Hậu Cung Tranh Sủng Truyện

Chương 69

Phi tần tam phẩm vào Tết sẽ được hồi phủ một ngày, nhưng tính ra là giờ Dần xuất cung, cuối giờ Tuất đã phải có mặt trong cung. Diệp gia chỉ là một phủ nhỏ nhưng tương đối gần, nên Diệp Phương Nhã còn kịp dùng thêm bữa tối bên phụ mẫu rồi mới phải trở về. Diệp Kính vẫn y như trước hiếm khi mở lời, chỉ có Diệp phu nhân đối với ái nữ duy nhất của mình vẫn còn lưu luyến, trong bữa cơm còn căn dặn nàng đủ điều. Nàng nhu thuận đáp lời mẫu thân, rồi quay qua nhìn đại tẩu của mình:

- Nhã Nhã hiện tại sống không đến nỗi nào, có thể tự lực cánh sinh, chỉ có một việc muốn nhờ đại tẩu. Mong người có thể chăm sóc phụ mẫu và đại ca hộ muội. Muội ở trong cung, một năm chỉ được về phủ một lần, không thể báo hiếu phụ mẫu, đại ca lại không tiện, nhị ca đang thi cử dang dở. Mong tẩu có thể phụng dưỡng phụ mẫu thay muội.

Kì Lan nghe nàng nhắc đến mình, nhanh chóng đáp lời:

- Muội chưa cần nhắc nhở, tẩu là dâu trưởng, cũng đã được gả vào Diệp phủ hai năm, phụ mẫu hết lòng yêu thương, làm sao có thể không quan tâm người được? Muội giờ đã là phi tử của Hoàng đế, trong lòng có nhiều lo lắng, phụ mẫu tẩu nhất định sẽ chăm sóc chu đáo thay muội.

Nàng nghe Kì Lan nói xong, khẽ lướt mắt nhìn về phía đại ca, chỉ thấy y ôn nhu nhìn nàng ấy, trong lòng cũng an tâm vài phần. Đại ca kiếp này có được một thê tử thủy chung như Kì Lan, âu cũng là cái phúc của huynh ấy. Không cần khoa trương, chỉ cần luôn bên cạnh, không bỏ mặc nhau lúc khó khăn gian khổ, cùng nhau hướng đến tương lai sau này, mặc kệ có bão táp ra sao cũng cùng nhau chống đỡ. Như vậy, chính là duyên trời định sẵn một kiếp này không thể tách rời.

Dùng xong bữa, nàng quay về phòng sửa soạn lại đồ đạc rồi tiến tới xe ngựa đã đợi sẵn bên ngoài phủ. Nhìn mẫu thân khóe mắt đã ửng đỏ, nàng cười nhẹ trấn an người rồi tiến tới ôm người một cái thật chặt:

- Mẫu thân, nhi nữ đi đây. Thời gian tới người không cần quá lo lắng cho nhi nữ, chú ý giữ gìn sức khỏe, sang năm con nhất định sẽ trở về.

- Được rồi, bảo vệ bản thân thật tốt. - Diệp phu nhân tuy còn lưu luyến nhưng không dám làm trễ giờ nhập cung của nàng, lùi lại phía sau để nàng lên xe.

Vươn tay tạm biệt mẫu thân lần cuối, nàng hạ mành che xuống. Người đánh xe vung roi, ngựa nhanh chóng kéo xe đi mất. Lúc bấy giờ, nàng nhắm mắt lại, rồi một giọt lệ lặng lẽ chảy dọc trên gò má. Nói không nhớ, là giả. Một cô nương vừa tuổi trăng tròn đã phải rời gia đình vào nơi cung cấm, rời xa vòng tay bảo bọc mà dấn thân vào chốn thâm cung với biết bao mưu cao kế hiểm, có ai mà lại không mong được trở về bên gia đình? Chỉ là từ sau chuyện của đại ca nàng đã hiểu rõ, bản thân nhu nhược chính là tự hại mình và cả gia đình, cách duy nhất để người ta tôn trọng nàng, là leo lên vị trí không ai có thể với tới. Nói cách khác, chỉ khi nàng là Mẫu nghi thiên hạ, là chính thê tử của Hoàng đế, nàng mới có đủ tư cách và khả năng để đòi lại từng thứ thuộc về mình.

Chẳng mấy chốc, cổng hoàng cung đã hiện ra trước mắt. Xe ngựa dừng lại, báo danh cho Ngự lâm quân rồi mới được đi qua. Diệp Phương Nhã vén mành che lên, nhìn Đại điện sừng sững trước mắt mà ngây ngẩn, mãi cho đến khi xe ngựa vào đến Hậu cung phía sau mới hoàn hồn. Lạc Tiên điện nằm ở phía đông nhưng không quá xa so với Chính điện của Hoàng đế, vị trí vừa không bị soi mói nhiều lại thuận tiện cho Hoàng đế qua lại. Xe ngựa dừng lại, Diệp Phương Nhã vịn tay nô tài bước xuống, đã thấy Trúc Mai đứng sẵn ở cửa. Thấy nàng, Trúc Mai nhanh chóng chạy đến bung ô che tuyết, thanh âm cũng hoan hỉ:

- Nương nương về rồi.

- Kích động như vậy sao? - Nhìn Trúc Mai cười, nàng cũng không kìm được mà hơi nhếch môi - Tiểu Bảo Tử đâu rồi?

- Hắn đang ở bên trong ạ. Nương nương đi lâu vậy chắc cũng mệt mỏi rồi, nô tì dặn hắn pha nước cho người ngâm, chắc cũng xong rồi đấy ạ. - Trúc Mai nhanh nhảu đáp.

Ngâm người xong, Diệp Phương Nhã khoác chiếc áo choàng dày ra ngoài, bảo Trúc Mai búi cho mình một kiểu đơn giản rồi lên tiếng hỏi:

- Hương Minh điện bây giờ có ai ở không?

Trúc Mai không rành mấy chuyện này, quanh sang hỏi Tiểu Bảo Tử, y liền đáp:

- Hương Minh điện từ sau khi Từ tiệp dư đi thì không có người nào tới cả. Nương nương sao lại hỏi vậy ạ?

Nàng không tiện đáp, Trúc Mai chỉ liếc nhìn Tiểu Bảo Tử một cái, khiến y giật bắn mình sợ vừa nói sai điều gì. Dẫu sao hắn cũng mới đến, trước đây không để ý nhiều chuyện trong cung, chắc cũng chưa nhớ ra chuyện nàng và Từ Tiệp dư từng ở chung một chỗ. Trúc Mai cài nốt chiếc trâm cuối cùng cho nàng, nhỏ giọng hỏi:

- Nương nương muốn đi bây giờ ạ?

- Bổn cung định vậy. Cũng lâu rồi ta chưa thăm tỉ ấy, mà tỉ ấy trong cung vốn không thân ai, sợ rằng nơi đó đã sớm hoang tàn rồi. - Nàng nhẹ giọng - Đi thôi, cũng không còn sớm nữa.

Nàng cùng Trúc Mai và Tiểu Bảo Tử đi đến Hương Minh điện. Quả như lời Tiểu Bảo Tử nói, nơi này tuyệt nhiên không có một bóng người. Đầu năm mới tuyết rơi khá nhiều, lại không có ai dọn dẹp, con đường vào chính điện đã bị phủ một lớp dày. Tiểu Bảo Tử nhanh nhẹn cầm lấy chiếc chổi của một nô tì nào để quên gần đó, quét bớt tuyết đi. Nàng cầm đèn l*иg trên tay, bước vào, theo sau là Trúc Mai.

Vào đến chính điện nơi Từ tiệp dư từng ở, chỉ thấy bàn ghế vẫn kê đầy đủ, nhưng trên đó đều đã phủ một lớp bụi dày, nàng khẽ thở dài. Cầm lấy nén hương Trúc Mai đưa, nàng cắm xuống trước cửa điện, rồi mặc kệ tuyết đã phủ kín dưới chân, quỳ xuống. Trúc Mai ngược lại không hề ngăn cản, chỉ lẳng lặng đứng đằng sau đưa ô che đầu cho nàng.

- Từ tỉ tỉ, muội tới rồi.

- Chỉ mới mấy tháng, nơi này đã tiêu điều như vậy.

- Tỉ biết không, tỉ từng nói với ta rằng tỉ rất thích đàn trước hiên vào mùa đông, có thể vừa ngắm tuyết, vừa thưởng đàn, rất nên thơ. Tiếc rằng ta chưa kịp thấy tỉ trong bộ dạng đó thì đã muộn mất rồi.

Nàng khẽ lẩm bẩm. Gió trời khuya tạt qua làm hai mắt nàng đau xót, nhưng như thế cũng tốt, lệ sẽ không rơi. Người đầu tiên và cũng có thể là duy nhất đối xử với nàng thật tâm trong cung cấm, lại vì bị nghi oan hãm hại nàng mà chết. Nực cười thật, nhưng nàng lại chẳng thể làm gì cho tỉ ấy. Suy cho cùng, Từ Tiệp dư và nàng, vẫn chỉ là hai con cờ của những người kia thôi, đúng không?