Xuyên Về Thời Nguyễn Hỗn Quân Phiệt

Chương 104: Tính toán cả tình yêu

Thổn thức bao lâu có lẽ nàng cũng chẳng nhớ, chỉ biết cửa lều tuy khép lại nhưng cảm giác ớn lạnh vẫn từng cơn lùa về. Mắt rơi lệ không phải vì thất thất vọng hay bi thương gì cả, có đôi khi khóc chỉ là vì muốn khóc mà thôi, không cần lý do. Có thể khóc vì một chiếc lá rơi nhẹ vào mùa thu gợi nhớ chuyện gì chăng, hay khóc vì làn liễu rủ bên hồ. Tú Ninh khóc nhưng trong lòng là trống rỗng, nàng không hề có một điểm hi vọng Diêu thiếu sẽ làm cái gì đó cho nàng, hay nói cách khác chuyện đêm nay vốn dĩ là nàng muốn như vậy mà thôi, không cần lý do.

Tú Ninh biết rõ, hay nói cách khác là nàng tự cho là mình biết rõ những người mang “dã tâm” như Diêu thiếu sẽ coi đàn bà chỉ là cái áo mà thôi. “Hắn” sẽ không vì một “cái áo” mà chuốc lấy phiền phức cỡ Thái Bình Thiên Quốc mật vụ. “Người thanh niên ấy” chỉ vì ba phần thương hoa tiếc ngọc cung bảy phần báo đáp ân tình mà giúp thủ hạ của nàng cũng đã là quá hào phóng rồi. Tú Ninh không hề có hi vọng xa vời. Nhưng chỉ là một đêm ở bên nhau liệu có quá xa xỉ không? Thái độ tuyệt tình sau kho “xong chuyện” của Diêu thiếu làm cho Tú Ninh đau đớn vô cùng. Ít nhất cũng phải một đêm trọn vẹn bên nhau để ngày mai dù có coi là người xa lạ cũng không quá là đòi hỏi cao xa. Mệt mỏi, nàng dần chìm vào giấc ngủ.

Trong cơn mơ nàng vẫn thấy ôi sao lạnh lẽo vậy, từng đợt gió lạnh như len lỏi cả vào giấc mơ, cơn gió lạnh chân thực như cuốn nàng đi xa, đi xa mãi vào giấc mơ vô định, không tương lai, không lối về. Hàn phong quá chân thực như bàn tay tuyết giá đng dày vò cơ thể yếu ớt của nàng. Nhưng rồi bỗng nhiên bờ vai nhỏ nhắn tinh xảo của nàng rung lên, một bàn tay hữu lực mà không kém dịu dàng chạm vào chúng.

- Còn chỗ cho anh không? Bên ngoài lạnh quá.

Tiếng nói ấy thật quá chân thực, giấc mơ quái ác thay. Nàng muốn choàn tỉnh lại, không muốn tiếp tục cơn mê, đơn giản vì nàng biết giấc mơ của nàng đang hướng về bến bờ hạnh phúc. Nàng không muốn mê man trong cõi thần tiên để rồi càng thêm thất vọng khi tình giấc. Nhưng giấc mộng xuân vẫn đeo bám lấy nàng, một thân thể nam nhan cường tráng đã lại ôm chọn cơ thể nhỏ bé của nàng từ phía sau. Một chút thịt da cọ sát, một cánh tay hữu lực ấm áp xua tan cơn lạnh giá, một hơi thở chân thực nhè nhẹ mơn man sau chiếc tai ngà. Giấc mơ quá chân thực đi, Tú Ninh quyết định rồi, dù có là tuyệt vọng đến cùng cực sau khi thức tỉnh thì cũng nên mơ thêm một chút, hạnh phúc thêm một chút, hưởng thêm một chút ngọt ngào dù là trong mơ.

Rồi một ai đó tấm thân mềm mại như xà nữ không xương uốn éo eo nhỏ mà quay lại, cặp đùi non kẹp lấy, đôi môi xinh nghênh đón giấc mộng xuân. Cảm giác của nàng là nóng, và đau vì vết thương mới còn đó vẫn chưa lành, sau đó là cảm giác đê mê hung hăng ập đến. Cái này là thật…. Tú Ninh mở to hai mắt trong ánh nến mập mờ… người đàn ông của nàng đã trở lại.

- Em ngủ mê?

Lúc này đã là rất lâu sau đó, Diêu thiếu hơi thở hắt ra một tiếng, hắn có là đúc bằng thép thì lúc này cũng hơi dã rời.

- Em….

Tú Ninh túng quẫn, nàng khoog biết trả lời ra sao, đúng thật là khúc dạo đầu nàng lâm trận trong cảm giác mê man đó.

- Ha ha… thôi được rồi. Em đổi lều cùng Tiểu Hân, báo hại anh đội trời lạnh qua đó ru nó ngủ, đã hứa rồi nên phải để em một mình trong chốc lát.

Diêu thiếu đang là nói dối, nhưng là nói dối một nửa, đúng là hắn đi ra và muốn thăm tiểu muội. Nhưng cũng có một phần Diêu thiếu muốn cơn gió bấc ngoài kia đánh thức hắn dậy, đàn ông trong những cảnh tượng mê man thường làm ra các quyết định hết sức sai lầm.

Nói đến đây thi Tú Ninh không khỏi xấu hổ mà rúc thật sâu vào trong lòng Diêu thiếu mà không dám nhìn lên. Nàng đúng là dùng tiểu tâm tư dụ Gia Hân đổi lều bồng, cái này mục đích đã thực hiện được rồi, nàng giờ đây giống hệt con mèo đã ăn vụng cá thành công vậy.

- Ừm. Tú Ninh… em còn đó chứ?

- Dạ.

Tú Ninh là vẫn chưa kết thúc cơn hoảng loạn khi hạnh phúc đến bất ngờ, nàng dạ một tiếng tựa muỗi kêu vậy. Tú Ninh cũng hiểu được thời phút quyết định đã đến, nàng hơi run rẩy nhưng không quá mong chờ. Dù hiện thực có tàn khốc đến đâu thì cũng không thể qua được kết quả nàng dự đoán, người đàn ông của nàng là một quân phiệt. Không ai rõ quân phiệt hơn nàng, một người con gái đã sinh ra trong gia đình quân phiệt.

- Em ở lại bên anh nhé, không đi đâu cả, đã là người của anh thì chỉ cần ở lại bên anh mà thôi. Thủ hạ của em anh sẽ có sắp xếp, đảm bảo họ sẽ có an toàn, có tương lai. Nhưng tương lai tươi sáng đến đâu thì phải do họ dùng hai bàn tay đổi lại.

Diêu thiếu hơi cọ cọ vào mái tóc của Tú Ninh mà nói, giọng nói ấm áp, từ từ, dịu dàng, nhưng không cho phép thương lượng, không cho phép trái lại. Trong diu dàng lại chứa đầy bá tính của quân phiệ chủ.

- Nhưng còn….

Tú Ninh bị hiện thực đập cho choáng ngơ, cái này quá không khoa học. Kết luận theo chủ nghĩa bá quyền của nam nhân này đã vượt qua mọi dự đoán trước đây của nàng.

- Không nhưng gì cả, Hắc Long Vệ mấy con “giun màu đen” mà thôi, muốn chết thì bóm mấy cái là được. Thái Bình Thiên quốc mà chọc bản thiếu thì cũng không ngại giúp quân Thanh tuyên án chúng sớm một chút. Thủ hạ của em là về Quảng Tây không được, lúc này còn cả Bắc Cạn, Cao Bằng chưa có đả thông, thủ hạ em về đó anh cũng giúp không được. Cho họ đi Cao Miên chiếm một vùng an cư lạc nghiệp đã. Anh sẽ lập một hai tiểu quốc nơi đó, sau này nếu họ vẫn muốn quay về Quảng Tây thì anh sẽ giúp sau.

- Dạ.

Tú Ninh lúc này tai đã lùng bùng, cái gì mà Quảng Tây, Cao Miên là nàng không nghe rõ, chỉ biết nam nhân của nàng chắc chăn giúp thuộc hạ của nàng là đủ. Còn về nơi đâu lập thân thì Tú Ninh không quan trọng nữa rồi. Nam nhân của nàng quá bá tính, nếu là phụ nữ hiện đại sẽ ghét cay ghét đắng kiểu đó, nhưng Tú Ninh là phụ nữ á Đông thời phong kiến, kiểu bá tính của Diêu thiếu được nàng coi là che chở, chăm sóc. Thôi thì mỗi thời mỗi khác, Tú Ninh ngất ngây trong hạnh phúc rồi…. thủ hạ của nàng… có lẽ để mai tính. Tất nhiên đến ngày mai sẽ lại tiếp câu để mai tính… tuần hoàn thôi.

Diêu thiếu không điên mà đưa nhánh quân cả ngàn người thiện chiến Thái Bình Thiên về Quảng Tây rồi cấp súng ống, khí tài cho họ. Nên nhớ Quảng Tây là nơi khởi sư của Hông Tú Toàn, Dương Tú Thanh, nơi này có quan hệ cực sâu cùng đám thủ hạ của Tú Ninh. Thả bọn này về Quảng Tây lại cấp thêm súng ống trang bị thì chẳng khác nào nuôi hổ gây họa, chẳng biết lúc nào chúng quay lại cắn mình một miếng. Nhân tình là thứ nhanh nhất và hay bị quên lãng nhất, Diêu thiếu không ngây thơ để nghĩ rằng vì nhân tình giúp họ ngày hôm nay mà sau này họ sẽ phục tùng Diêu thiếu. Còn dùng Dương Tú Ninh khống chế đám người kia thì Diêu thiếu một vạn lần không muốn. Thứ nhất xa mặt cách lòng, muốn Dương Tú Ninh khống chế đám người kia thì phải để nàng đi Quảng Tây, để người đàn bà của mình đi lăn lộn cùng một đám đàn ông? Diêu thiếu chưa muốn đầu cắm toàn sừng trâu. Mà việc dùng đang bà của mình để đạt được mục đích không phải cách của Diêu thiếu, chí ít phải dùng đan bà của thằng khác thì có thể chấp nhận được (:D).

Kế hoạch của Diêu thiếu là huấn luyện nhóm này rồi đưa chúng lên Cao Miên đánh một vòng, lập một cái công quốc bé bé cho Robert, tiện thể đánh thêm một mảng lập thêm một cái công quốc cho Bản thân. Lúc đó Diêu thiếu cũng có anh chính ngôn thuận là Công tước mà nói chuyện cùng đám Châu Âu. Vấn đề phản kháng của người bản địa thì Diêu thiếu chẳng lo, giờ đây nói một cách chính xác thì không có quốc gia Cambodia ( Cao Miên) kể từ thế kỷ 15 đến này thì vùng đất của người Khmer này không hề có được độc lập, hay nói cách khác họ không có chính quyền, không có vua,không có tổ quốc, không có quốc kỳ. Vung đất này đang bị Đại Nam và Xiam La ( Thái Lan) cai trị. ( đây không tính là xâm lược vì họ không có quốc gia, mà xét cho cùng là main không cử quân Đại Nam qua, đây là chuyện của người Mỹ, người Hoa và người Khmer).

Nhưng tình hình hiện tại thì Đại Nam đang bị chiến tranh với Pháp tại Nam Kỳ dày vò cho nên không thể chú ý nhiều đến vùng đất người Khmer này. Xiem La cũng đứng trước Thực Dân Anh dòm ngó thôn tính mà vô lực với Cao Miên. Đây thực tế là thời cơ tốt nhất để Diêu thiếu cùng Robert đυ.c nước béo cò. Với lại đẩy nhóm thủ hạ của Tú Ninh về Cao Miên thì Diêu thiếu dễ quản lý hơn nhiều. Đơn giản khi chúng ở đó thì sẽ bị cô lập hoàn toàn mà không có tiếp tế nào, trừ khi 3-4 đời sau đó chúng thành bản địa người ở vùng Khmer. Nhưng chuyện đó quá xa xôi nên Diêu thếu chưa tính đến, nhưng về mặt trước mắt thì nhóm người Hoa này chắc chắn phải phụ thuộc Diêu thiếu. Còn việc sau này muốn trở về Quảng Tây thì …để mai tính… tuần hoàn vòng. Đã rơi vào tay Diêu thiếu thì chỉ có hắn nói là tính mà thôi.

Từ một lúc bất giác nào đó bản chất sâu trong con người Diêu thiếu lộ ra một chút, hắn không hề đê mê dưới váy phụ nữ mà xử lý lộn xộn công việc. Hắn lý trí đến lạnh lùng mà tỉnh táo đến quá phận trong các vấn đề mang tính cốt lõi. Hắn không phải là một kẻ theo trường phái “ chỉ yêu mỹ nhân không yêu giang sơn”, có lẽ mầm mống của chút gì đó quân phiệt tính là ở nơi này.

Có lé nói “đàn ông yêu bằng trí não, đàn bà yêu bằng trái tim” cũng có phần chuẩn xác, Tú Ninh là ngập tràn trong hạnh phúc mà trong phút chốc quên đi … thủ hạ tay chân của mình. Nàng không biết người đàn ông của nàng, bến đỗ hạnh phúc của nàng đang một lần nữa tính toán và lợi dụng thủ hạ của nàng. Thêm vào sự tính toán, lợi dụng là một sự khống chế tuyệt đối nữa… có lẽ từ nay Tú Ninh sẽ lui về với công việc của người phụ nữ nôi gia chăng? Đến một lúc nào đó nàng nhận ra sự tình sẽ ra sao, chỉ có tương lai mới có được câu trả lời chính xác nhất mà thôi.