Huyền Thiên Hồn Tôn

Chương 1237: Hoảng hốt mà chạy (2)

- Định Không Châu... định!

Trong lòng Vũ Hoàng tóc nâu kinh hãi, nộ quát một tiếng, thạch châu kia chợt bắt đầu toả sáng, một đạo hào quang óng ánh từ bên trong tỏa ra, bao phủ vùng thế giới này, đồng thời một đạo không gian rung động sắc bén, trực tiếp chém về phía Diệp Huyền.

Hai nguồn lực lượng va chạm, rầm rầm rầm... Phát sinh tiếng nổ đùng kéo dài không dứt.

Trung gian va chạm, một luồng uy lực đáng sợ bao phủ, đánh nổ tất cả đồ vật xung quanh thành mãnh vỡ, mấy núi nhỏ ở bên cạnh hai người ở dưới xung kích này trong nháy mắt hóa thành bột mịn.

Diệp Huyền coi như là có Hạo Quang Đại Thiên Kính bảo vệ, cũng không khỏi rên lên một tiếng, rút lui ra.

Mà Vũ Hoàng tóc nâu kia cũng không dễ chịu, Huyền Nguyên bên ngoài thân liên tiếp phát sinh tiếng nổ đùng đoàng răng rắc, áo bào trên người cũng có một tia tổn hại.

Nhưng cái này không phải kết thúc, mà là bắt đầu.

Diệp Huyền ở trong nháy mắt hai nguồn lực lượng va chạm, đã khống chế Tiểu Hắc và Nhị Hắc lần thứ hai xông lên.

Thở phì phò!

Hai cái bóng màu đen tràn ngập uy hϊếp, lao thẳng về phía Vũ Hoàng tóc nâu kia.

- Cút ngay!

Vũ Hoàng tóc nâu kia không lo được điều chỉnh khí tức của mình, nổi giận gầm lên một tiếng, trước tiên đánh bay Nhị Hắc ra ngoài, hắn đối với độc tố của Thiềm Thừ màu đen rất sợ hãi, so với con tê tê xung kích còn muốn kiêng kỵ hơn nhiều.

Chỉ là hắn vừa đánh bay Nhị Hắc, Tiểu Hắc cũng đã xuất hiện ở trước mặt hắn, trong hai con ngươi tà dị tràn ngập lạnh lẽo bạo ngược, bịch một cái đánh vào ngực hắn.

Oa một tiếng, Vũ Hoàng tóc nâu trực tiếp phun ra một ngụm máu đến, ngực đau nhức suýt chút nữa để hắn cho rằng xương ngực muốn đứt đoạn mất.

- Cút cho ta!

Vũ Hoàng tóc nâu vừa giận vừa sợ, bị Tiểu Hắc va trúng, trong mắt hắn lóe lên hung mang, nhanh như tia chớp điểm lên trán Tiểu Hắc.

Phịch một tiếng, huyết quang hiện ra, vảy giáp trên trán Tiểu Hắc nhất thời bắn ra ngoài, bắn mạnh ra một luồng máu tươi, một tiếng vang ầm ầm đập lên một khối nham thạch ở phía xa, trực tiếp đập nát nham thạch kia.

Trong lòng Diệp Huyền căng thẳng, chỉ lo Tiểu Hắc xảy ra chuyện gì, có điều rất nhanh hắn liền nhận biết được, Tiểu Hắc chỉ là vảy giáp tổn hại, bắp thịt chịu đến một chút thương, đầu óc cũng bị chấn động đến mức tỉnh tỉnh mê mê, thế nhưng xương cốt căn bản không có bất kỳ tổn thương.

Diệp Huyền yên lòng, khống chế Trấn Nguyên Thạch mạnh mẽ đập xuống.

Trấn Nguyên Thạch như một ngọn núi nhỏ, mang theo uy thế điên cuồng đập xuống.

Sắc mặt của Vũ Hoàng tóc nâu kia nhất thời thay đổi, tiểu tử đối diện kia thủ đoạn quả thực quá vô tình, từ khi hắn tránh thoát ra Định Không Châu của mình ràng buộc, liền thả ra một loạt công kích, những công kích này một khâu tiếp theo một khâu, căn bản không cho hắn bất kỳ thời gian thở dốc.

Hắn vừa chống lại hai con Yêu thú tập kích, thời điểm tinh lực trong cơ thể cực kỳ rung động, Huyền Nguyên cũng có chút thời kì giáp hạt, nhưng chỉ cần cho hắn một hai hô hấp thở dốc, hắn có thể tỉnh táo lại, ngược lại đối với Diệp Huyền phát động công kích.

Thế nhưng hiện tại, công kích của đối phương đã lần thứ hai rơi xuống, một loại cảm giác nguy cơ mãnh liệt từ trong đầu hắn bay lên, khí lưu bốn phía đều bị đọng lại, hắn hoàn toàn ở thế yếu, nơi nào còn có thể lo lắng công kích Diệp Huyền?

Hắn chỉ kịp đưa bảo vật khăn tay che ở trước người, đồng thời thôi thúc Định Không Châu trở lại trên đỉnh đầu, thả ra một đạo lực lượng không gian mông lung, Trấn Nguyên Thạch giống như núi nhỏ cũng đã rơi xuống.

Oanh ầm!

Cái bảo vật khăn tay kia phát sinh một trận xé rách, đã xuất hiện một lỗ thủng lớn, thế đi của Trấn Nguyên Thạch không giảm lại nện ở trên Định Không Châu.

Đùng!

Toàn bộ thiên địa đều phảng phất như chấn động một hồi, Định Không Châu phóng ra ánh sáng ngay lập tức ảm đạm xuống, nhưng cuối cùng cũng coi như chặn lại Trấn Nguyên Thạch tập kích.

Vũ Hoàng tóc nâu kia lần thứ hai rên lên một tiếng, sắc mặt đầu tiên là trắng bệch, lập tức lại dâng lên một vệt đỏ như máu, một tia máu tươi từ khóe miệng hắn tràn ra.

Tuy hắn chặn lại nhiều lần công kích của Diệp Huyền, nhưng trên người đã chịu đến thương tích không nhẹ, huyền mạch thậm chí có một chút vỡ tan.

- Đáng chết!

Trong lòng hắn phẫn nộ gào thét, làm sao cũng không tưởng tượng nổi, thủ đoạn của Diệp Huyền sẽ cay độc như vậy, kinh nghiệm chiến đấu sẽ phong phú như vậy.

Cường giả trong lúc đó chiến đấu, so đấu chính là một tia tiên cơ, lúc trước hắn chiếm lấy tiên cơ, suýt chút nữa liền trấn chết tiểu tử kia, ai biết bị đối phương lợi dụng linh sủng xoay chuyển tình thế, càng không để ý tất cả phát động tiến công, mình chỉ có thể bị động phòng ngự, ngay lập tức liền bị ép đến cực hạn.

Chính là lỡ một bước chân thành thiên cổ hận, Vũ Hoàng tóc nâu kinh nghiệm chiến đấu phong phú biết bao, ngay lập tức biết, ngày hôm nay mình căn bản không làm gì được tiểu tử kia.

Nếu như Diệp Huyền chỉ là một người, hắn căn bản sẽ không có bất kỳ sợ hãi, thế nhưng Diệp Huyền khống chế hai con Yêu thú, thực lực đều thật đáng sợ, để hắn không khỏi sinh ra lòng kiêng kỵ.

Trong đầu tư duy xoay chuyển, Vũ Hoàng tóc nâu liền làm ra quyết đoán, hắn ngăn trở Trấn Nguyên Thạch công kích, ngay lập tức thu hồi Định Không Châu cùng khăn tay tàn tạ, trên người mang theo một vệt hào quang, bay vυ't về phía một đầu khác của thung lũng.

Diệp Huyền ngay lập tức rõ ràng, tên này là muốn chạy trốn.

- Thần Linh Đồng Thị... Huyễn Cấm Chi Nhãn!

Diệp Huyền vội vàng thôi thúc Thần Linh Đồng Thị, một đạo hồn lực mông lung xung kích, trong nháy mắt đi vào trong thân thể Vũ Hoàng tóc nâu kia.

Thân thể Vũ Hoàng tóc nâu kia đột nhiên loáng một cái, nhưng lập tức tốc độ càng thêm tăng vọt, vèo một cái, hóa thành một vệt ánh sáng màu máu, trong nháy mắt biến mất không còn tăm hơi.

Diệp Huyền nhìn thấy Vũ Hoàng tóc nâu biến mất, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, hắn biết lấy tu vi của mình, nếu như Vũ Hoàng này không trốn, hắn có thể đánh gϊếŧ đối phương, nhưng người ta muốn chạy trốn, hắn không hẳn có thể lưu lại một Vũ Hoàng tam trọng.

Thần thức thất giai đỉnh phong, coi như có Thần Linh Đồng Thị gia trì, muốn triệt để mê hoặc một Vũ Hoàng tam trọng cũng quá khó khăn.

Nếu như ở trong chiến đấu, Thần Linh Đồng Thị ngắn ngủi mê hoặc, đủ khiến Diệp Huyền nắm lấy cơ hội trọng thương hoặc đánh gϊếŧ đối phương, thế nhưng đang trong quá trình chạy trốn, hắn căn bản làm không ra cái gì.

Thần thức của mình vẫn quá yếu, nếu như có thể đột phá đến bát phẩm, đối phương tuyệt đối không có thể đơn giản rời đi như vậy.&