Huyền Thiên Hồn Tôn

Chương 1502: Bình yên rời đi (1)

Nhưng Thiên Hỏa cùng Thôn Phệ Võ Hồn không giống với cái khác, một khi triển khai ra, bại lộ ở trước mặt mọi người, Diệp Huyền hắn từ nay về sau sẽ mãi mãi không có ngày yên tĩnh.

Thiên Hỏa, nghịch thiên cỡ nào!

Một khi tin tức truyền lại Luyện Dược Sư hiệp hội hoặc Hải Sa Khí Thành, tất nhiên sẽ có vô số Luyện Dược Sư cùng Luyện Khí Sư vì đó điên cuồng.

Đến lúc đó, hắn sẽ bị Luyện Dược Sư cùng Luyện Khí Sư của toàn bộ đại lục nhìn chằm chằm.

Mà ngoại trừ Thiên Hỏa, Thôn Phệ Võ Hồn càng không thể tùy tiện triển khai.

Một khi bại lộ, thiên phú của hắn thêm vào song sinh Võ Hồn chấn động, e là trong nháy mắt sẽ khiến cho toàn bộ đại lục quan tâm, nếu như vẻn vẹn như vậy còn thôi, một khi năng lực Thôn Phệ Võ Hồn có thể thôn phệ Võ Hồn của những võ giả khác truyền ra, thậm chí so với Thiên Hỏa còn muốn chấn động hơn vô số lần.

Nhưng nếu như không triển khai, tất nhiên sẽ bị đám người Trác Nhất Phàm lưu lại.

- Thôi, bại lộ liền bại lộ đi, ở vào thời điểm này cũng quản không được nhiều như vậy.

Ánh mắt của Diệp Huyền trầm xuống, rốt cục hạ quyết tâm.

Hô!

Thôn Phệ Võ Hồn trong cơ thể hắn lặng yên thôi thúc, một luồng lực lượng Võ Hồn vô hình tản mát ra, trong bóng tối bao phủ về phía Trác Nhất Phàm.

Nhưng vào lúc này...

Một đạo lưu quang bạo ngược đột nhiên từ phía dưới lao ra, trong nháy mắt đi tới trung gian song phương giao thủ.

- Ầm!

Uy thế đáng sợ tản mát, trực tiếp tách mọi người ra.

- Dừng tay, tất cả dừng tay cho ta!

Thân ảnh kia ở giữa song phương dừng lại, phát sinh tiếng gào thét như lôi đình, chính là Không Thành Vũ Đế.

Trác Nhất Phàm bị Không Thành Vũ Đế đánh gãy, ánh mắt không khỏi âm trầm, cả giận nói:

- Không Thành Vũ Đế, vừa nãy ta đã nói qua, đây là việc tư của Đấu Vũ Hội ta, ngươi...

- Ngươi câm miệng cho ta.

Chỉ là hắn vừa mới nói được nửa câu, Không Thành Vũ Đế đã đánh gãy, tức giận nói:

- Trác Nhất Phàm, ngươi nhìn phía dưới một chút cho ta!

Đám người Trác Nhất Phàm sững sờ, không khỏi dồn dập cúi đầu nhìn lại.

Phía dưới võ đài.

Hôm nay đã sớm là một vùng phế tích, các loại nham thạch rải rác khắp nơi, đổ nát thê lương.

Nhưng chuyện này cũng không hề tính là gì, càng thê thảm vẫn là vô số khán giả phía dưới.

Lúc trước Diệp Huyền cùng đám người Trác Nhất Phàm trong lúc đó đã chiến ra chân hỏa, không hề e dè đến rất nhiều dân chúng ở phía dưới, điều này cũng dẫn đến dù có đám người Không Thành Vũ Đế giữ gìn, nhưng chỉ trong chốc lát, phía dưới hơn trăm vạn khán giả có tới một phần mười dân chúng bị tử thương.

Thảm, quá khốc liệt.

Tuy người bị chết không nhiều, nhưng mấy ngàn, hơn vạn, thậm chí gần mười vạn võ giả bị thương kêu rên, loại tình cảnh kia, lại làm cho người cảm thấy cực kỳ thê thảm.

Giờ khắc này dưới đáy hơn trăm vạn võ giả, đều phẫn nộ nhìn chằm chằm đám người Trác Nhất Phàm giữa bầu trời, trong mắt tràn ngập oán độc cùng cừu hận.

Ngày hôm nay hành động của Đấu Vũ Hội, không thể nghi ngờ đã để vô số dân chúng đối với Đấu Vũ Hội, cái gọi là một trong ba thế lực lớn của Hỗn Loạn Chi Thành này tràn ngập phẫn nộ.

- Trác Nhất Phàm, ngươi thấy không, bởi vì Đấu Vũ Hội ngươi, đã dẫn đến không ít dân chúng bị thương, trong đó thậm chí có mấy trăm người tử vong, hiện tại ta thông báo ngươi, lập tức đình chỉ động thủ, mở trận pháp ra, cho tất cả mọi người rời đi.

Trên bầu trời, Không Thành Vũ Đế áo bào phất động, đôi mắt như con sói cô độc trong đêm tối, tỏa ra khí tức cực kỳ bạo ngược.

- Không thể.

Ánh mắt của Trác Nhất Phàm lạnh lẽo.

Vào lúc này hắn thả Diệp Huyền đi, như vậy trước đó hắn làm chẳng phải là uổng phí, Đấu Vũ Hội bọn họ chết đi nhiều Vũ Hoàng như vậy chẳng phải là chết vô ích.

- Không thể?

Ánh mắt của Không Thành Vũ Đế càng lạnh lẽo, trong con ngươi thả ra sát cơ làm người ta sợ hãi, lạnh giọng nói:

- Trác Nhất Phàm, Hỗn Loạn Chi Thành là Hỗn Loạn Chi Thành của ba thế lực lớn chúng ta, là Hỗn Loạn Chi Thành của vô số dân chúng, không phải là Hỗn Loạn Chi Thành của Đấu Vũ Hội ngươi.

- Còn có các ngươi...

Ánh mắt của Không Thành Vũ Đế lại rơi vào trên thân đám người Diệp Huyền, lạnh giọng nói:

- Ta không quan tâm các ngươi đến Hỗn Loạn Chi Thành mục đích là gì, cùng Vô Lượng Sơn còn có Đấu Vũ Hội có ân oán gì, Hỗn Loạn Chi Thành nghiêm cấm gϊếŧ chóc, nếu các ngươi lại tùy ý động thủ, Không Thành Vũ Đế ta cũng tuyệt không khách khí.

Diệp Huyền lạnh nhạt nói:

- Các hạ tựa hồ tìm lộn đối tượng, chúng ta từ đầu đến cuối không có ý nghĩ gϊếŧ chóc ở Hỗn Loạn Chi Thành, hết thảy đều là Đấu Vũ Hội Trác Nhất Phàm kia làm trái quy tắc động thủ, nếu Đấu Vũ Hội không động thủ, chúng ta tự nhiên cũng sẽ không tiếp tục chiến đấu tiếp.

Diệp Huyền không ngờ tới, Không Thành Vũ Đế vào lúc này lại sẽ nhảy ra, hơn nữa thái độ đột nhiên trở nên nghiêm khắc như vậy.

- Được, có câu nói này của ngươi là được.

Không Thành Vũ Đế xoay người nhìn về phía Trác Nhất Phàm.

- Trác Nhất Phàm, hiện tại ngươi lập tức mở trận pháp phòng ngự ra, cho tất cả mọi người rời đi.

Trác Nhất Phàm cười giận dữ nói:

- Không Thành Vũ Đế, ngươi là cái thá gì?

Ầm!

Trong cơ thể Trác Nhất Phàm thả ra sát cơ nồng nặc, lạnh lùng nói:

- Lập tức cút sang một bên cho ta, sự tình của Đấu Vũ Hội ta, còn chưa tới phiên Vũ Tu Thánh Địa ngươi bận tâm, Diệp Huyền này ngày hôm nay ta gϊếŧ định.

Theo hắn cử động, vèo vèo vèo, đám người Trường Phong Vũ Đế lại một lần nữa bao vây đám người Diệp Huyền.

- Hừ, muốn đánh thì đánh, ai sợ ai.

Huyết Kiếm Vũ Đế xóa đi máu tươi ở khóe miệng, ánh mắt phóng đãng không ngớt, không có một chút sợ hãi nào.

- Trác Nhất Phàm, xem ra Đấu Vũ Hội ngươi thật muốn cùng toàn bộ Hỗn Loạn Chi Thành là địch, đã như vậy...

Không Thành Vũ Đế mục quang trầm xuống, đột nhiên nộ quát một tiếng:

- Tất cả mọi người nghe lệnh, nếu Đấu Vũ Hội lại dám động thủ, trái với luật pháp của Hỗn Loạn Chi Thành, như vậy chư vị liền cùng ta động thủ, chém gϊếŧ thành viên của Đấu Vũ Hội, phá tan đại trận này, chư vị có bằng lòng hay không.

Thanh âm ầm ầm của Không Thành Vũ Đế ở toàn bộ khu vực võ đài vang lên.

Phía dưới hết thảy khán giả cùng võ giả đều kích động lên.

- Đồng ý.

- Gϊếŧ sạch đám người Đấu Vũ Hội.

- Đấu Vũ Hội chết tiệt, trái với quy củ, tàn sát dân chúng, quả thực là tội không thể xá.

Vô số thanh âm phẫn nộ gào thét lên, hóa thành một luồng âm lãng ngập trời, xông thẳng lên trời, chấn động đến mức toàn bộ võ đài tái ầm ầm lay động.

&