Hậu Cung Tranh Sủng Truyện

Chương 14

- Hoàng thượng giá đáo! - Tiếng công công vang lên. Tất cả phi tần đều đứng dậy hành lễ.

Thoáng thấy bóng hoàng bào lướt qua, nàng đầu cúi thấp, lại khẽ nhìn liếc lên phía trên. Hoàng thượng đưa tay đỡ lấy Thái hậu, ngồi xuống vị trí cao nhất, tả có Hoàng hậu hữu có Thái hậu, tạo thế tam Long - Phượng - Phụng đầy uy nghiêm của cái được gọi là gia đình đế vương.

- Thái hậu nương nương, hôm nay là sinh thần của người, thần thϊếp tài hèn mọt không biết góp gì làm vui, bèn tự tiến cử bản thân dâng cho người một khúc Tiên đài, liệu người có đồng ý chăng? - Thục Phi lúc này đứng ra giữa điện, nhún người.

- Ân. - Thái hậu phẩy tay.

Tiếng cổ cầm vang lên. Nữ tử lam y uyển chuyển xoay vòng. Bàn tay như búp sen chụm lại, đôi mắt sắc sảo cũng như vậy mà hướng lên. Tiếng nhạc réo rắt. Nữ tử cũng cùng lúc thực hiện màn vũ đạo của mình. Nhịp nhàng uyển chuyển, hai vạt tay áo đai vung lên, lại xoay người, cùng với tiếng nhạc thật khiến người người say đắm.

Mọi người trong điện đều bị cuốn vào điệu múa tuyệt diệu ấy. Nhạc khúc cổ của Mạc Quốc, vốn cũng chỉ gọi là hay mà đơn điệu, nay lại nữ tử dùng chính nhạc khúc chuyển thành vũ khúc rung động lòng người. Quả không ngoa, thiên hạ đệ nhất tài nữ, nhất vị trong Tam cực phẩm của Hoàng cung Phong Cảnh đế!

Thanh nhạc nhỏ dần, rồi kết thúc. Xung quanh im lặng, như vẫn còn vang âm hưởng ấy. Nhắm hờ hai mắt, nàng nhớ lại dáng vẻ kiều diễm vừa rồi, lại thực ngưỡng mộ. Thục Phi là ái nữ của Ân gia, từ trước khi vào cung đã có nhiều kẻ mai mối, vậy mà cuối cùng Ân Gia đi một bước thông minh gả ái nữ vào cung, từ đó mà gia tộc cũng ngày càng thịnh vượng. Dù có bận đến mấy, Hoàng thượng cũng đều đặn ghé qua chỗ nàng ta, hẳn cũng không chỉ có vũ đạo tuyệt đỉnh thôi đâu.

- Hảo, vẫn như trước khiến ai gia thật say mê. Ban thưởng cho Thục Phi. - Thái hậu lúc này mới lên tiếng.

Nhìn Thục Phi cúi người tạ ơn rồi tại vị, Mai Phi cũng bước ra, tà váy mực sắc tôn lên dáng người mảnh khảnh cùng khuôn mặt yêu kiều:

- Bẩm Thái hậu nương nương, Thục Phi tỉ tỉ đã tiên phong mở màn, thần thϊếp tuy tài hèn không thể sánh ngang với tỉ ấy, nhưng cũng mạn phép dâng cho người một khúc nhạc thần thϊếp tự tay sáng tác, liệu người có hứng thú hay chăng?

- Ân, ai gia lâu rồi chưa nghe thanh âm của ngươi, thực hảo ngọt ngào. Mau, lập tức triển đi.

Nhận được lệnh của Thái hậu, Mai phi cười e thẹn, rồi phẩy tay. Lập tức, hai nô tài cẩn trọng bê chiếc cổ cầm, đặt tại chính giữa điện. Mai phi nhẹ tiến đến bên cầm, dáng đi uyển chuyển cùng hương oải hương dịu nhẹ trong không khí, ngồi xuống, bàn tay thon đặt nhẹ lên dây đàn.

“Tưng” - Chỉnh dây, Mai phi bắt đầu khúc nhạc, cùng lúc tiếng hát trong trẻo ngọt ngào vang lên. Mọi người trong điện đều nhắm hờ mắt, lắng nghe giọng hát tuyệt mỹ cùng thanh âm cổ cầm hòa quyện. Nàng không khỏi thán phục. Cả Thục phi lẫn Mai phi, đều có cho mình một thứ biệt tài hiếm ai bì kịp, Hoàng đế sủng ái âu cũng là vì thứ này mà thôi.

Kết thúc, Mai Phi cũng đứng dậy hành lễ, rồi về chỗ của mình. Thái hậu có vẻ rất hứng thú, thậm chí còn hơn Thục Phi vũ đạo, ban thưởng vài món đồ. Nàng cũng dõi mắt xem thử, cái thứ ba của Hậu cung Cảnh đế tam cực phẩm - Lan Phi thư pháp!

Một tấm lụa trắng dài được dải ra giữa điện. Lan Phi nhẹ cởi giầy, bước lên, trên tay cầm một tấm vải. Nhúng nhẹ tấm vải vào, Lan Phi viết một đường vào giữa tấm lụa. Tiếng trống vang lên, dồn dập, cũng là lúc nàng thấy được cực phẩm thứ ba của Hậu cung Cảnh đế. Lan Phi theo tiếng nhạc uyển chuyển, dùng chân còn tất trắng nhúng vào mực, quệt một đường. Lần lượt, nhiều đường nét nữa được vẩy lên, nhưng một chút cũng không nhìn ra được gì. Nàng ấy bước nhẹ sang một bên, lập tức, tấm lụa được bốn nô tì tung lên. Lan Phi lập tức đứng vào phía dưới, hai tấm vải phẩy mạnh. Cuối cùng, nàng ta dùng bút lông viết vài dòng, nét chữ như rồng bay phượng múa.

Cái hay của Lan Phi thư pháp là vậy, tuyệt không thể nhìn nàng ấy làm mà đoán được điều gì, bao giờ xong cũng là một kiệt tác mà không ai đoán trước được.

Bức thư pháp được dâng lên chỗ Thái hậu. Người lập tức vui vẻ, ban thưởng cho Lan Phi. Nàng cố gắng nhìn lên bức thư pháp, lại thế phía trên họa cảnh giang sơn, phía dưới còn đề vài dòng chữ chúc thọ, ví Thái hậu là Phụng như tiên, lại hoàn toàn không đả động đến vấn đề “giang sơn” đang là sự tranh chấp giữa Hoàng thượng và ngoại thích, mà đứng đầu chính là vị này, thực thông minh đi. Cũng không khó hiểu khi hậu cung ngàn giai lệ, Hoàng thượng lại chọn nàng ta làm hồng nhan tri kỉ! Chính là nhờ cái đầu óc ít nữ nhân bì kịp này!

Khẽ nhấp một ngụm trà, nàng nhìn theo bóng nữ nhân bạch y tinh khiết về lại chỗ của mình, lại vô tình ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt của hắn cũng đang nhìn mình, lại không rõ cảm xúc trong đáy mắt ấy. Khẽ cúi nhẹ đầu xuống như xấu hổ, nàng cười nhẹ, trong lòng lại mừng thầm. Xem ra nàng vẫn là còn nhiều cơ hội, giờ chính là đứng qua một bên nhìn hài tử trong bụng Lã Hiền tần sẽ làm sao qua khỏi hậu cung người người thâm hiểm? Cao cao tại thượng Hoàng hậu cũng chưa chắc đã thích cái hài tử này đâu. E rằng Lã thị kia chỉ có Thái hậu làm chống lưng mà thôi! Nhất là nữ nhân đầu óc ngu muội, nàng chính là muốn thấy cái cảnh nàng ta rơi đài!

Lại không biết, đằng xa, cũng có một nữ tử ánh mắt thâm hiểm nhìn nàng, bàn tay xoa nhẹ trên bụng. Lã Hiền tần nàng ta đã nhìn thấy khoảnh khắc đó, Hoàng thượng nhìn Thiên chiêu hoa, đáng nói là Thục Phi vẫn còn đang cách người không xa, vì sao ánh mắt chỉ dõi đến một mình Thiên chiêu hoa? Là Diệp thị đó thực sự khiến Hoàng thượng động tâm? Nàng tuyệt đối không để điều đó xảy ra!