Tiệc rượu của Thiên Tuấn rất nhanh đã được tổ chức long trọng, không thể nghi ngờ, đây chính là một cái tát vang dội, đánh thật mạnh vào mặt Diệu Tinh, Tiêu Lăng Phong lại có thể hèn hạ đến mức để cho cô thiết kế sắp xếp hội trường, thậm chí Diệu Tinh cũng không biết những ngày vừa rồi, cô đã trải qua như thế nào.
Cô và một số nhân viên công ty đứng chiêu đãi khách khứa, trong đó không ít người có chút quen biết với nhà họ Trình, với việc Diệu Tinh xuất hiện ở đây, bọn họ ngoại trừ kinh ngạc, cũng chỉ có khϊếp sợ.
Một thân lễ phục màu đen hấp dẫn, Đường Nhã Đình kéo lễ phục đi vào hội trường, mọi người cũng đều vây lại chào hỏi, không nói đến địa vị và ảnh hưởng của nhà họ Tiêu ở thành phố này, chỉ riêng thành tựu trong giới thương trường của Tiêu Lăng Phong, cũng đã rất đáng để nịnh bợ cho thật tốt rồi.
Diệu Tinh đứng ở một góc nhỏ, một màn trước mắt này chướng mắt đến mức nào, cha dẫn cô và mẹ tham dự tiệc rượu, vẫn như chuyện mới vừa xảy ra, nhưng mà bây giờ… Thật sự cả người và vật đều không còn nữa rồi.
Tiêu Lăng Phong vừa chào hỏi khách khứa, vừa tìm kiếm bóng dáng Diệu Tinh trong đám đông. Anh biết, cuộc sống như thế này, đối với cô mà nói, chỉ có thể dùng đau khổ để hình dung. Quả nhiên, ở trong một góc khuất, Diệu Tinh đang đứng ngẩn người, vẻ mặt chính là đau thương…
Đường Nhã Đình nhìn theo ánh mắt tìm kiếm của Tiêu Lăng Phong, quả nhiên anh ấy đang nhìn Diệu Tinh. Hừ! Trình Diệu Tinh, muốn tranh với tôi, hôm nay tôi sẽ cho cô mất mặt.
“Lăng Phong, em nhìn thấy mấy người bạn thân, em sang đó một lát!” Cô ta nói xong buông tay Tiêu Lăng Phong. Đi về phía một nhóm phụ nữ. “Này! Nhược Thi!” Đường Nhã Đình vỗ vỗ bả vai một cô gái trong số đó. “Đã lâu không gặp!”
“Nhã Đình!” Cô gái giật mình. “Thật sự là cậu sao!” Cô ta nói xong, ôm lấy Đường Nhã Đình. “Chúng ta cũng đã không gặp nhau ba năm rồi!” Rõ ràng là thời khắc kích động, nhưng bọn họ lại biểu hiện cực kỳ bình thản.
“Còn không phải sao! Đã ba năm rồi!” Dương Nhược Thi gật đầu. “Cậu cũng biết, nếu không phải mẹ mình phản đối gay gắt, đến giờ cha mình cũng sẽ không cho mình trở lại!” Cô ta ủy khuất mếu máo.
“Sắc mặt không tệ, thế nào, nói chuyện yêu đương rồi sao!” Đường Nhã Đình cười cười.
“Ừ!” Dương Nhược Thi không hề giấu giếm, gật đầu. “Hơn hai năm”
“Này! Ban đầu là người nào, yêu Mộ Thần đến chết đi sống lại, người ta chỉ mới mất có ba năm, cậu đã quên ngay anh ta!”
“Anh ấy lại không yêu mình!” Dương Nhược Thi khinh thường, nhẹ nhàng uống một hớp rượu. Cô hiểu. Đối với những người như các cô, tình bạn là thứ xa xỉ, tất cả chỉ là ngụy trang bên ngoài mà thôi.
“Nếu như mình là đàn ông, mình cũng sẽ nhớ mãi không quên cô gái mà mình yêu!” Đường Nhã Đình nói xong, bên môi nâng lên một nụ cười.
“Cậu nói người nào? Trình Diệu Tinh?” Dương Nhược Thi nhướng mày.
“Ừ, đúng vậy!” Đường Nhã Đình gật đầu. “Cậu không thấy cô ta sao, cô ta cũng ở đây đấy!” Đường Nhã Đình tỏ vẻ kinh ngạc. Vốn dĩ cô ta vẫn có chút phiền muộn, dù sao trường hợp như thế, tự cô ta ra tay, vẫn sẽ tổn hại hình tượng, nhưng mà.. Hôm nay có Dương Nhược Thi thì sẽ khác. Xưa nay bọn họ đã thấy chướng mắt nhau, hôm nay, Trình Diệu Tinh, cô thảm rồi.
Ánh mắt Dương Nhược Thi cũng nhanh chóng tìm kiếm Diệu Tinh trong đám đông. Đối với việc Mộ Thần vì Trình Diệu Tinh mà không thèm để ý đến cô vẫn là một nỗi nhục, cả đời cô cũng không quên được.
Diệu Tinh đang ngẩn ngơ đứng tựa vào vách tường, đột nhiên truyền đến một loạt âm thanh lanh lảnh.
“Này! Tôi còn tưởng đây là ngươi nào, thì ra là Trình tiểu thư của chúng ta!” Âm thanh này Diệu Tinh cũng không mấy xa lạ, đợi cô quay mặt qua, Dương Nhược Thi đã đi đến bên cạnh cô. Bắt đầu từ khi biết cô ta, chỉ cần họ gặp nhau, sẽ có chuyện xảy ra, ba năm không gặp, cô ta đột nhiên xuất hiện, muốn giở trò quỷ gì đây…