải bước đi ra ngoài. Diệu Tinh, ngàn vạn lần cô không thể có chuyện, nếu như cô có cái gì sơ xuất, vậy thì thành phố
T này sẽ bị đại loạn mất!
Mưa to đã ào ào trút xuống dưới đất, tia chớp thỉnh thoảng lóe sáng lên. Trong cơn mưa to, không biết lúc nào đôi giầy của Diệu Tinh đã không thấy nữa. Đôi chân nhỏ trắng bệch giẫm ở trong đất bùn, trên chân có vết bùn đen nhánh, còn có máu chảy ra bị nước mưa xối vào không còn kịp nhìn thấy dấu vết nữa.
Diệu Tinh bị va chạm, bị ngã xuống. Nhưng bị va chạm cô vẫn cứ bước đi, sau đó ngã nhào xuống, lại cố gắng bò dậy, "Mộ Thần" cô nghẹn ngào. Lúc này toàn thân cô đều là bùn đen, trên người còn có một chút vết máu, những sợi tóc thật dài dán bết vào ở trên mặt, dáng vẻ của cô lúc này nhìn cực kỳ chật vật mà lại kinh khủng.
Mưa to vẫn trút xuống liên tục không hề ngừng nghỉ. Diệu Tinh cũng như vậy, trên đường đi cô liên tục ngã rồi bị đυ.ng mạnh, nhưng rồi cô vẫn cứ đi. Từ từ, cô tựa như bắt đầu nhận ra được con đường này, đi không bao lâu nữa là cô đã có thể nhìn thấy khu mộ của Mộ Thần rồi.
Bóng dáng mảnh mai của Diệu Tinh đi ở trong mưa to thật khó khăn. Trời đã dần dần sang hơn, nhưng mà mưa thì vẫn không có dấu hiệu sắp ngừng lại. Đi ở trong mưa đã lâu, đôi môi Diệu Tinh cũng biến thành màu trắng. Rốt cục, cô cũng đã nhìn thấy tấm bia mộ của Mộ Thần. Diệu Tinh dừng lại. Diệu Tinh kịch liệt hô hấp khiến cho ngực của cô phập phồng dữ dội.
"Mộ Thần, Diệu Diệu tới thăm anh đây!" Diệu Tinh nghẹn ngào.
Ùng oàng! Tiếng sấm lại vang lên. Tia chớp chiếu rọi xuống hết thảy bốn phía xung quanh đều sáng trưng. Sắc mặt Diệu Tinh trắng bệch, tròng mắt của cô tràn ngập nước mắt, tràn đầy sự tuyệt vọng. Diệu Tinh bước từng bước một, đi vào trong khu mộ địa, mỗi một bước đi sao cũng cảm thấy nặng nề như vậy. Cô nghẹn ngào đến mức không có cách nào làm cho mình hít thở được bình thường.
Diệu Tinh đè ép ngực thật chặc, cô há mồm gắng sức để hô hấp.
"Mộ Thần, Mộ Thần!" Diệu Tinh khó khăn gọi tên Mộ Thần, sau đó huỵch một tiếng, ngã nhào ở trước mộ bia của Mộ Thần. Mặt đất thô ráp là cho đầu gối và cánh tay của cô bị sát thương. Nhưng mà Diệu Tinh lại giống như không cảm nhận thấy sự đau đớn kia vậy, vẫn cố chống đỡ người bò dậy, đưa tay lên sờ tấm hình ở trên mộ bia kia. Cô khóc, đôi môi mấp máy nhưng lại không phát ra được âm thanh nào... Nhìn trên tấm hình trên mộ bia, thân thể Diệu Tinh chợt run rẩy. Trong nháy mắt những lời nói của Mộ Sở cũng vang vọng lại rõ rang bên tai cô.
"Cô yêu anh trai tôi như vậy mà vẫn lên giường cùng Tiêu Lăng Phong, cô chỉ có thể nói, loại tình yêu của cô thật quá rẻ mạt rồi!" "Về sau cô chớ bao giờ còn nói cô yêu anh trai tôi nữa. Tôi sợ anh ấy ghê tởm!"
"Mộ Thần, anh có cảm thấy Diệu Diệu thật sự vô cùng ghê tởm hay không?" Diệu Tinh khóc: "Có phải anh cũng cảm thấy em rất dâʍ đãиɠ, cho nên, anh mới cứ như vậy xoay người rời đi, anh không tin em nên cũng không cho em có cơ hội để giải thích hay không?" Diệu Tinh nói xong, bật lên một tràng tiếng cười nghe thật thê thảm, kéo dài trên lối đi.
"Cái gì mà yêu em, cái gì mà sẽ không trách em, tất cả đều là giả dối, tất cả mọi người đều cảm thấy em là người đáng chết. Tất cả mọi người đều cảm thấy em là một con người đáng ghét, độc ác, có phải hay không?" Diệu Tinh nói xong, tâm tình đang kích động đột nhiên vững vàng trở lại. Cô hình như là đang cực kỳ sợ hãi, nên áp người thật chặt dính vào trên tấm hình của Mộ Thần.
"Mộ Thần, anh chớ có trách em, có được hay không!" Diệu Tinh cầu xin, "Mộ Thần! Chớ có trách em, đừng có giận em nhé, có được hay không? Em không biết rằng, mọi chuyện sẽ biến thành như vậy… em không biết thật mà…" Diệu Tinh khóc, thống khổ lắc đầu: "Em thật sự cho là như vậy thì sẽ có thể giúp được cho anh! Mộ Thần, không phải là Diệu Diệu nghĩ muốn phản bội anh, không phải là Diệu Diệu muốn phản bội tình cảm của chúng ta, không phải như vậy đâu…"
Diệu Tinh lo lắng nói xong, giống như đang chỉ sợ người yêu không tin lời mình nói: "Mới vừa rồi là em không tốt. Em không nên phát giận như vậy. Tất cả đều lỗi của Diệu Diệu! Tất cả đều là do Diệu Diệu làm chuyện không chuyên…
Diệu Diệu không nên quên mất anh! Mộ Thần, về sau này Diệu Diệu sẽ ngoan ngoãn, Diệu Diệu sẽ không bao giờ nữa còn để cho anh phải cô đơn một mình nữa! Mộ Thần, Diệu Diệu tới cùng với anh đây!" Nói xong, Diệu Tinh hôn lên đôi môi của người ở trong tấm hình trên bia mộ.
Một hồi lâu sau, cô mở mắt ra: "Mộ Thần, nếu như có đời sau. Em sẽ chú ý bảo vệ cho mình thật tốt, sau đó làm một Diệu Diệu sạch sẽ của anh!"
***************
Mưa ngày một to, càng thêm điên cuồng hơn. Tiêu Lăng Phong lên đường tìm kiếm giống như phát điên. Lãnh Liệt đã nói ở trong điện thoại, Diệu Tinh đã biết thân phận của Mộ Sở, hiện tại cô đã từ biệt thự chạy đi ra ngoài, đến bây giờ không thấy bóng dáng đâu. Đã qua mấy giờ rồi, nhưng mà phía Lãnh Liệt bên kia vẫn chưa có chút hồi âm nào.
Mưa rơi quá lớn, sắc trời cũng không phải là sang sủa lắm, xe đi tiếp trên đường gặp khó khăn rất lớn.
"Trình Diệu Tinh! Cái người phụ nữ ngu ngốc này, ngàn vạn lần em không được xảy ra chuyện gì đó!" Tiêu Lăng Phong âm thầm cầu nguyện. Gần nhất thực sự đã xảy ra quá nhiều chuyện, bản thân anh lại đã gây ra cho Diệu Tinh nhiều tổn thương như vậy. Hiện tại Mộ Sở lại tỏ rõ thân phận của mình cho cô biết như vậy, không biết là hắn đã nói với Diệu Tinh những thứ gì. Vốn dĩ trong lòng Diệu Tinh vẫn luôn luôn tự trách mình, cảm thấy là chính mình đã hại chết Mộ Thần. Nếu như mà Mộ Sở lại mang cái chết của Mộ Thần ra để quy tội cho cô…
"Mộ Thần!" Tiêu Lăng Phong giống như là đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, anh vội vàng quay đầu xe lại. Mộ Thần, đúng rồi. Lúc này, nhất định Diệu Tinh sẽ phải đi đến khu mộ địa của Mộ Thần!
Trong mộ địa, Diệu Tinh tựa vào trên mộ bia của Mộ Thần. Trong tay cô là mảnh thủy tinh nhỏ, không biết cô đã tìm thấy từ nơi nào. Diệu Tinh nhìn cổ tay của mình, bờ môi tràn ra một nụ cười.
Mộ Thần, rốt cục Diệu Diệu cũng đã không còn phải mệt mỏi như vậy nữa, rốt cục Diệu Diệu đã có thể tới tìm anh rồi!