Chỉ là bây giờ địa thế còn mạnh hơn người, hắn chỉ có thể áp chế tức giận trong lòng, trái lại quay đầu nhìn về phía Diệp Huyền.
Tính cách của Diệp Huyền, hắn biết rõ, tuyệt đối còn cường ngạnh hơn hắn.
Lúc này trong lòng Diệp Huyền đang điện quang suy nghĩ.
Hắn biết rõ, đối mặt một Vũ Đế, trốn là không trốn được, Vũ Đế lĩnh vực không giống Vũ Hoàng vực giới, lấy tu vi của hắn, căn bản tránh thoát không được, càng không cần phải nói thoát khỏi đối phương truy sát.
Muốn thoát thân, chỉ có dùng biện pháp khác.
Ánh mắt hơi xoay một cái, trong lòng Diệp Huyền rất nhanh thì có chú ý.
- Muốn hai chúng ta giao ra không gian giới chỉ, các hạ sẽ không phải đang nói đùa chứ? Ngươi một tán tu Vũ Đế, có biết thiếu gia ta là ai không? Dám ở trước mặt thiếu gia ta tùy tiện.
Đối mặt Huyết Kiếm Vũ Đế áp chế, Diệp Huyền đột nhiên cười lạnh, ngữ khí kiêu ngạo mà lành lạnh, một bộ cao cao tại thượng, không những không có sợ hãi, trái lại tràn ngập khinh thường.
Tiểu tử này muốn chết sao? Chiến Thương nghe xong, trong lòng giật mình, hắn không nghĩ tới Diệp Huyền đối mặt nhân loại Vũ Đế, lại vẫn dám như thế, cái tên này thực sự là điếc không sợ súng a.
Quả nhiên Huyết Kiếm Vũ Đế nghe xong Diệp Huyền nói, nhất thời giận tím mặt, ầm ầm, uy thế đáng sợ giáng lâm, mạnh mẽ rơi vào trên người Diệp Huyền, trong ánh mắt hàn mang lấp loé.
- Tiểu tử, ở trước mặt Huyết Kiếm Vũ Đế ta tự xưng thiếu gia, ta xem ngươi là chán sống rồi, rất tốt, nếu ngươi muốn chết, vậy bổn Đế sẽ tác thành ngươi.
Huyết Kiếm Vũ Đế cả người sát cơ hiển lộ, ầm ầm vỗ ra một chưởng, một Huyền Nguyên Thủ Chưởng to lớn xuất hiện ở trong thiên địa, vồ về phía Diệp Huyền.
Bàn tay này, khổng lồ mà ngưng tụ, làm cho người ta có một loại cảm giác không gì địch nổi.
Mắt nhìn bàn tay muốn vồ nát Diệp Huyền, nhưng Diệp Huyền hồn nhiên không hề bị lay động, trên mặt xem thường càng sâu, dùng ánh mắt như liếc người chết nhìn Huyết Kiếm Vũ Đế, lạnh lùng nói:
- Ngươi dám động ta? Ta chính là Vô Lượng Sơn thiếu chủ, nếu ngươi dám đυ.ng đến ta một cọng tóc, chính là đối địch với Vô Lượng Sơn, ngươi cần phải hiểu rõ, đắc tội Vô Lượng Sơn ta, mặc ngươi là một phương bá chủ, hay tán tu nghịch thiên, cũng chắc chắn phải chết, lên trời xuống đất, không người nào có thể cứu được ngươi.
Thanh âm của Diệp Huyền lạnh lẽo, ẩn chứa tức giận vô biên.
- Ngươi là Vô Lượng Sơn thiếu chủ?
Huyết Kiếm Vũ Đế trong nháy mắt đình trệ, trên mặt lộ ra một tia nghiêm túc.
Không thể không nói, tên tuổi Vô Lượng Sơn thiếu chủ, vẫn làm kinh sợ Huyết Kiếm Vũ Đế.
Huyết Kiếm Vũ Đế hắn là Cửu Thiên Vũ Đế không sai, nhưng chỉ là Cửu Thiên Vũ Đế sơ cấp nhất, hơn nữa xuất thân tán tu, cũng không có thế lực lớn gì có thể dựa vào.
Nhưng Vô Lượng Sơn là cái gì? Là thế lực nhất lưu tiếng tăm lừng lẫy của Thiên Huyền đại lục, ở Huyền Vực cũng có tên tuổi to lớn.
Nếu như thiếu niên trước mặt này chính là vô lượng sơn thiếu chủ, một khi mình gϊếŧ hắn, thật sự sẽ như thiếu niên kia nói, trên trời dưới đất, ai cũng cứu không được mình.
Có điều, nếu như chỉ bởi vì Diệp Huyền nói một câu, liền làm cho mình khϊếp sợ, vậy cũng quá buồn cười.
Huyết Kiếm Vũ Đế híp mắt nói:
- Bổn Đế ở Huyền Vực lâu như vậy, xưa nay còn chưa từng nghe nói Vô Lượng Sơn có thiếu chủ, tiểu tử, ngươi lừa gạt ai đó?
Vô Lượng Sơn, thế lực nhất lưu của đại lục, bên trong cấp bậc rõ ràng, chức vị đông đảo.
Nhưng Huyết Kiếm Vũ Đế đã từng nghe nói, trong Vô Lượng Sơn cấp thấp nhất chính là đệ tử ngoại môn, trên nữa là đệ tử nội môn, trên đệ tử nội môn là đệ tử hạch tâm, trên đệ tử hạch tâm là đệ tử chân truyền, đây là đệ tử thiên tài trong lúc đó sắp xếp.
Ngoài ra, còn có chấp sự, trưởng lão, Nguyên Lão… nhưng cái gì thiếu chủ, Huyết Kiếm Vũ Đế hắn xưa nay chưa từng nghe tới.
- Đây chính là ngươi kiến thức nông cạn.
Trong lòng Diệp Huyền vui vẻ, hắn biết mình nói ra tên tuổi đã dọa Huyết Kiếm Vũ Đế sợ, lúc này lạnh nhạt nói:
- Vô Lượng Sơn sừng sững Thiên Huyền đại lục mấy ngàn năm, trong đó thiết trí, không phải ngươi một tán tu phổ thông có thể biết được. Như vậy, ngươi hẳn nghe nói qua Vô Lượng Sơn có chút ít đệ tử chân truyền, những đệ tử chân truyền này, đều là từ đệ tử ngoại môn từng bước bò lên, có thể trở thành đệ tử chân truyền, không có chỗ nào mà không phải thiên kiêu một thời đại của Vô Lượng Sơn, tương lai tông môn đại tài, được tông môn coi trọng.
- Thế nhưng ở trên đệ tử chân truyền, còn có thiếu chủ, địa vị của thiếu chủ, vượt xa đệ tử chân truyền, nếu như đệ tử chân truyền là Nguyên Lão của tông môn bồi dưỡng, như vậy thiếu chủ, chính là người thừa kế Vô Lượng Sơn sơn chủ.
- Sơn chủ?
Trong lòng Huyết Kiếm Vũ Đế không khỏi cả kinh.
Sơn chủ, đó là xưng hô người mạnh nhất của Vô Lượng Sơn, có thể đảm nhiệm sơn chủ, không có chỗ nào mà không phải nhân vật nghịch thiên Vũ Đế tam trọng, ở Huyền Vực cũng nắm giữ địa vị nghịch thiên, tuyệt đối là cường giả dậm chân một cái, Huyền Vực đều muốn rung động.
- Không sai.
Diệp Huyền cười lạnh:
- Biết thân phận của thiếu gia ta, ngươi còn dám động thủ với bản thiếu sao?&Không thể không nói, thần thái, ngữ khí của Diệp Huyền đều cực kỳ giống nhân vật ngồi ở vị trí cao, lại bởi vì kiếp trước hắn trải qua, bởi vậy tiếng nói của hắn tuy không cao, nhưng trong lúc phất tay, lại có một loại khí tức kẻ bề trên, đây là Huyết Kiếm Vũ Đế ở trên người thiếu niên bình thường căn bản không cảm giác được.
Chỉ là như vậy liền muốn để hắn tin tưởng Diệp Huyền là Vô Lượng Sơn thiếu chủ gì, trong lòng hắn lại có chút ngờ vực.
Thực sự là Vô Lượng Sơn địa vị quá mức cao quý, hơn nữa Diệp Huyền từng nói, thiếu chủ chính là người thừa kế sơn chủ, Vô Lượng Sơn làm sao sẽ để một người thiếu niên như thế, một mình xuất hiện ở đây?
Một người thừa kế cấp bậc sơn chủ, không nói có Vũ Đế tuỳ tùng, ít nhất Vũ Hoàng tam trọng, tuỳ tùng cũng phải mấy cái chứ?
- Hừ, thiếu chủ, tiểu tử ngươi vẫn đúng là có thể biên, nếu ngươi là thiếu chủ, bổn Đế là Huyền Vực Thánh thành Tuần Sát Sứ đây, một thiếu chủ, bên người không có cường giả của Vô Lượng Sơn tuỳ tùng? Ngươi coi bổn Đế là kẻ ngu si.
Huyết Kiếm Vũ Đế cả người đằng đằng sát khí, ánh mắt híp thành một tuyến, ngữ khí thăm dò.
- Ha ha, đây chính là ngươi không hiểu.