Sở Vương Phi

Chương 157: Canh một

Dịch giả: Xích Hạo

Hải thế tử phi chú ý tới chuỗi động tác lưu loát của Hải Trầm Khê, ngực lập tức xiết chặt, quay đầu nhìn về phía những tỳ nữ đã đứng ở phía sau kia, đáy lòng không khỏi dâng lên một luồng hơi lạnh. Theo cử chỉ Hải Trầm Khê mới vừa rồi, có thể đoán được những tỳ nữ này của mình hiển nhiên là đã nghe lệnh Hải Trầm Khê. Ngày bình thường mình quản giáo hạ nhân nghiêm như vậy, hôm nay hậu viện Hải Vương Phủ còn bị khống chế trong tay Hải Vương phi lại có thể để cho cái kẻ không nên tồn tại trên đời kia gài người vào bên cạnh.

Hải Trầm Khê làm được, thậm chí làm thần không biết quỷ không hay, đem đổi những tỳ nữ mình khổ tâm chọn lọc biến thành người của hắn, tâm cơ thủ đoạn như vậy lại làm ánh mắt Hải thế tử phi không khỏi chuyển hướng đến Hải Việt ở xa xa, cả người nhất thời bao phủ trong áp lực vô tận.

Chỉ là, Hải thế tử phi lại có chút không rõ, tại sao Hải Trầm Khê lại để lộ việc hắn xếp người bên cạnh mình vào lúc này, ở đây?

Hải Vương Phủ xưa nay tranh đấu không để cho người ngoài chứng kiến, mặc dù huynh đệ tương tàn cũng chắc chắn không để cho ngoại nhân biết, mà tất cả tiểu viện đều được phòng bị sâm nghiêm, đem người của mình xếp vào sân nhà người khác chẳng những là việc cực kỳ khó mà còn vô cùng nguy hiểm, thế nhưng Hải Trầm Khê dễ dàng để lộ cho nàng biết bên người mình đến cùng có bao nhiêu người của hắn, chẳng phải là muốn nói với nàng rằng không ai ở Hải Vương phủ có thể chống lại hắn hay sao?

Những nghi vấn liên tiếp trong nội tâm Hải thế tử phi nhao nhao xông ra, có điều, không thể chất vấn Hải Trầm Khê trước mặt Khúc Phi Khanh và Hạ Hầu An, mà từ xa lại thấy một người thân phận tôn quý đang đi tới, liền cố gắng nuốt cơn giận xuống, trên mặt mang một nụ cười lạnh lùng mở miệng: "Không thể tưởng được Ngũ đệ cũng có tâm tư thương hoa tiếc ngọc!"

"Thật sao? Vậy phụ vương sẽ không phải phiền lòng việc hôn nhân của ngũ đệ rồi!" Một giọng ôn hòa từ trên bậc thềm ngọc chậm rãi truyền đến, mang theo một tia sang sảng vui vẻ, lập tức làm tản đi vẻ khẩn trương ngưng trọng trong đình, nhưng lại làm trong lòng Khúc Phi Khanh cùng Hạ Hầu An xiết chặt. Vốn trong chòi nghỉ mát chỉ có một con sói Hải Trầm Khê, thì giờ, Hải Việt đến, các nàng lấy hai địch ba, chỉ sợ là có chút thua thiệt.

"Thế tử nói rất đúng, thϊếp thân vừa rồi muốn giữ Khúc Tiểu Thư cùng Hạ Hầu công chúa ở lại nói chuyện, Ngũ đệ lại không vui, tựa như sợ người ta khi dễ hai vị tiểu thư vậy!" Hải thế tử phi lập tức hướng phía Hải Việt hành lễ, nhanh lẹ mở miệng cười không chút nào giống bộ dáng âm trầm vừa rồi, khả năng diễn thật làm người ta không thể không khe ngợi.

Nghe đối thoại giữa vợ chồng Hải Việt, trong lòng Khúc Phi Khanh và Hạ Hầu An cười lạnh.

Hải Trầm Khê vẫn như trước, ngồi trên mặt ghế đá, tay nhẹ nhàng đung đưa chén trà xanh, hai mắt hơi liễm, khóe miệng khẽ nhếch, trầm tĩnh làm cho lòng người khẽ run, cá chẳng ai muốn tiếp tục ở cái lương đình này thêm.

"Thế tử đã muốn thay Phụ vương phân ưu, sao không nói chuyện cùng mấy vị Vương Gia nhiều hơn. Thấy Thế tử phi ở đây liền tự mình đến, không phải là quá lộ vẻ nhi nữ tình trường rồi hả?" Hải thế tử phi nghe nửa câu đầu của Hải Trầm Khê mà mừng thầm, nửa sau lại khiến nụ cười nơi khóe miệng nàng cứng lại. Hải Trầm Khê quả thật là một bụng lời ác, không chỉ chửi Hải Việt mà còn ám chỉ mình chiếm lấy Thế tử không cho hắn tham dự chính sự.

Mà Hải Việt lại như không nghe ra ý trong lời Hải Trầm Khê, chỉ thấy hắn cười ưu nhã ngồi xuống bên cạnh, ánh mắt ôn hòa nhàn nhạt quét Hạ Hầu An rồi mới mở miệng: "Tất cả mọi người đang chúc mừng Sở Tướng vinh dự trở thành Sở Vương, Bản thế tử như đã chúc mừng rồi nên đem vị trí tốt cho cho người khác thôi. Ngũ đệ không phải cũng như thế nên mới trốn đến cái chòi nghỉ mát này sao? Thực sự Ngũ đệ từ nhỏ đã thông linh, chọn được nơi cảnh đẹp ý vui như thế này."

Cái gọi là cảnh đẹp ý vui, chính là chỉ Hạ Hầu An cùng Khúc Phi Khanh, phóng nhãn ra hoa viên bây giờ, chỉ có Tạ Viện Viện và Tạ Uyển Uyển dung mạo có thể cùng Hạ Hầu An so sánh khách quan một hai, nhưng thân phận hai người đó lại không bì kịp sự tôn quý Hạ Hầu An, ánh mắt chọn người của Hải Trầm Khê quả là tinh chuẩn, vừa muốn mỹ nhân, vừa muốn tài phú.

Hải Trầm Khê có chút ngước lên, tà khí lộ ra ngoài, hai mắt cười lạnh xẹt qua biểu lộ cười nhạt của Thế tử phi, không chút lưu tình mở miệng: "Không so được Thế tử, ăn trong chén, nhìn xem trong nồi*!"

*Tương tự đứng núi này trông núi nọ.

Lời vừa nói ra liền thấy đôi mắt đẹp đang mỉm cười của Hải thế tử phi có chút híp lại, mang theo tia nguy hiểm bắn về phía Khúc Phi Khanh cùng Hạ Hầu An, càng nhìn càng thấy dung nhan Hạ Hầu An làm người ta sinh chán ghét. Nàng hơi cau mày, thận trọng nhìn về phía Hải Việt, lại chỉ thấy trên mặt Hải Việt mỉm cười nhàn nhạt hữu lễ, khiến trong lòng Hải thế tử phi không ổn định nổi, cảm thấy lúc này Hải Việt hệt như một đầm nước sâu, làm cho người ta đoán không ra ý nghĩ của hắn.

"Ha ha ha... Ngũ đệ thực là thích nói giỡn! Ngươi cũng không sợ tiểu thư nhà người ta thẹn thùng!" Hải Việt không phản bác suy đoán của Hải Trầm Khê, ngược lại càng thêm can đảm nhìn chằm chằm dung nhan Hạ Hầu An, đáy mắt lộ vẻ vẻ hân thưởng.

So với lời nói ác độc của Hải Trầm Khê thì ánh mắt Hải Việt rơi trên người nàng càng làm cho Hạ Hầu An chán ghét.

Chỉ là nàng biết, lúc này tối kỵ nhất mở miệng, nếu không cái thứ 'phong cảnh' lẫn 'tiểu thư nhà người ta' ám chỉ trong miệng hai người thực sự thành mình, đến lúc đó còn không biết muốn sinh ra bao nhiêu lời ong tiếng ve đi ra.

"Không biết Thế tử cùng Quận vương đang nói những gì mà thoải mái như thế?" Thật tình không biết mấy người bọn họ ngồi trong chòi nghỉ mát nói chuyện phiếm nhiều đến độ nào rồi mà ngay cả người vốn ngồi ở chủ bàn cũng đã qua đây.

Sở Phi Dương nắm tay Vân Thiên Mộng bước trên cầu nhỏ, mỗi động tác, mỗi ánh mắt đều để lộ ra che chở cùng cẩn thận, không có chút nào thèm quan tâm ánh mắt khác thường bốn phía ném tới.

Vân Thiên Mộng cười nhè nhẹ bước cùng hắn, không vì ánh mắt ghen ghét của người bên ngoài mà hành động như một nữ tử yếu ớt chỉ biết phu quân là trời, nàng thoải mái đi bên người Sở Phi Dương, mặc dù chỉ là một ánh mắt mang ý cười cũng tản ra ánh sáng tự tin.

"Sở Vương và Vương phi quả nhiên là phu thê tình thâm, dù là vài bước cũng để ý vịn Vương phi như vậy, chỉ có điều lại thiếu đi hùng phong ngày xưa trên chiến trường." Dưới gương mặt mỉm cười nói ra mấy lời cực kỳ châm chọc, ánh mắt Hải Việt chớp lên nhìn chằm chằm Vân Thiên Mộng đang bước từng bước trên mặt đá ngang mặt nước, cảm thấy dung mạo của nàng so với Hạ Hầu An mặc dù không chiếm ưu thế, nhưng thần thái nơi đáy mắt lại là độc nhất vô nhị!

Ở Hải Vương phủ cũng thường nghe được hạ nhân bàn tán vị Đại Tiểu thư Vân Tướng phủ này cực thủ đoạn, bị Giang Mộc Thần từ hôn, không ngờ lại leo lên được cạnh Sở Phi Dương, tâm cơ thật là khiến người ta sợ hãi.

Nhưng hôm nay xem xét, ánh mắt Vân Thiên Mộng lộ ra trong trẻo nhưng lạnh lùng, nụ cười nhẹ nhàng tán ra không phải tính toán hãm hại mà là cơ trí. Người có thể làm cho Sở Phi Dương quý trọng như vậy nhất định không phải loại người cả ngày chỉ biết lục đυ.c với nhau.

Nữ tử này, không thể khinh thường!

"Thế tử còn chưa ra chiến trường, há lại sẽ biết rõ bộ dáng Bổn Vương khi ấy?" Vững vàng nắm tay Vân Thiên Mộng bước lên từng bậc đá trong veo như ngọc, Sở Phi Dương cao giọng mở miệng, dáng người phong thần tuấn lãng dưới ánh trăng bạc tựa như trích tiên nhưng một thân cẩm bào màu đen khiến cho tiên khí được đắp lên một tầng thần bí, làm cho người ta cảm nhận sâu sắc sự lợi hại cùng thủ đoạn của hắn.

"Sự tích về Vương Gia cần gì tận mắt nhìn thấy? Dân chúng sớm đã coi Vương Gia là Chiến thần, quả nhiên là Bản thế tử theo không kịp!" Hải Việt không hề rơi xuống hạ phong một chút nào, hắn mặc dù ít lộ diện ở các yến hội nhưng cũng nghe hết chuyện bốn phương tám hướng, lại có phản ứng cực nhanh. Xem ra, cho dù Hải Vương cưng Hải Trầm Khê nhưng đối với việc dạy bảo các nhi tử còn lại cũng chẳng lơ là chút nào.

"Hải Vương mới là Chiến thần bách chiến bách thắng. Bổn Vương chỉ là một kẻ hậu bối, há có thể cùng Hải Vương so sánh. Thế tử khen trật rồi!" Sở Phi Dương tứ lạng bạt thiên cân đem cân hỏa dược nặng Hải Việt ném tới đẩy ra, một lần nữa trở về trong ngực Hải Việt.

"Những cái kia đều đã thoảng qua như mây khói, hôm nay Phụ vương cũng chỉ muốn an ổn vượt qua quãng đời còn lại, chuyện đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ trên chiến trường đối với Phụ vương mà nói, chỉ sợ là phảng phất giống như cách một thế hệ rồi! Sở Vương tuổi trẻ phong nhã hào hoa, tương lai chắc chắn có tư cách." Nhẹ nhàng chỉ ra tuổi cùng tình trạng cơ thể của Hải Vương, so sánh với Sở Phi Dương, người khác tự nhiên là cho rằng Sở Phi Dương tương lai có thừa tư cách.

"Bổn Vương ngược lại là hâm mộ Hải Vương! Ẩn cư núi Dương Minh, làm bạn với sơn thủy, con cháu đầy đàn, phúc khí như vậy không ai cũng có thể có. Nếu Hải Vương nguyện ý, Bổn Vương thực muốn cùng Hải Vương trao đổi phủ đệ, có thể cùng Mộng Nhi làm một đôi thần tiên quyến lữ!" Nói xong, Sở Phi Dương có chút cúi đầu về phía Vân Thiên Mộng bên cạnh, hai người nhìn nhau cười cười, không khí hài hòa lại làm cho Giang Mộc Thần vội vàng đuổi tới mà nhíu mày thật mạnh.

Lời của Sở Phi Dương cũng là hóa giải tội danh Hải Việt mới áp đặt trên đầu hắn, nay đã có vương vị còn muốn thêm tư cách, rõ ràng là ám chỉ Sở Phi Dương không hề có lòng thần phục, vương vị không thỏa mãn được khẩu vị của hắn, chỉ sợ ngôi vị hoàng đế chí cao vô thượng hắn mới để vào mắt.

Tiếc là, Sở Phi Dương khôn khéo cường hãn, lấy ngữ điệu thăm dò nói rõ mình chỉ một lòng muốn cùng Vân Thiên Mộng bình thản sống một đời, rồi lại dò hỏi tâm tư người trong Hải Vương Phủ, nhìn như Vương phủ trên núi Dương Minh nơi Hải Vương tu thân dưỡng tính này mặc dù trao đổi cùng Sở Vương Phủ cũng không có tổn thất, nhưng nếu như bên trong Hải Vương Phủ dấu diếm huyền cơ, chỉ sợ Hải Việt là tự tát tai rồi.

"Bổn Quận vương ngược lại là thấy đề nghị của Sở Vương rất hay. Cả ngày sinh hoạt trên núi thực là rất không thú vị, chẳng bằng đổi lại phủ đệ. Nếu Phụ vương biết việc này, hẳn cũng sẽ ca ngợi Thế tử đấy!" Lại không nghĩ, lần này Hải Trầm Khê lại mở miệng.

Trừng mắt nhìn Hải Trầm Khê, trong lòng Hải Việt hiện lên một vòng tức giận. Nếu Phụ vương biết được việc này có mà giận tím mặt, đến lúc đó chớ nói ca ngợi, chỉ sợ vị trí Thế tử khó mà giữ được.

Hải thế tử phi cũng trắng bệch cả mặt, trừng mắt về phía Hải Trầm Khê, tuyệt đối không ngờ rằng Hải Trầm Khê hôm nay lại hồ đồ như thế, chẳng những đem tranh đấu bên trong Hải Vương Phủ đưa đến trước mặt người ngoài, còn muốn mượn việc này hãm hại phu quân của mình. Người chẳng phân biệt được thị phi như vậy, tại sao Hải Vương yêu thương hắn, thật là khiến người ta nghĩ mãi mà không rõ?

"Hải Vương Phủ phụ thuộc Vương gia đương triều, hình như chưa tới phiên Ngũ đệ làm chủ thì phải!" Lúc này trên mặt Hải Việt rốt cục đã có thần sắc không phải tươi cười, trong mắt lóe lên một tia không vui, sắc mặt hơi trầm xuống trừng mắt về phía Hải Trầm Khê đang nhơn nhơn buông lỏng, đáy mắt ý tứ cảnh cáo hàm xúc mười phần.

"Yến hội hôm nay là Phụ vương dặn dò ta tới tham gia." Hải Trầm Khê không hề nhượng bộ chút nào phản bác lại. Lập tức khiến chân mày Hải Việt giật một cái.

Hải Vương phi vì Hải Điềm lấy chồng xa tận Bắc Tề mà những ngày gần đây tâm tình không tốt, liền lệnh cho vợ chồng Hải Việt thay nàng dự tiệc tối đêm nay.

Lại không nghĩ dù đã có Hải Việt, Hải Vương vẫn như cũ phái Hải Trầm Khê đến đây, sức nặng của hai phe này, không cần so sánh cũng biết cái gì nhẹ cái gì nặng, thực làm cho trên mặt Hải Việt nhất thời có chút khó chịu nổi, trong nội tâm càng thêm căm hận Hải Trầm Khê.

"Hải Vương phủ đích thật là một khối của quý, đất thiêng sinh hiền tài, hồn nhiên thiên thành. Chỉ là, ánh mắt Sở Vương từ trước đến nay độc đáo, luôn nhìn chằm chằm thứ tốt của người khác không chịu buông tay!" Giang Mộc Thần thanh âm lãnh khốc truyền đến, trong miệng nói Hải Vương Phủ rất được mà hai mắt lại đặt trên người Vân Thiên Mộng đang được Sở Phi Dương đứng cạnh bảo hộ, ý lời nói mang theo không phục trong lòng. Người đã từng được xem là vị hôn thê của mình nay đã thành Vương phi người khác, Giang Mộc Thần hận không thể đẩy tay Sở Phi Dương ra.

"Dù sao cũng tốt hơn là bị người chà đạp. Có ít người không phân rõ cá mục và trân châu, về sau bị người ngoài nhặt mất trân châu, không nhìn lại mình có mắt không tròng lại tức tối người bên ngoài ánh mắt tinh chuẩn, quả nhiên là không ăn được bồ đào thì nói bồ đào còn xanh! Ờ nhưng mà Vương gia trời sinh cao quý, chắc hẳn trên người Vương gia sẽ không phát sinh mấy chuyện mất mặt như vậy làm cho người ta ảo não. Chỉ cần nhìn Thái phi vì Vương gia tinh thiêu tế tuyển chọn lựa Vương phi đều là tiểu thư khuê các, thục nữ điển hình, tin là Vương gia nhất định thoả mãn không thôi!" Sở Phi Dương nhìn hai chân Giang Mộc Thần vừa bước vào đình nghỉ mát, thân thể cao lớn có chút chớp động, lập tức dựng ở giữa Giang Mộc Thần và Vân Thiên Mộng, thay Vân Thiên Mộng tách ra một gã âm hồn bất tán.

Mà nghe lời nói châm chọc từ Sở Phi Dương, sắc mặt Giang Mộc Thần lại không có chút nào cải biến, vẫn là ánh mắt lạnh lùng, mở miệng: "Mặc dù người nọ nhặt được trân châu thì như thế nào? Vẫn là người ngoài mà thôi, giống như ăn trộm vậy, trộm trân châu thuộc về người khác lại vẫn quay bốn phía khoe khoang. Người như vậy, hành vi đáng xấu hổ, lại còn quay sang chỉ trích chủ nhân trân châu, quả nhiên là đồ vô sỉ, làm cho người ta thấy trơ trẽn!"

Nói xong, chân Giang Mộc Thần dần chuyển hướng sang phía Vân Thiên Mộng đứng.

"Nếu Thế tử cùng Quận vương không còn chuyện gì khác, chúng ta về trước." Vân Thiên Mộng cười nhẹ mở miệng, lập tức qua dắt tay Khúc Phi Khanh cùng Hạ Hầu An, bình tĩnh ra khỏi cái chòi nghỉ mát tràn ngập khói thuốc súng.

"Khó được dịp cùng Vương gia ngồi nghỉ mát ngắm cảnh, chỉ là Bổn vương phải đi về cùng Vương phi, không thể cùng Vương gia thưởng trăng rồi!", trên mặt Sở Phi Dương mang theo một tia áy náy đối với Thần Vương mở miệng, sau đó lập tức theo sát sau lưng Vân Thiên Mộng rời đi.

"Không nghĩ một viên trân châu lại khiến hai vị Vương gia thảo luận hăng say như vậy, khẩu tài hai vị thật đúng là để cho chúng ta mở rộng tầm mắt!" Hải Việt nhìn sắc mặt Giang Mộc Thần đột nhiên trầm xuống, cười nhẹ nói.

"Chẳng lẽ giữa cá mục và trân châu, trong lòng có thể không sinh ra bất kỳ ý gì sao?" Đối với sự trào phúng từ Hải Việt, Giang Mộc Thần lập tức trả lời lại một cách mỉa mai.

Cho dù đối mặt chuyện Vân Thiên Mộng khiến Giang Mộc Thần thoáng mất đi chút ít lý trí, nhưng những chuyện khác, hắn vẫn thấy rõ rành rành.

Dưới ánh mắt mọi người trong lương đình này cũng như trong yến hội hôm nay, không ngoại trừ Giang Mộc Thần, việc Hải Việt nhìn Hạ Hầu An vài lần biểu thị hàm nghĩa gì, chẳng nhẽ còn chưa rõ ràng?

Cộng thêm ánh mắt lăng liệt từ Hải thế tử phi đảo qua đảo lại dung nhan Hạ Hầu An, Giang Mộc Thần không nhìn ra há chẳng phải mắt có vấn đề! Hoặc nữa, nên nói Thần Vương về nhà lắp não gấp đi.

Hải Việt lại cười nhưng không nói, ánh mắt ẩn lộ một vòng sáng lạnh lùng bắn về phía màn đêm bàng bạc nguyệt sắc...

Lúc này, yến hội đã dứt, tất cả phu nhân, tiểu thư các phủ rối rít cáo từ, Sở Khiết cùng Tạ Uyển Uyển, Tạ Viện Viện sớm đã cùng Phu nhân Văn gia ly khai Đoan Vương phủ. Khi Vân Thiên Mộng cùng Hạ Hầu An, Vân Yên ngồi vào xe ngựa Sở Tướng phủ, ba người các nàng sớm đã ngồi bên trong…

Bánh xe bắt đầu chuyển động, dần dần tăng tốc. Ở bên trong, Sở Khiết mở miệng cười "Mẫu thân nếu biết Đại tẩu được phong Vương phi, chắc chắn sẽ thay đại tẩu vui vẻ!"

"Tiệc tối hôm nay bề bộn nhiều việc, lại tiếp chuyện Đoan Vương phi, không có lo cho ba người các muội được, chị dâu thất trách." Vân Thiên Mộng lại không trả lời lời nói của Sở Khiết, chỉ đổi lại góc độ mở miệng, dễ dàng dời đi chủ đề.

"Đâu có, chị dâu vừa được tấn phong Vương phi, đương nhiên là muốn thân cận Đoan Vương phi nhiều hơn!" Thấy khóe miệng Vân Thiên Mộng mặc dù ngậm vui vẻ nhưng sắc mặt vẫn lạnh lùng, Sở Khiết liền thu thêm vài phần vui vẻ, mang theo một tia cẩn thận mở miệng.

Nghe vậy, Vân Thiên Mộng không lên tiếng nữa, đến khi xe ngựa dừng sát ở bên ngoài Vân Tướng phủ mới lên tiếng dặn dò Vân Yên vài câu, rồi để Tập Lẫm đánh xe tiễn mấy người Sở Khiết hồi Sở Vương Phủ.

Xong xuôi, lại không nghĩ tới, đứng đợi ở cửa ra vào Sở Tướng phủ, ngoài Hồng Quản gia còn có Tiêu Đại.

"Ty chức/Nô tài chúc mừng Vương gia, chúc mừng Vương phi!" Cửa ra vào Tướng phủ vỗn yên tĩnh vang lên thanh âm chỉnh tề chúc mừng.

"Đều đứng lên đi!" Sở Phi Dương đón ánh trăng cưỡi trên lưng ngựa, thần sắc nghiêm túc và trang trọng nhưng lại trong sáng lên tiếng.

"Tạ ơn Vương gia!" Mọi người đứng dậy, vυ' Thượng Quan dẫn bọn nha đầu tiến lên, cẩn thận vịn Vân Thiên Mộng cùng Hạ Hầu An xuống xe ngựa.

"An Nhi, muội về phòng nghỉ ngơi đi!" Thấy thân ảnh Tiêu Đại, Sở Phi Dương phi thân xuống khỏi lưng ngựa, nhẹ giọng dặn dò Hạ Hầu An rồi nắm tay Vân Thiên Mộng, dẫn theo Tiêu Đại bước vào của lớn Sở Tướng phủ.

"Ông nội đến?" Tiêu Đại cơ hồ là một tấc cũng không rời mà trông coi Sở Nam Sơn, lúc này xuất hiện ở Tướng phủ, chắc hẳn Sở Nam Sơn cũng đang ở đây.

"Hồi bẩm Vương phi, lão Vương gia đang cùng Tộc trưởng đánh cờ trong thư phòng!" Tiêu Đại hơi cúi đầu trả lời, lẩm bẩm lão Vương gia sợ không được Tôn nhi chào đón liền đơn giản xách Tộc trưởng đi thư phòng cùng lão đánh cờ.

Sở Phi Dương quét mắt khiến Tiêu Đại hơi chột dạ, trong nội tâm sớm đã rõ như lòng bàn tay hành vi của gia gia nhà mình.

"Ha ha ha... Lão ca, ngươi lại thua rồi, nhanh nhanh, lấy bạc ra!" Còn chưa vào thư phòng đã truyền đến tiếng Sở Nam Sơn sang sảng cười!

"Lại thua rồi! Ngươi đưa hai tay ra đây, để ta kiểm tra một phen xem có phải ăn gian hay không?" Kèm theo âm thanh lầu bầu không cam lòng của Hạ Hầu Tộc trưởng.

"Ta đường đường là Sở Vương, há có thể ăn gian?" Hạ Hầu Tộc Trưởng nghi vấn lập tức nhắm trúng Sở Nam Sơn la hoảng lên.

"Sở Vương là cháu ngoại của ta, ngươi chẳng qua là cái lão già mang đầu trẻ nhỏ mà thôi!" Nhưng ngay sau đó liền truyền đến giọng cười khinh bỉ của Hạ Hầu Tộc Trưởng…

"Ây..." Không còn lời nào để nói, Sở Nam Sơn kéo dài ngữ điệu "Ta... là ông nội của Sở Vương Gia!"

Thế nhưng khi nói lời này, lão cảm thấy không được tự nhiên cho lắm, rõ ràng Sở Vương là mình, bây giờ đã thành ông nội của Sở Vương Gia, thật ngượng miệng!

Cái trán Tiêu Đại không khỏi toát ra mồ hôi lạnh, chủ tử nhà mình thật là khiến người ta xấu hổ vô cùng!

Vân Thiên Mộng nhìn Tiêu Đại biểu lộ hơi mất tự nhiên, cười nhạt lắc đầu, đưa tay nhẹ gõ khung cửa, thiển tiếng nói: "Ông nội, ông ngoại, chúng con vào nhé?"

Thật ra, lời của Vân Thiên Mộng còn chưa xong, Sở Phi Dương đã một tay đẩy cửa ra, nhìn hai lão già nằm sấp trên sách của mình đánh cờ uống rượu ăn khuya, sắc mặt lập tức khó coi.

Sở Nam Sơn nhìn cháu trai mang ánh mắt bất thiện, lập tức giấu hai cái đùi gà mập vào tay áo, hủy thi diệt tích, nói: "Chậc chậc chậc, nay đã thành Vương gia, ánh mắt cũng càng lăng lệ ác liệt rồi!"

Mà Hạ Hầu Tộc Trưởng càng là thừa lúc Sở Nam Sơn đem chú ý đặt ở trên người Sở Phi Dương, đem tất cả đồ ăn đẩy sang phía Sở Nam Sơn, mình thì một thân sạch sẽ từ trên ghế thái sư đứng lên, sắc mặt trầm ổn nói: "Phi Dương đến rồi?"

"Ông nội, ông ngoại!" Vân Thiên Mộng nín cười hướng hai người hành lễ, lập tức gọi Mộ Xuân vào thu dọn canh thừa trên bàn, dâng mỗi người một chén trà nóng mới cho lui, lại để Tiêu Đại cùng Tập Lẫm canh giữ ở bên ngoài thư phòng, không được bất luận kẻ nào tới gần.

"Ngươi cũng biết phụ thân ngươi trúng loại tên nào?" Trầm ngâm nửa buổi, Sở Nam Sơn thu hồi cợt nhả trên mặt, uy nghiêm tràn ngập quanh thân, người nào không biết hẳn sẽ cho là mắt mình hỏng rồi.

Ánh mắt Sở Phi Dương nhìn về phía ông nội mình, thấy Sở Nam Sơn đáy mắt có vẻ lo âu, liền nhẹ gật đầu, từ trong tay áo móc ra mật báo đưa cho Sở Nam Sơn: "Là mũi tên trúc đặc hữu của Nam Tầm, có tẩm kịch độc, chỉ sợ phải điều dưỡng mấy tháng."

Sở Nam Sơn mở mật báo ra, Vân Thiên Mộng ghé mắt nhìn, mũi tên trúc này hình dạng tinh nhỏ, không giống cung tiễn thông thường phải dùng sức kéo bắn mà chỉ cần chút lực liền có thể bắn ra.

"Mũi tên có tầm bắn bao nhiêu?" Tuy chưa hề tiếp xúc qua binh khí cổ đại, nhưng kinh nghiệm vũ khí dày dạn cùng ánh mắt tinh tế khiến Vân Thiên Mộng lập tức phát hiện loại mũi tên trúc này tầm bắn tuyệt đối xa hơn bình thường, mà mũi tên ngắn nhỏ, lúc rời cung cơ hồ là không nghe được tiếng vang, phải nghiên cứu thêm.

"Hơn hai trăm trượng." Nghe được vấn đề của Vân Thiên Mộng, ánh mắt Sở Phi Dương lập tức nhu hòa một chút, mặt tỉnh bơ phun ra một câu có nội dung không được khởi sắc cho lắm.

"Cung tiễn của chúng ta thì sao?" Lực chú ý của Vân Thiên Mộng như trước đặt trên mật báo miêu tả mũi tên, lông mày kẻ đen tỉ mỉ có chút vặn lên, trong não lướt qua một lượng tương đối các loại vũ khí.

"Trăm trượng." Tầm bắn kém khá xa, chủ yếu quyết định bởi tính chất dây cung, thứ này chỉ Nam Tầm mới sản xuất được, Tây Sở không nơi nào có, thật là đau đầu.

Vân Thiên Mộng nghe xong chỉ gật đầu, an tĩnh một bên không lên tiếng nữa.

"Nha đầu, cái này cho con!" Sở Nam Sơn thì là thu hồi mật báo, từ trong lòng móc ra một phong thư giao cho Vân Thiên Mộng.