Bạch Đào có tính cách mềm mại, căn bản sẽ không từ chối người, cậu có cảm giác Văn Nghiễn nói chuyện quái quái, nhưng lại nhìn sắc mặt anh thản nhiên, cậu liền đem nghi vấn cùng không an toàn trong lòng mình đè ép xuống
“Kia, ngươi đừng ôm chặt quá, ta sẽ không thoải mái.” Bạch Đào thỏa hiệp.
“Được.” Văn Nghiễn nghe vậy liền đồng ý, tay anh thả lỏng nhưng Bạch Đào vẫn cảm thấy ngứa.
“Ngươi…” Bạch Đào nói chuyện một nửa thì không nói tiếp, cậu cảm thấy mình yêu cầu thật là nhiều
“Làm sao?” Văn Nghiễn hỏi cậu: “Không thoải mái sao?”
Bạch Đào do dự một chút, thành thực mở miệng:
“Máu buồn trên eo ta rất nhiều, hay là ngươi ôm chỗ khác đi.”
Vậy muốn ôm ở nơi nào đâu? Không ôm eo, hướng lên trên đến ngực, hướng phía dưới đến cái mông. Văn Nghiễn hơi suy nghĩ, ánh mắt cũng lập tức đánh giá hai cái địa phương này của Bạch Đào, thế nhưng biểu tình của anh bảo trì rất tốt, cau mày lại giống như tỉ mỉ suy nghĩ về ý kiến của Bạch Đào
“Không…”
Cậu nhìn ánh mắt của Văn Nghiễn, nhận ra được anh đang suy nghĩ gì, gương mặt lập tức đỏ bừng lên, thủy quang trong mắt cậu vẫn chưa hoàn toàn rút đi, nhẹ nhàng liếc nhìn Văn Nghiễn, thật sự là đem lòng người hoá thành một vũng xuân thủy.
Hầu kiết Văn Nghiễn hơi động, Bạch Đào tiếp tục nói:
“Vậy ta…vậy ta quay người lại, tay ngươi để trên lưng ta là tốt rồi”
Bạch Đào xoay người đối mặt với Văn Nghiễn, đem đầu chôn ở trong l*иg ngực anh, Văn Nghiễn cúi đầu nhìn xuống chỉ thấy mái tóc đen mềm của Bạch Đào
“Hảo, ta không làm khó ngươi, ngươi mau mau ngủ.”
Văn Nghiễn ôm Bạch Đào, tay vỗ vỗ trên lưng cậu dỗ cậu ngủ
Bạch Đào nhắm hai mắt lại, Văn Nghiễn cũng cưỡng bách chính mình nhắm mắt lại, cố kiềm chế ý niệm này nọ trong đầu mình
Một lúc sau Bạch Đào đột nhiên từ trong l*иg ngực của anh tránh ra, ngẩng đầu lên nhìn Văn Nghiễn.
Mặt của cậu hồng thấu, tựa như ngượng ngùng tựa như hiếu kỳ.
“Ngươi, ngươi là đang phát tình sao?”
Đêm nay lý trí của Văn Nghiễn vốn là lảo đà lảo đảo, anh cực lực bảo trì lý trí thì nghe Bạch Đào nói lời này trong nháy mắt liền hóa thành tro bụi, thời điểm phản ứng lại thì anh đã áp Bạch Đào ở dưới thân mình
Thanh âm của Bạch Đào run rẩy, đuôi mắt hồng hồng động nhân, lông mi run lên một cái:
“Ngươi… Ngươi làm gì a?”
Văn Nghiễn nhắm mắt lại, thời điểm mở mắt ra anh đã quyết định xong.
Thanh âm của anh khàn lợi hại, mang theo như có như không câu dẫn mê hoặc lại ra vẻ khổ não đối Bạch Đào nói:
“Ta thật giống như phát tình.”
Giờ khắc này đầu óc của Bạch Đào loạn hết cả lên, tri thức sinh lý được học trên lớp không biết đã bị cậu vất đi nơi nào. Chỉ có O mới động dục còn A thì chỉ động tình, cũng giống như hiện tại
“Làm sao bây giờ?” Văn Nghiễn đột nhiên tựa đầu vào hõm cổ của Bạch Đào, âm thanh khó chịu ngữ khí yếu đuối: “Ta thật giống như phát tình, ngươi giúp ta một chút? Có được hay không?”
A cũng sẽ cầu O giúp sao? Ái tâm của Bạch Đào tràn lan nhưng vẫn là có ba phần nghi ngờ: “… Vậy ta…ta giúp ngươi như thế nào?”
Văn Nghiễn cười thầm, môi của anh kề sát ở trên cổ Bạch Đào nhẹ nhàng hút một hơi, Bạch Đào lập tức hừ một tiếng thân thể liền mềm nhũn xuống.
Văn Nghiễn động thân dưới cọ cọ vào thân thể của Bạch Đào:
“Giúp ta lấy ra, có thể sao?”
Bạch Đào nghiêng đầu đi, từ vành tai đến cổ đều đỏ hồng một mảng, cậu ngập ngừng nói:
“Nhưng ta…ta không biết a.”
Văn Nghiễn nhỏ giọng từng bước từng bước làm cậu trầm mê:
“Không sao, ta dạy cho ngươi.”
Văn Nghiễn nói là dạy cậu mà trước tiên lại ôm Bạch Đào, hai người lăn lộn một chút, giờ khắc này Bạch Đào khóa ngồi ở trên người Văn Nghiễn, tay chống trên cơ ngực của anh, ánh mắt cũng không biết nên nhìn chỗ nào
“Ngươi trước tiên thân thân ta.” Văn Nghiễn nói.
Bạch Đào chậm rãi cúi đầu, do dự một chút, vẫn là đem môi kề sát gương mặt Văn Nghiễn, lúng ta lúng túng không biết nên làm gì
Văn Nghiễn thở dài một hơi, anh kiên trì hướng dẫn cho Bạch Đào:
“Dùng đầu lưỡi liếʍ liếʍ ta.”
Bạch Đào là học sinh tốt, Văn Nghiễn nói gì cậu liền chiếu theo mà làm, cậu duỗi đầu lưỡi nhẹ nhàng liếʍ một cái trên gò má của Văn Nghiễn, giống như con mèo nhỏ thân thân chủ nhân vậy.
Trên mặt Văn Nghiễn ngứa, tâm cũng ngứa, lửa diễm trong lòng càng bừng lên, anh khàn giọng dặn dò Bạch Đào:
“Đừng chỉ hôn mặt, hôn hôn xuống dưới đi”
Bạch Đào đỏ bừng mặt đem môi chậm rãi hướng xuống dưới, đầu lưỡi mềm mại tại trên mặt Văn Nghiễn trượt ra một đạo thủy ngân da^ʍ mỹ, Văn Nghiễn hô hấp nhất thời thô trọng.
Vật cứng dưới mông như có xu thế biến đại, Bạch Đào sợ hết hồn, còn chưa kịp chạy trốn liền bị Văn Nghiễn đè vai xuống.
Văn Nghiễn bán ngồi dậy, đem Bạch Đào chặt chẽ siết chặt vào trong ngực:
“Chạy đi đâu?”
Môi của anh dán vào tai Bạch Đào, nhiệt khí ẩm ướt xuyên vào trong tai
Cả người Bạch Đào phát run, trong âm thanh mang theo tiếng khóc:
“Ta… Ta… Có chút sợ.”
“Sợ cái gì?” Văn Nghiễn hỏi tiếp.
Bạch Đào cảm thấy Văn Nghiễn hiện tại cùng với Văn Nghiễn hồi nãy không giống nhau, hiện tại làm cậu cảm thấy nguy hiểm, cậu sợ bị anh ăn vào bụng đến xương cốt cũng không còn
Bạch Đào không dám nói chính mình sợ anh
Văn Nghiễn cười cười, luồn tay vào trong áo, thuận sống lưng chậm rãi hướng lên trên, cuối cùng nắm sau gáy cậu
Bạch Đào hoảng hốt lợi hại, cậu cảm thấy hiện tại mình giống như là con thỏ bị lão hổ ngậm cổ, chỉ có thể mặc người xâm lược, bên trong mắt cậu đã lưu chuyển thủy quang, lông mi động động thì có một giọt nước mắt rớt xuống xương quai xanh của Văn Nghiễn
Văn Nghiễn đến gần thân thân đuôi mắt Bạch Đào, đem nước mắt của cậu toàn bộ hôn đi.
Anh cảm giác chính mình thật giống như phân chia thành hai cái nhân cách, một cái nhìn thấy Bạch Đào khóc thút thít thì hận không thể đem cậu ủng ở trong l*иg ngực mà hống, mà một cái khác thì lại hận không thể làm quá phận hơn nữa, làm cho viền mắt của cậu đỏ hơn chút, khóc đáng thương một chút
Ánh mắt Văn Nghiễn xẹt qua gian phòng, vòng cổ lục lạc, băng đô tai mèo, các loại đạo cụ anh đều nghĩ muốn Bạch Đào mang trên người. Chôn giấu ở đáy lòng là du͙© vọиɠ bạo ngược đang dâng trào ra, mà Bạch Đào lại mở ra chiếc hộp Phan Đa Lạp (Chiếc hộp Pandora)
Văn Nghiễn áp chế lại nhân cách S của mình, nỗ lực khiến tâm tình xao động trở nên tĩnh lặng, anh ôm Bạch Đào, đối với cậu nói:
“Đừng sợ, ta dạy cho ngươi.”