Mà nô ɭệ lạc ấn trên trán, không những không mang đến cho hắn chút cảm giác xấu xí nào, trái lại làm nổi bật ánh mắt của hắn, khiến cho người cảm thấy cực kỳ thô bạo.
Dáng dấp kia, để Diệp Huyền ngờ ngợ cảm giác mình như trở lại buổi tối tuyết lớn đầy trời, nhìn thấy thiếu niên không cam lòng khuất phục kia.
- Ta sớm nên nghĩ đến, lấy tính cách của Hoàng Phủ Tú Minh ngươi, há sẽ dễ dàng rơi vào khuất phục cùng chán chường như vậy? Nói như vậy, ngươi ở võ đài tái biểu hiện trạng thái, hoàn toàn là vì ma túy Đấu Vũ Hội? Ngươi đột phá Cửu Thiên Vũ Đế, cũng có thể là rất sớm trước kia a?
Trải qua thiên tân vạn khổ, rốt cục cứu ra Hoàng Phủ Tú Minh, một tảng đá lớn trong lòng Diệp Huyền cũng rốt cục rơi xuống.
Hoàng Phủ Tú Minh gật đầu nói:
- Không sai, năm đó ta bị giam ở trong địa lao của Vô Lượng Sơn, nhận hết dằn vặt, nhưng đúng vì như thế, để lúc ta đó mới bát giai đỉnh phong đột phá đến Cửu Thiên Vũ Đế, chỉ là bởi vì lúc đó Vô Lượng Sơn ở trong cơ thể ta gieo xuống phong ấn, sinh tử tất cả đều bị người khống chế, ta chỉ có thể ẩn giấu tu vi, chưa từng có thả ra cho dù một tia khí tức Vũ Đế.
- Sau đó Vô Lượng Sơn từ trên người ta không chiếm được đồ vật gì, liền bán ta cho Đấu Vũ Hội, mục đích chính là muốn ta thả lỏng cảnh giác, càng muốn dẫn ra mấy người, đáng tiếc ta đã sớm biết Đấu Vũ Hội kỳ thực cùng Vô Lượng Sơn có cấu kết, vì lẽ đó mặc cho Đấu Vũ Hội đối xử ta như thế nào, ta cũng không nói ra bất kỳ tin tức gì, chỉ tìm kiếm cơ hội chạy trốn, cho tới hôm nay các ngươi đến, ta mới lần thứ nhất thả ra khí tức Vũ Đế.
Thời điểm Hoàng Phủ Tú Minh nói, giọng nói vô cùng bình tĩnh, nhưng những người khác có thể từ trong lời hắn tưởng tượng đến lúc trước hắn chịu đến thống khổ như thế nào.
Bị Vô Lượng Sơn giam giữ ở trong địa lao một năm, trong năm đó, hắn phải chịu đựng bao nhiêu thống khổ cùng dằn vặt.
- Đúng rồi, ta còn không biết các ngươi đến tột cùng là ai, làm sao sẽ biết ta ở Hỗn Loạn Chi Thành?
Nói xong những lời này, Hoàng Phủ Tú Minh nhìn về phía Diệp Huyền.
Diệp Huyền cười nhạt:
- Ta là học viên của Lam Quang học viện, còn biết ngươi ở Hỗn Loạn Chi Thành, là thông qua Thính Thiên Các.
- Ngươi là học viên của Lam Quang học viện?
Hoàng Phủ Tú Minh không khỏi sững sờ.
- Không sai.
Diệp Huyền cười gật đầu.
Hoàng Phủ Tú Minh lắc đầu.
- Lam Quang học viện căn bản bồi dưỡng không ra đệ tử như ngươi, hơn nữa hồn quyết cùng võ kỹ trên người ngươi chỉ có sư tôn ta mới biết, ngươi đến cùng là ai?
Ánh mắt của hắn trong nháy mắt cực kỳ ác liệt, như một thanh dao sắc bén, muốn xuyên thủng tâm linh của Diệp Huyền.
Từ khi Diệp Huyền ở trên lôi đài cùng hắn giao lưu, trong lòng hắn liền tràn ngập tò mò, tuy Diệp Huyền ở trên lôi đài nói ra danh hiệu của đám người Cát Phác Tử, nhưng Hoàng Phủ Tú Minh tuyệt không tin, Diệp Huyền là đám người Cát Phác Tử dạy ra.
Thân là Lam Quang học viện viện trưởng, Hoàng Phủ Tú Minh đối với đám người Cát Phác Tử thực quá lý giải.
Mà qua nhiều năm như vậy, hắn trải qua quá nhiều, các loại lừa dối cùng âm mưu, nếu như không phải Diệp Huyền sử dụng tới Tinh Diễn Thần Quyết của sư tôn, trước hắn là căn bản sẽ không tin tưởng Diệp Huyền.
Diệp Huyền cười nói:
- Ta là ai, thật sự có trọng yếu như vậy?
- Trọng yếu, vô cùng trọng yếu.
Hoàng Phủ Tú Minh vô cùng kiên định gật gù:
- Nếu như ngươi không nói cho ta ngươi là ai, tuy ta cũng sẽ tin ngươi, thế nhưng rất nhiều thứ, ta sẽ không nói cho ngươi.
Diệp Huyền mỉm cười nói:
- Tỷ như ngươi vì sao lại đi Vô Lượng Sơn?
- Đúng, đây là một cái trong đó.
Hoàng Phủ Tú Minh ngưng tiếng nói:
- Nhiều năm như vậy, ta đã không biết nên tin ai, không nên tin ai, rất nhiều thứ, ta chỉ có thể một người giấu ở trong lòng, bởi vì một khi nói ra, liên lụy quá mức rộng lớn.
Diệp Huyền trầm mặc, hắn có thể nhìn ra, Hoàng Phủ Tú Minh nói đều là lời trong tim.
Nam tử tính cách kiên nghị này, những năm qua không biết gặp cái gì, đã kinh biến đến mức bất luận người nào cũng không tin tưởng nữa.
- Đã như vậy.
Diệp Huyền nhìn về phía Huyết Kiếm Vũ Đế:
- Huyết Kiếm, ngươi đi bên ngoài bảo vệ đi!
- Ta?
Huyết Kiếm Vũ Đế sững sờ, chợt cười khan nói:
- Diệp thiếu, khặc khặc, để ta cũng ở lại chỗ này được không.
Nói thật, cùng Diệp Huyền ở chung càng lâu, hắn đối với lai lịch của Diệp Huyền càng thêm hiếu kỳ, hiện tại hiếm thấy có cơ hội dò xét đến bí mật của Diệp Huyền, trong lòng hắn đã sớm không nhịn được.
- Đi ra ngoài bảo vệ đi.
Diệp Huyền không có nhiều lời, chỉ lặp lại một câu.
- Vâng.
Huyết Kiếm Vũ Đế nguyên bản cợt nhả nhất thời yểm đi, thật giống như một cô dâu nhỏ bị khinh bỉ, bất đắc dĩ đứng dậy, đi ra ngoài.
- Có một số việc ngươi biết, cũng không phải chuyện tốt đẹp gì, ở bên ngoài bảo vệ, mặc kệ có bất kỳ động tĩnh gì, cũng không muốn đi vào, cũng không nên để cho bất luận người nào đi vào gian nhà này.
Thanh âm của Diệp Huyền ở sau lưng Huyết Kiếm vang lên, ở trong nháy mắt Huyết Kiếm Vũ Đế đóng cửa lại, Diệp Huyền cấp tốc đánh ra mấy lớp cấm chế, đóng kín toàn bộ gian nhà.
Giờ khắc này trong nhà, chỉ còn dư lại Hoàng Phủ Tú Minh cùng Diệp Huyền.
Hai người lặng im mà đứng.
Một lát sau, Diệp Huyền nhìn Hoàng Phủ Tú Minh đột nhiên nói:
- Nếu như ta nói ta chính là sư tôn Tiêu Diêu Hồn Hoàng của ngươi, ngươi sẽ nghĩ như thế nào?
- Cái gì? Ngươi là sư tôn?
Hoàng Phủ Tú Minh đứng lên, hai mắt nhìn chòng chọc vào Diệp Huyền, từ bên trong đột nhiên tuôn ra một đoàn ánh sáng giống như liệt nhật.
Một đạo thần thức bát giai mạnh mẽ, cấp tốc lan tràn ra, xẹt qua thân thể Diệp Huyền.
Nhưng sau một khắc, sắc mặt của Hoàng Phủ Tú Minh bỗng dưng trở nên âm trầm:
- Ngươi không phải sư tôn ta, ngươi đến cùng là ai? Giả mạo sư tôn ta đến tột cùng là mục đích gì?
Cả người hắn tỏa ra sát cơ doạ người, như một con hung thú, gắt gao tập trung Diệp Huyền.
- Ồ?
Diệp Huyền mỉm cười nói:
- Ngươi làm sao khẳng định ta không phải sư tôn của ngươi?
- Tuy ngươi nắm giữ công pháp cùng bí tịch của sư tôn ta, thế nhưng sư tôn ta có hơn một trăm tuổi, mà thân thể của ngươi cực kỳ trẻ tuổi, ngươi làm sao có khả năng là hắn.
- Vậy ngươi làm sao biết nhục thân này không phải ta đoạt xá đến?