Bạch Đào Ô Long

Chương 2

Sờ? Sờ nơi nào? Sờ cái gì? Còn không đợi Văn Nghiễn phục hồi tinh thần lại thì Bạch Đào đã lại gần Văn Nghiễn, cầm lấy tay anh hướng lên trên gáy của mình

Dưới tay là một mảng da thịt ấm áp nhẵn nhụi lại còn mềm mại, thật giống như đậu hũ non

Văn Nghiễn nhịn không được sờ sờ một chút, da thịt sau gáy vốn là mẫn cảm, cả người Bạch Đào đều nổi lên ngứa ngáy.

Thanh âm của cậu mềm hơn: “Ngươi đừng sờ loạn, chỉ cần sờ xem có cách trở thϊếp trên gáy ta hay không là được rồi.”

“Hảo, ta không sờ loạn.”

Văn Nghiễn hơi khàn giọng, tuy nói là không sờ loạn nhưng tay anh vẫn là tìm tòi sau cổ Bạch Đào, mãi đến khi anh chạm tới một chỗ nhô ra, là cách trở thϊếp

Cậu ấy có dán vào, vậy tin tức tố mùi đào này đến cùng là từ đâu tới đây?

“Xem đi, cách trở thϊếp của ta vẫn tốt lắm, làm sao có khả năng sẽ động dục, nhất định là ngươi ngửi sai rồi!”

“Ân, là do ta ngửi sai rồi”

Văn Nghiễn cũng không có bỏ tay mình xuống khỏi gáy Bạch Đào, anh nhẹ nhàng ở phía trên điểm điểm, hỏi:

“Bạch đồng học, có thể mạo muội cho ta hỏi một câu, tin tức tố của ngươi có mùi vị gì không?”

“Vị quả đào.” Bạch Đào hồi đáp, cậu cũng không ý thức được một alpha hỏi mùi vị tin tức tố của một omega là vượt quá phép tắc.

“Bất quá mùi tin tức tố của ta có chút nồng, cho nên cách trở thϊếp đều được tăng mạnh bản, vì thế tuyệt đối sẽ không để lộ ra mùi vị!” Bạch Đào giải thích.

Tin tức tố của Bạch Đào là vị trái đào, mùi vị mà mình ngửi thấy cũng là vị quả đào, vậy đã nói rõ mùi mà mình ngửi được chính là tin tức tố của Bạch Đào, thế nhưng cách trở thϊếp của Bạch Đào xác thực rất tốt, Văn Nghiễn cau mày suy nghĩ một trận, cuối cùng cho ra được một cái kết luận.

Khả năng… Chỉ có mình mới có thể ngửi thấy tin tức tố của Bạch Đào

Văn Nghiễn không nghĩ ra này là bởi vì nguyên nhân gì, có lẽ cuối tuần mình nên đi bệnh viện kiểm tra một chút.

Bạch Đào thấy Văn Nghiễn nãy giờ không nói gì, tay cũng không lấy ra, cũng cảm thấy có chút quái quái, cậu nhỏ giọng hỏi:

“Ngươi kiểm tra xong có phải nên rút tay về hay không?”

Văn Nghiễn thu hồi tay của mình, thấp giọng nói:

“Xin lỗi.”

Vị đào thơm ngọt quanh quẩn ở xung quanh, một làn lại một làn xông vào mũi Văn Nghiễn, giống như muốn phá hủy tự chủ của anh vậy

Văn Nghiễn chưa từng có ý muốn ký hiệu một omega bức thiết như thế, anh thậm chí tưởng tượng ra hiện tại liền xé rách cách trở thϊếp ở sau gáy của omega, cắn chặt da thịt non mềm ở gáy, dùng răng nanh đâm thủng tuyến thể của cậu, đem tin tức tố của anh chú nhập vào, làm cho cậu trở thành omega của mình

Lúc cắn xuống có phải sẽ giống khi cắn một quả đào hay không, có khi chất lỏng thơm ngọt sẽ chảy ra ngọt tới tận tâm anh đâu?

Văn Nghiễn ngạnh sinh sinh nhịn loại kích động này. Anh thấy thân ảnh Bạch Đào trong bóng tối, trong lòng chỉ có một ý nghĩ:

Thật là khát.

Bạch Đào thấy Văn Nghiễn đứng ở đó không nói gì, liền chủ động bắt chuyện với anh:

“Trong bóng tối không thấy gì ngươi có phải rất sợ hay không?”

Văn Nghiễn thuận miệng ‘Ừ’ một tiếng.

“Đừng sợ.” Bạch Đào kéo tay Văn Nghiễn, thả mềm âm thanh hống anh:

“Ta cầm tay ngươi, ở bên cạnh ngươi, ngươi sẽ không sợ sệt nha.”

Tay Văn Nghiễn ở trong sự ấm áp mềm mại, Bạch Đào nắm tay anh thật chặt, như là giữ không cho anh chạy mất. Văn Nghiễn hơi nghĩ nghĩ, nắm chặt lại tay Bạch Đào, vô cùng thuận tiện nắn nắn lòng bàn tay ấm hô hô của cậu

Ân, thật sự rất nhuyễn.

Bạch Đào bị nắn đến ngứa, cậu hỏi Văn Nghiễn:

“Ngươi là đang sốt sắng sao?”

Văn Nghiễn một bên ngắt nhéo lòng bàn tay Bạch Đào, một bên hờ hững trả lời:

“Ân, ta rất sợ sệt, ta rất hồi hộp.”

Thang máy cuối cùng cũng được giáo công từ bên ngoài cạy ra. Cửa thang máy được mở ra, Văn Nghiễn thân thủ giúp Bạch Đào che lại ánh sáng, tránh để cậu bị chói mắt mà tỉnh

Giáo công nhìn hai người bị kẹt trong thang máy, hai người đều ngồi dưới đất, một omega vóc người nhỏ nhắn ôm cánh tay rồi dựa vào bả vai của alpha ngủ ngon lành, tay alpha vẫn luôn che trên mắt omega, dùng ánh mắt nói cho giáo công biết không nên đánh thức cậu

Giáo công xem hiểu ý tứ của Văn Nghiễn, yên lặng nghiêng người nhường đường cho anh

Thời điểm Văn Nghiễn rút lại tay bị Bạch Đào ôm chặt, Bạch Đào còn rầm rì mấy lần, thật sự là…biết cách trêu ghẹo người ta! Văn Nghiễn ôm ngang Bạch Đào lên, lúc ra thang máy thấp giọng đối với giáo công đứng ở bên cạnh nói:

“Cảm ơn”.

Giáo công theo bản năng gật gật đầu, hắn còn chưa trả lời là ‘Không sao’ thì alpha kia đã ôm omega đi xa.

Giáo công nhìn bóng lưng Văn Nghiễn, thở dài nói:

“Tuổi trẻ thật tốt a.”

Sau khi Văn Nghiễn ôm Bạch Đào đi ra thư viện thì phát hiện mình không có chỗ để đi, alpha cùng omega không ở chung ký túc xá, mấu chốt là anh cũng không biết Bạch Đào ở phòng nào, đưa cậu trở về ký túc xá là không thể nào, thế nhưng đi… Văn Nghiễn nhìn Bạch Đào đang ngủ trên tay mình lộ ra gương mặt hồng hồng, cậu ngược lại là ngủ ngon đến mức làm người không đành lòng đánh thức cậu

Văn Nghiễn suy nghĩ một chút, người đang ngủ say được anh ôm vào ngực không dậy được ngay, nên tìm một chỗ để cậu ngủ an ổn hơn. Văn Nghiễn quyết định nói đi là đi, kết quả thời điểm đi tìm khách sạn mới phát hiện bởi vì trường học bị cúp điện nên khách sạn chung quanh toàn bộ chật ních, cuối cùng chỉ có một quán rượu có phòng trống, mà vấn đề là, đó là một tửu điếm tình nhân.

Đi vào hay không đi vào, đây là một vấn đề lớn

Khi Văn Nghiễn còn đang xoắn xuýt lựa chọn thì một đôi tình nhân xuất hiện ở đầu dãy đi đến bên này, đừng nói là bọn họ muốn tới chỗ này nha, Văn Nghiễn quyết định thật nhanh ôm Bạch Đào đi vào gian phòng cuối cùng

Mới vừa vào cửa Văn Nghiễn liền có chút hối hận, màu hồng mận là màu sắc chủ đạo của gian phòng, một cái giường to bự đặt ở góc phòng, chung quanh là sa mạn buông xuống. Treo trên tường là trang phục thủy thủ mặt trăng, y phục hầu gái còn có một cái đuôi lông xù dễ thương

Văn Nghiễn đặt Bạch Đào lên trên giường, chính mình đi buồng tắm rửa mặt. Thời điểm anh đi ra thì Bạch Đào đã ngồi dậy dụi dụi mắt

Văn Nghiễn nhìn Bạch Đào vẫn chưa tỉnh ngủ, trong mắt mờ mịt nhìn chung quanh, đột nhiên có chút chột dạ. Anh làm sao cùng một omega giải thích chính mình thừa dịp cậu ngủ say đưa đến khách sạn, còn là một căn phòng tình thú

Bạch Đào hiếu kỳ đánh giá bốn phía, cuối cùng đem tầm mắt chuyển qua Văn Nghiễn, hỏi:

“Đây là đâu a?”

“Nhà trọ.”

Sau đó anh tiếp tục giải thích: “Ngươi đang ngủ, ta không biết ngươi ở phòng nào của ký túc xá nên không thể đưa ngươi trở về, cũng chỉ có thể mang ngươi đến…mướn phòng.”

“Ta ngủ đặc biệt trầm, gọi cũng không tỉnh, ngươi dẫn ta tới chỗ này rất tốt, cảm ơn ngươi a.”

Bạch Đào thấy sắc mặt của Văn Nghiễn không đúng lắm, ngược lại an ủi anh

Sắc mặt Văn Nghiễn càng thêm kỳ quái, Bạch Đào nhìn mạn sa màu hồng phấn buông xuống trước mặt, nói ra nghi vấn của mình:

“Gian phòng này sao lại trang trí thành như vậy a?”

Cậu chỉ vào một bộ trang phục treo trên tường, hỏi Văn Nghiễn:

“Cái gì đây a?”

“Là trang phục người hầu gái.” Văn Nghiễn chậm rì rì mở miệng “… Đây là một tửu điếm, những nơi khác đã hết phòng”

Bạch Đào trầm mặc một lát, phát ra một cái âm tiết đơn ‘Ồ’ liền không nói gì, cậu thoạt nhìn cũng không có ý muốn khởi binh hỏi tội, ngoan ngoãn ngồi ở trên giường, nhìn chằm chằm vào một loạt trang phục tình thú treo ở trên tường mà ngẩn người.

Văn Nghiễn cảm thấy mùi vị tin tức tố của omega này rất dễ chịu, chính là người thật giống như có chút ngu ngốc