Huyền Thiên Hồn Tôn

Chương 1384: Cũng đừng nghĩ trốn

- Thống khổ đi, kêu gào đi, cùng Úy Trì gia ta đối nghịch, này chính là kết quả của các ngươi.

Ánh mắt của Úy Trì Hóa Đức lạnh lùng, hắn yêu thích nhìn kẻ thù của mình ở trước mặt hắn giãy dụa thống khổ, loại cảm giác khống chế kia, khiến cho trong lòng hắn tràn ngập vui vẻ cùng hưng phấn.

- Vừa nãy gϊếŧ hai người Tiêu gia, hiện tại đến phiên Huyền Quang Các các ngươi.

Sau khi gϊếŧ hai trưởng lão lánh đời của Tiêu gia, Úy Trì Hóa Đức cũng không tiếp tục động thủ với Tiêu Vô Tẫn cùng Tiêu Thương Lan.

Dưới cái nhìn của hắn, hai người này là bữa tiệc lớn cuối cùng, nếu là bữa tiệc lớn, đương nhiên phải phóng tới cuối cùng xử lý, trước lúc này không bằng trước diệt Huyền Quang Các a.

Nhìn rất nhiều thành viên của Huyền Quang Các, nói thật trong lòng Úy Trì Hóa Đức cũng có chút hoảng sợ, thực lực của đám người Tô Tú Nhất còn không để hắn kinh ngạc như thế nào, hắn giật mình chính là đám thiên tài trẻ tuổi Thiên Luân.

- Thật không nghĩ tới Huyền Quang Các này vừa ở Thiên Đô Phủ thành lập, dĩ nhiên liền có gốc gác như thế, một khi chờ những người trẻ tuổi này trưởng thành, tất nhiên sẽ mang đến uy hϊếp to lớn cho Úy Trì gia ta, cũng còn tốt phát hiện đúng lúc.

Ánh mắt của Úy Trì Hóa Đức dữ tợn, không chút do dự liền đánh về phía đám người Tô Tú Nhất.

Ầm ầm!

Một bàn tay khổng lồ xuất hiện ở trong thiên địa, ầm ầm nghiền ép về phía đám người Tô Tú Nhất, trên mặt đám người Tô Tú Nhất đều lộ ra bi phẫn, không cam lòng.

- Diệp thiếu, xin lỗi, chúng ta không thể thủ đến ngươi trở về.

Đám người Tô Tú Nhất, trong lòng bi thống gào thét.

- Diệp Huyền, ngươi ở đâu?

Khóe mắt của Vân Ngạo Tuyết lặng yên rơi xuống nước mắt.

Thời khắc này, trong lòng nàng khát vọng có thể thấy Diệp Huyền một lần cuối cỡ nào, thế nhưng nàng biết cho dù là một yêu cầu đơn giản như vậy, đối với nàng bây giờ mà nói cũng là hy vọng xa vời.

Còn nhớ, cái kia trong lớp vui cười tức giận mắng.

Còn nhớ, trong vương thành thoải mái phong vân.

Còn nhớ, trong Phù Quang bí cảnh đồng sinh cộng tử.

Hai mắt của Vân Ngạo Tuyết mơ hồ.

Một bên, Hạ Thất Tịch, Đông Phương Tử Ti cũng ánh mắt mông lung, ở thời khắc sinh tử cuối cùng, trong đầu các nàng không tên hiện ra một bóng người đồng dạng.

Nam tử kia đứng thẳng trong gió, đối mặt bất cứ chuyện gì cũng không biến sắc.

Bóng người kia khóe miệng cười mỉm, khiến người ta vĩnh viễn nhìn không thấu sâu cạn.

Tất cả những thứ này, đều cách các nàng đi xa.

Uy thế đáng sợ, tất cả mọi người Huyền Quang Các tuyệt vọng nhắm mắt lại, không phải bọn họ không muốn phản kháng, mà là lúc này bọn hắn đã không có bất kỳ sức phản kháng.

Mà một bên trên mặt đám người Úy Trì Năng cùng Chu Việt Đình, đều lướt qua một nụ cười.

- Chết đi!

Trong lòng bọn họ đều không kìm lòng được hét cao, hưng phấn nhìn bàn tay hủy diệt kia, dập tắt đám người Tô Tú Nhất.

Đúng lúc này...

- Ầm!

Tiếng nổ vang rền vang vọng đất trời, một sóng gợn vô hình phảng phất như đạn pháo bắn về phía Úy Trì Hóa Đức, Huyền Nguyên cuồng bạo, ở dưới cỗ năng lượng đáng sợ này, hư không trực tiếp bị đọng lại, một trường kiếm màu đỏ như từ trên trời kéo tới, trong nháy mắt đi tới trước mặt Úy Trì Hóa Đức.

Úy Trì Hóa Đức giật nảy cả mình, hắn có thể cảm nhận được công kích đột nhiên nhô ra kia uy lực mạnh.

- Từ đâu xuất hiện công kích?

Đồng thời, Úy Trì Hóa Đức lập tức phất tay chém ra.

- Bồng!

Thân thể của Úy Trì Hóa Đức phản chấn đến liên tục lùi về sau.

Không trung, một cường giả trên người chảy xuôi hào quang màu đỏ thắm, như thần linh trôi nổi ở giữa không trung, quanh thân cường giả này có khí tức đáng sợ bức tán, ánh mắt lạnh lùng nhìn đám người Úy Trì Hóa Đức.

Chính là Huyết Kiếm Vũ Đế!

Cùng lúc đó một bóng người đáng sợ khác trong nháy mắt đi tới trên bầu trời trước đám người Tô Tú Nhất, trên người hắn tỏa ra khí tức áp lực đáng sợ, như một pho tượng chiến thần quay về Huyền Nguyên Thủ Chưởng vung ra một ánh kiếm.

Trong ánh kiếm, vô số hình thành thiểm diệt, cùng Huyền Nguyên Thủ Chưởng của Úy Trì Hóa Đức ầm ầm va chạm.

Ầm ầm!

Nổ vang đinh tai nhức óc, người này đánh nát tan Huyền Nguyên Thủ Chưởng.

Đám người Tô Tú Nhất chỉ cảm thấy cả người buông lỏng, sau đó liền nhìn thấy bóng người đứng ngạo nghễ ở trước bọn hắn, cái bóng lưng quen thuộc kia, trên mặt đám người Tô Tú Nhất đều không kìm lòng được toát ra biểu hiện kích động.

- Có lỗi với chư vị, ta tới chậm.

Thanh âm ôn hoà tràn ngập ở trong thiên địa này, bóng người kia xoay người, nhìn mọi người phía dưới vết thương đầy rẫy, cả người đẫm máu, trong thanh âm mang theo một tia tự trách.

- Diệp thiếu!

- Huyền Diệp!

Đoàn người vào lúc này đầu tiên là vắng lặng một hồi, sau đó trong nháy mắt sôi trào.

Trên mặt mỗi người đều tràn ngập vẻ kích động, viền mắt có nước mắt chảy xuống.

Bọn họ làm sao cũng không tưởng tượng nổi, ở bước ngoặt hẳn phải chết này, Diệp Huyền lại đột nhiên xuất hiện, cứu tất cả mọi người.

Không chỉ người Huyền Quang Các, bao quát đám người Tiêu Vô Tẫn, giờ khắc này trên mặt cũng toát ra vẻ cực kỳ kích động.

Huyền Diệp, Huyền Diệp dĩ nhiên vào lúc này trở về.

- Bạch!

Huyết Kiếm Vũ Đế một kiếm bức lui Úy Trì Hóa Đức, thân hình hơi loáng một cái, hóa thành một vệt ánh sáng màu máu rơi vào bên cạnh Diệp Huyền, sau đó ánh mắt lãnh đạm nhìn Úy Trì Hóa Đức ở giữa bầu trời.

- Diệp thiếu, ngươi cẩn thận, người này là Úy Trì gia tộc lão tổ, Cửu Thiên Vũ Đế Úy Trì Hóa Đức.

Sau khi đám người Tô Tú Nhất, Tiêu Vô Tẫn, Tả Viễn kinh hỉ, lập tức căng thẳng nhắc nhở.

- Mọi người trước ăn Liệu Thương Đan vào, an tâm chữa thương, những chuyện khác liền giao cho ta.

Diệp Huyền giơ tay lên, lập tức liền có từng viên đan dược bắn ra, dồn dập rơi vào trong tay rất nhiều võ giả ở đây, làm xong tất cả những thứ này, lúc này Diệp Huyền mới xoay người, trong ánh mắt bắn ra một đạo sát cơ doạ người.

- Ngày hôm nay, bất kể là người của Úy Trì gia, hay là người của Chu gia, một cái cũng đừng nghĩ trốn.

Thanh âm của hắn lạnh như băng ở trong thiên địa này vang vọng, như bùa đòi mạng đến từ Cửu U, khiến cho người không rét mà run.

Diệp Huyền nổi giận, vào giờ phút này hắn thật sự nổi giận.

Nhìn thấy thương thế trên thân đám người Tô Tú Nhất, Vân Ngạo Tuyết, tức giận trong lòng Diệp Huyền làm sao cũng không cách nào giảm, hắn có thể khẳng định, nếu như không phải hắn đúng lúc chạy tới, như vậy hắn chứng kiến tất nhiên sẽ là thi thể của đám người Vân Ngạo Tuyết.

Xưa nay không có một khắc nào, trong lòng hắn tức giận sẽ đáng sợ như hiện tại.&