Chỉ có Đông lão, sắc mặt quái lạ, vừa nãy hắn rõ ràng cảm giác được, là hồn lực của Lương Vũ trước tiên bắn trúng Diệp Huyền, nhưng Diệp Huyền bình yên vô sự, lúc này mới làm Lương Vũ bị thương, điều này làm cho Đông lão nghĩ như thế nào cũng nghĩ không thông.
Sau khi Tô Tú Nhất nghe nói, sắc mặt nhất thời lộ ra một tia ác liệt, gấp gáp hỏi:
- Nếu Lương Vũ kia bị thương nặng, ta xem một chút có thể đuổi theo người này, gϊếŧ chết hắn hay không, các ngươi đều chờ ở chỗ này.
Dứt tiếng, thân hình Tô Tú Nhất loáng một cái, lập tức biến mất ở hư không.
Diệp Huyền không có ngăn cản, chỉ lắc đầu nói:
- Sẽ không có biện pháp, tuy hồn hải của Lương Vũ kia bị hao tổn, nhưng tu vi vẫn còn, muốn né tránh chúng ta lần theo, vẫn là dễ như ăn cháo.
Hắn thu hồi gương đồng, lập tức ngồi khoanh chân an dưỡng.
Quả nhiên chỉ chốc lát sau, Tô Tú Nhất một mặt thất vọng trở về.
Mọi người không dám ở thung lũng này lâu, một đám lập tức xuất phát, rời đi nơi đây.
Ở một bên khác của Ngân Phong sơn mạch.
Một bóng người màu đỏ đột nhiên xuất hiện, phun ra một ngụm máu tươi, chính là Lương Vũ huyết độn rời đi.
- Tiểu tử chết tiệt, người này lại nắm giữ Huyền Bảo phòng ngự hồn lực, hơn nữa chí ít là cấp tám, bằng không tuyệt đối không thể chống lại hồn lực của ta xung kích, đáng chết, người này đến tột cùng là đệ tử của thế lực nào?
Lương Vũ phun ra một ngụm máu tươi, cả người vô cùng chật vật, ánh mắt tức giận.
Lần này truy sát, hắn cùng Giang Văn Huy một cái ngã xuống, một cái trọng thương, quả thực chật vật đến cực điểm.
- Ta trước tiên chữa thương, chuyện này, nhất định phải lập tức nói cho Diêu Kim Song ở Lam Quang học viện, để hắn truyền tin tức về Vô Lượng Sơn, yêu cầu tông môn phái cường giả càng mạnh hơn lại đây.
Lương Vũ không dám khinh thường, liền tìm cái hang động bí mật, bố trí xuống rất nhiều thủ đoạn, làm cho đám người Diệp Huyền không cách nào tìm tới, lúc này mới khoanh chân trị liệu.
Hắn giờ phút này còn không biết, căn bản không cần hắn thông báo, Vô Lượng Sơn đã có một tên cường giả Vũ Đế, giáng lâm Mộng Cảnh Bình Nguyên.
Trong lòng Lương Vũ thấp thỏm lo âu, đám người Diệp Huyền cũng không dám ở Ngân Phong sơn mạch, nửa ngày sau, đội ngũ của Lam Quang học viện rời đi Ngân Phong sơn mạch, đi tới trong một núi rừng hoang vu.
Thời gian dài lưu vong, bôn ba, để mỗi người đều uể oải không thể tả.
Giờ khắc này đêm đã khuya, rất nhiều học viên, dồn dập rơi vào giấc ngủ, bổ sung thể lực.
Nhưng đám người Cát Phác Tử, thì không cách nào yên giấc.
Ngăn ngắn mấy tháng, mây gió biến ảo, toàn bộ Mộng Cảnh Bình Nguyên rơi vào nguy nan, Lam Quang học viện càng là toàn diện thất thủ, để trong lòng bọn họ vô cùng nặng nề.
- Mọi người không cần lo lắng, tuy học viện thất thủ, nhưng chúng ta bảo toàn phần lớn thực lực, càng quan trọng chính là, chúng ta ở trong thảm họa này, còn sống.
Trên mặt Cát viện phó mang theo vui mừng, mặc dù thanh âm có chút suy yếu.
Tuy học viện thất thủ, nhưng chỉ cần nhân viên vẫn còn, như vậy bọn họ có rất nhiều cơ hội, một lần nữa đoạt lại học viện.
Căn bản không cần người đề nghị, rất nhanh đám người Tô Tú Nhất, liền lẫn nhau tụ tập, bắt đầu thương thảo chi tiết cụ thể.
Như làm sao cùng sáu thế lực lớn liên lạc, làm sao hủy diệt Huyền Cơ Tông, thậm chí làm sao liên lạc Huyền Vực, đối kháng Vô Lượng Sơn….
Mặc dù đối thủ là Vô Lượng Sơn, nhưng đối mặt tình huống quê hương bị hủy, đám người Cát Phác Tử không sợ hãi chút nào.
Diệp Huyền không có phát biểu ý kiến, chỉ ở một bên nghe.
Đột nhiên thân thể của hắn run lên, trong ánh mắt toát ra vẻ hoảng sợ.
Ngay vừa rồi, hắn được Kim Lân lan truyền đến tin tức, Huyền Cơ Tông, có Vũ Đế thần bí giáng lâm, đánh gϊếŧ Lang Hoàng điện Ngân Lang Hoàng.
Mộng Cảnh Bình Nguyên, chỉ là nơi hẻo lánh của đại lục, vào lúc này, tại sao có thể có Vũ Đế giáng lâm?
Diệp Huyền căn bản không cần nghĩ, liền biết người đến, tất nhiên là cường giả của Vô Lượng Sơn.
Hắn cười khổ một tiếng, đánh gãy mọi người trò chuyện.
- Lam Quang học viện, đã không cách nào đoạt lại, chúng ta hiện tại nên cân nhắc, là làm sao an toàn rời đi Mộng Cảnh Bình Nguyên.
Diệp Huyền nói, để không ít người thất kinh, mặt lộ vẻ không thích, nếu không phải Diệp Huyền năm lần bảy lượt cứu bọn họ, e rằng không ít đạo sư sẽ tại chỗ tức giận.
Chỉ có Cát Phác Tử, Cửu Trần, Đông lão… quen thuộc Diệp Huyền, mới mở miệng hỏi dò, mặt lộ vẻ nghiêm nghị.
Cùng Diệp Huyền tiếp xúc càng nhiều, bọn họ càng ngày càng cảm giác Diệp Huyền đáng sợ, hơn nữa bọn họ rất rõ ràng, Diệp Huyền làm việc kín đáo, tuyệt đối sẽ không bắn tên không đích.
Diệp Huyền đương nhiên sẽ không nói ra sự tình Vô Lượng Sơn đã có Vũ Đế giáng lâm, mà nói ra khả năng này, đồng thời đơn giản nói sự tình Chân Long Ấn, để bọn họ hiểu rõ quyết tâm cùng đáng sợ của Vô Lượng Sơn.
Cuối cùng, hắn tổng kết:
- Vì lẽ đó, Vô Lượng Sơn tuyệt đối sẽ không cho phép bố cục lần này thất bại, nếu không ngoài dự đoán, không bao lâu nữa, bọn họ sẽ phái Vũ Đế đến, nghiên cứu Chân Long Ấn trong cấm địa của học viện chúng ta, nếu chúng ta còn ôm tâm tư đoạt lại học viện, vốn là tự chui đầu vào lưới.
- Hơn nữa, Tề Thừa ở Cổ Dương Thành, chư vị cũng đều nhìn thấy, người này ở Vô Lượng Sơn địa vị tuyệt đối cực cao, hắn ngã xuống, nhất định sẽ đưa tới cường giả Vũ Đế, không nói những cái khác, Tề Thác nói không chắc sẽ đến, điều tra nguyên nhân cái chết của cháu hắn.
- Ta không cảm thấy chúng ta có thể ở trên tay Vũ Đế sống sót.
Diệp Huyền không biết, hắn suy đoán là hoàn toàn chính xác, Vô Lượng Sơn giáng lâm Vũ Đế chính là Tề Thác.
Tất cả mọi người lặng lẽ không nói, nghĩ đến Cửu Thiên Vũ Đế đáng sợ, trong lòng mỗi người đều không khỏi run rẩy.
Coi như là đối mặt Vũ Hoàng cường đại như Lương Vũ, bọn họ còn có dũng khí chiến một trận, nhưng vừa nghĩ tới Vũ Đế giáng lâm, không có người trên mặt còn huyết sắc.
Cửu Thiên Vũ Đế, đại lục đỉnh phong, trong lịch sử hơn một nghìn năm của Mộng Cảnh Bình Nguyên, xưa nay còn chưa từng xuất hiện.
Nhân vật như vậy, trước đây chỉ là ở trong truyền thuyết, nếu thật sự giáng lâm, mọi người căn bản không biết nên ứng đối ra sao.
Tuy không cam lòng, nhưng Diệp Huyền nói, làm cho tất cả mọi người đều hoàn toàn tỉnh táo, bọn họ đối mặt, là một quái vật khổng lồ cỡ nào.
Chỉ là, giả như không cách nào đoạt lại học viện, mọi người lại nên đi nơi nào?
Tô Tú Nhất mắt sáng lên, trầm giọng nói:
- Nếu như chư vị không ngại, có thể đi vị trí của ta.
Mọi người dồn dập nhìn phía Tô Tú Nhất.