Cú đấm này của Xích Chưởng Hoàng vừa nổ ra, liền cảm giác được một luồng không gian ràng buộc mạnh mẽ, sau một khắc quả đấm của hắn liền trở nên chầm chậm, ngay cả nắm đấm kích đãng ra Huyền Nguyên cũng lờ mờ lên.
Dưới không gian ràng buộc, ánh mắt của Diệp Huyền lạnh lùng, sau lưng Tài Quyết Chi Kiếm đã bổ ra... Tinh Thần Kiếm Pháp.
Bất kỳ người nào muốn gϊếŧ hắn, hắn đều sẽ không khách khí.
Trong phút chốc, một ánh kiếm chói mắt lóe lên, ánh kiếm này vừa xuất hiện, thiên địa phảng phất như mất đi màu sắc, chỉ có một vệt xán lạn kia, ánh vào trong mắt của đám người Thiết Kiếm Hoàng.
Xích Chưởng Hoàng cảm giác linh hồn của mình run rẩy, ánh kiếm này, nhìn như thanh thanh thản thản, ngoại trừ xán lạn thì không có bất kỳ đặc thù, nhưng uy thế ẩn chứa trong đó, lại làm trái tim hắn run rẩy.
Hắn thậm chí có loại cảm giác, chiêu kiếm này hạ xuống, hắn tuyệt đối không ngăn được.
Trong cơn kinh hoảng, Xích Chưởng Hoàng vội vàng muốn lùi lại, nhưng lúc này hắn mới kinh hãi phát hiện, không gian chung quanh mình đã hoàn toàn đọng lại, vực giới của hắn giống như bong bóng xà phòng bị xé rách, căn bản mất đi tác dụng.
Tiếp theo lan truyền mà đến, chính là đau nhức.
Ầm!
Tài Quyết Chi Kiếm của Diệp Huyền bổ vào nắm đấm phải của hắn, hữu quyền của Xích Chưởng Hoàng trong nháy mắt nổ tung, yếu đuối không đỡ nổi một đòn, một luồng lực lượng càng kinh người hơn, dọc theo cánh tay của hắn cấp tốc đi vào thân thể.
- Không!
Xích Chưởng Hoàng trừng lớn hai mắt, phát sinh gào thét tuyệt vọng.
- Phốc!
Một vệt máu bắn lên, Xích Chưởng Hoàng vừa rồi còn muốn cướp đoạt bảo vật trên người Diệp Huyền, ngay cả một chiêu hoàn chỉnh cũng không thể triển khai ra, liền bị vực giới của Diệp Huyền ràng buộc, sau đó bị đánh thành sương máu.
Ánh kiếm tản đi, Diệp Huyền thu hồi Tài Quyết Chi Kiếm, toàn bộ thung lũng một mảnh yên tĩnh.
Ực!
Cách đó không xa, Thiết Kiếm Hoàng gian nan nuốt ngụm nước bọt, đôi mắt trợn lên so với trứng gà còn lớn, mà hai đệ tử Vũ Vương tam trọng của hắn, càng sợ đến trợn mắt ngoác mồm, bị hình ảnh trước mắt kinh ngạc đến ngây người.
Diệp Huyền quét ba người Thiết Kiếm Hoàng một hồi, không nhanh không chậm nói:
- Ta xem vừa rồi các hạ tựa hồ cũng có ý nghĩ cướp đồ vật của ta a.
- Không, không, không có, tuyệt đối không có.
Thiết Kiếm Hoàng cả người mồ hôi lạnh chảy ròng, vội vàng run cầm cập nói:
- Thiếu hiệp ngươi hiểu lầm, chúng ta tuyệt đối không có ý nghĩ cướp của ngươi, lão phu xin thề.
Đối mặt cường giả một chiêu kiếm thuấn sát một tên Vũ Hoàng nhị trọng đỉnh phong, Thiết Kiếm Hoàng nào dám nói mình thật có ý nghĩ kia, chuyện này căn bản là muốn chết a.
- Không có là tốt rồi.
Diệp Huyền hừ lạnh một tiếng.
- Trên người ngươi có tư liệu địa đồ của Huyền Vực hay không, lấy ra giao cho thiếu gia ta nhìn.
Thiết Kiếm Hoàng nào dám chậm trễ, vội vàng từ trên người lấy ra một thẻ ngọc:
- Thiếu hiệp, đây là địa đồ tư liệu ở trên người tại hạ, không quá nguyên vẹn, mong thiếu hiệp thứ lỗi.
Diệp Huyền tiếp nhận địa đồ, Huyền Thức đi vào trong đó, một tờ bản đồ rõ ràng hiện ra, là một tấm bản đồ đơn giản của Huyền Vực tam trọng.
Huyền Vực tổng cộng chia làm cửu trọng thiên, bên trong nguy hiểm tầng tầng, hơn nữa cạnh tranh kịch liệt.
Như một ít thế lực hàng đầu còn tốt, lịch sử lâu đời, truyền thừa sâu xa, nhưng một ít thế lực nhỏ trong ba tầng dưới chót, thậm chí thế lực nhị lưu, lại thường thường thay đổi.
Diệp Huyền hơn trăm năm chưa từng trở lại Huyền Vực, mặc dù hắn đối với chỗ này hết sức quen thuộc, nhưng cũng rõ ràng, thế lực ở ba tầng này, tuyệt đối sẽ không giống như trăm năm trước, biến hóa tất nhiên vô cùng lớn.
Chỉ tiếc, ngọc giản địa đồ của Thiết Kiếm Hoàng quá bình thường, càng không cần phải nói giới thiệu tư liệu, đối với Diệp Huyền tác dụng cũng không phải rất lớn.
- Thiếu hiệp, hiện tại tại hạ có thể rời đi hay không?
Thiết Kiếm Hoàng cẩn thận từng li từng tí hỏi.
- Ngươi muốn đi liền đi.
Diệp Huyền lạnh nhạt nói.
Hắn cũng đang chuẩn bị rời đi nơi này, bây giờ Cổ Ma Chi Địa đột nhiên biến mất, bị phong ấn lần thứ hai, rất nhiều cường giả nhận được tin tức muộn, vừa mới đến Thiên Âm Cốc tất nhiên không cam tâm, hắn loại người đã tiến vào Cổ Ma Chi Địa này nếu không nhanh chóng rời đi, khó tránh khỏi sẽ có cường giả như Thiết Kiếm Hoàng, Xích Chưởng Hoàng, lòng mang ý đồ xấu.
Cường giả bình thường Diệp Huyền tự nhiên không sợ, nhưng nếu gặp phải Cửu Thiên Vũ Đế vậy hắn liền nguy hiểm.
Trong lòng Thiết Kiếm Hoàng nhất thời mừng rỡ không thôi, hắn không nghĩ tới Diệp Huyền căn bản không muốn làm khó hắn, đang chuẩn bị mang theo hai đệ tử rời đi, đột nhiên một luồng lực lượng không gian kinh người kéo tới, ba đạo độn quang mang theo hoảng hốt từ đằng xa bay lượn tới.
Ầm!
Uy thế kinh người bao phủ, ba đạo độn quang này tốc độ tiêu thăng đến cực hạn, mang theo một luồng khí thế nghiền ép tất cả, bay lượn qua phía chân trời.
Thiết Kiếm Hoàng vội vàng nín thở ngưng thần, ba đạo độn quang này, uy thế kinh người, trong đó yếu nhất cũng không thua Xích Chưởng Hoàng, mà một luồng khá mạnh, càng xa xa vượt lên trên Xích Chưởng Hoàng, đây tuyệt đối là uy thế chỉ có Vũ Hoàng tam trọng mới có thể nắm giữ.
Nhưng dù ba người này đáng sợ như thế, giờ khắc này cũng hoảng hốt chạy trốn, vẻ mặt kinh hoảng, có thể thấy được tất nhiên là gặp phải nguy cơ gì, chuyện như vậy, Thiết Kiếm Hoàng làm sao dám tham dự, sợ bị đối phương chú ý tới.
- Ồ, Lâm Bác, các ngươi đây là làm sao?
Diệp Huyền nhìn thấy ba đạo lưu quang này, trên mặt lộ ra một tia ngạc nhiên, dừng lại ý nghĩ muốn rời khỏi, trực tiếp cao giọng nói.
Hắn nhận thức ba đạo độn quang này, chính là đội ngũ của Thiên Đô Phủ Lâm gia, mà gia gia của Lâm Thiên Lâm Bác, cùng Huyền Quang Các của hắn quan hệ cũng không tệ.
- Diệp thiếu, tại sao ngươi lại ở chỗ này?
Ba bóng người kia giờ khắc này cũng nhìn thấy Diệp Huyền, không khỏi kinh ngạc thốt lên một tiếng, xoạt xoạt xoạt, ba bóng người cấp tốc rơi xuống.
Đầu lĩnh chính là Lâm gia lão tổ Lâm Quang Nguyên, còn lại hai người, một là Lâm Bác, một cái khác là Lâm gia hạch tâm trưởng lão, tựa hồ gọi Lâm Chính.
Lần này thăm dò không gian bí ẩn, Lâm gia điều động năm người, nhưng bây giờ chỉ xuất hiện ba người, Diệp Huyền không cần nghĩ, liền biết hai người khác e là đã vẫn lạc.
Lâm gia không chỉ vẫn lạc hai người, giờ khắc này đám người Lâm Quang Nguyên hiển nhiên cũng không an toàn, áo bào của ba người phá nát, cả người vết máu, hiển nhiên trải qua một phen đại chiến, Lâm Chính càng đứt đoạn mất một cánh tay, khí tức khá uể oải.