Sở Vương Phi

Chương 93: Giáo huấn “sắc quỷ” ở ao sen

"Tâm tình biểu tỷ thật tốt, trời nóng như vậy mà vẫn có thể chịu được!"

Nhìn Khúc Phi Khanh đang cẩn thận cầm cây kim mà thêu lên từng đường đóa hoa mẫu đơn màu đỏ, Nhạc Dao thì đang đứng một bên phe phẩy chiếc quạt được làm bằng lông ngỗng giúp Khúc Phi Khanh đỡ nóng. Nhìn cảnh một chủ một tớ như vậy khiến Vân Thiên Mộng mải mê ngắm nhìn nên lúc này mới lên tiếng.

Khúc Phi Khanh bởi vì quá mức chăm chú nên không có phát hiện Vân Thiên Mộng đến, giờ nhìn thấy Vân Thiên Mông một thân nóng bức mà đi vào trong phòng mới thả cây kim trong tay mà đứng dậy bảo Nhạc Dao đi lấy một bát tổ yến đã ủ lạnh đến, còn nàng thì lại tiến đến đón Vân Thiên Mộng.

"Nha đầu ngươi đến mà không nói với ta một tiếng, thời tiết bên ngoài nóng như vậy, thật là khổ cho ngươi!"

Khúc Phi Khanh kéo Vân Thiên Mộng lại ngồi trên chiếc chiếu mềm trên giường, tay kia thì cầm chiếc quạt hình tròn phe phẩy quạt gió cho mát.

Vân Thiên Mộng thấy cử chỉ của Khúc Phi Khanh lúc này thực sự là một tiểu thư khuê các cổ đại lại nhớ đến vẻ kiên định của Cốc lão thái quân. Vẻ mặt vẫn nở nụ cười gượng mà "cãi lại" Khúc Phi Khanh: "Như thế này chẳng phải là để cho tỷ thấy mà thương hay sao? Nhưng mà tại sao trời nóng như vậy mà tỷ còn gấp gáp thêu bức tranh lớn như vậy, cẩn thận sẽ khiến mắt bị hỏng đấy!"

Lúc này đã qua buổi trưa, Vân Thiên Mông thấy trong mắt Khúc Phi Khanh hiện ra những tia máu li ti nên biết rằng do thời gian nàng thêu đã rất lâu, cẩn thận từng đường kim mũi chỉ nên khiến cho mắt phải làm việc với cường độ cao.

" Mấy ngày trước, bà nội đã vào cung gặp Thái Hậu, đồng thời đưa chiếc khăn ta thêu ngày thường cho Thái hậu xem. Thật không ngờ nó lại được Hoàng hậu nương nương nhìn trúng khiến người kêu ta làm cho người một bức Quốc Sắc Thiên Hương. Ngươi cũng biết, mấy ngày nay trong nhà liên tục xảy ra nhiều sự tình khiến ta không có tâm tư làm việc, sau khi oan khuất phủ Phụ Quốc công đã được rửa sạch ta mới nhớ ra là sắp phải đem bức thêu này dâng lên Hoàng hậu nương nương."

Khúc Phi Khanh vừa nhẹ nhàng nói vừa cầm lấy một bát tổ yến đặt trước mặt Vân Thiên Mộng.

Vân Thiên Mộng nghe nàng nói thế khiến trong lòng nàng có chút giật mình. Nổi danh nhất trong hoàng cung của Tây Sở chính là thái hậu này rồi.

Tuy rằng nói hậu cung cũng theo hoàng đế kế vị mà thay đổi nhưng uy vọng thái hậu ở hậu cung lại càng ngày càng tăng, ngay cả mẫu phi của một quốc gia là hoàng hậu cũng ít ai biết tới.

Mấy ngày tiếp xúc cùng hoàng hậu, Vân Thiên Mộng chỉ cảm thấy vị hoàng hậu này là một người ôn hòa, cực kỳ hiếu thuận đối với thái hậu, cũng vì vậy mà Ngọc Càn Đế mới tôn trọng nàng như vậy.

Chỉ có điều, tuy vị hoàng hậu này chính là bắt đầu từ Nguyễn Thục Phi của Nguyễn gia năm đó, nhưng dòng chính Nguyễn gia những năm gần đây không có người tuổi tác tương đương ra đời nên khi Ngọc Càn Đế kế vị thì lão thái quân Nguyễn Gia Khương cùng thái hậu mới chọn một người trong dòng thứ lên làm hoàng hậu.

Bởi vậy, tuy hoàng hậu có gia tộc rất lớn ở đằng sau hậu thuẫn nhưng thật ra cũng không có nhiều tình cảm với bên dòng chính, vì vậy việc xử sự thường ngày đều rất ít khi xuất hiện, mà mỗi lần xuất hiện cũng cẩn thận từng li từng tý khiến không kẻ nào có thể tìm được chút sai lầm nào để đặt điều.

Vân Thiên Mông đứng dậy đi đến trước bức tranh đang thêu dở kia thì thấy bức tranh cũng gần hoàn thành, bên trên bức tranh là một đóa mẫu đơn trông rất sống động, dường như có thể thu hút rât nhiều con ong tới hút mật vậy, thật khiến người ta yêu thích không muốn buông tay.

"Biểu tỷ thêu quả thực rất đẹp, thật sự làm Mộng Nhi hổ thẹn quá!"

Vân Thiên Mộng nói lời này chính là thật tâm, cho đến hiện tại nàng cũng chỉ có thể đơm một ít nút áo. Nếu bảo nàng cầm kim mà cẩn thận thêu cả buổi sáng thì đúng là lãng phí một tấm lụa đẹp.

" Chuyện này thì khó khăn gì, nếu ngươi thật tâm muốn học hỏi thì hãy tới đây vài ngày để ta chỉ cho là được rồi!"

Khúc Phi Khanh một mặt cười nói, một mặt lại để ý đến thần sắc Vân Thiên Mộng. Vừa nghe đến chuyện học thêu hoa thì liền nhăn cái mũi nhỏ lại khiến Khúc Phi Khanh lắc đầu cười gượng.

"Trong nội cung có biết bao nhiêu tú nương(*), tại sao hoàng hậu nương nương lại chỉ chọn biểu tỷ?"

Ngọc Càn Đế lên ngôi lâu lắm rồi, vì sao hôm này mới nhìn tới bức thêu của tỷ, sợ là việc thêu thùa chỉ là giả thôi.

(*): cung nữ phụ trách may y phục, khăn thêu. . . trong cung

Vài ngày trước Vân Thiên Mộng có nghe vυ' Mễ nói qua, thế lực nhà mẹ đẻ vị hoàng hậu này có chút yếu kém, mặc dù có nàng làm hoàng hậu nhưng việc hôn sự trong nhà vẫn chưa có ai tới hỏi, sợ là hoàng hậu đã sốt ruột rồi đi.

Mà hiện giờ Ngọc Càn Đế coi trọng nhất hiện giờ lại là Khúc gia, Nguyễn gia cùng Sở Phi Dương!

Nhưng mà Nguyễn gia chính là gia tộc hoàng hậu nên dĩ nhiên không thể lôi kéo. Mà Sở Phi Dương lại thực khiến người khác khó nắm bắt. Chỉ còn lại tiểu thư có tri thức, hiểu lễ nghĩa, dịu dàng hiền lương của Khúc gia này là thích hợp lôi kéo nhất.

Không thể ngờ được, những nữ tử trong nội cung này cũng không phải những kẻ hời hợt. Một hoàng hậu bình thường nhìn dịu dàng ngoan ngoãn như vậy, tâm tư lại thâm trầm khó dò đến thế.

Vân Thiên Mộng nhìn chằm chằm vào đóa mẫu đơn mà ánh mắt dần hiện vẻ lạnh lùng, bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng đảo qua đóa mẫu đơn kia đỏ chót kia. . .

"Ôi!"

Không hiểu sao móng tay ngón út lại vướng vào đóa mẫu đơn chính giữa lớn nhất kia, kéo ra một sợi tơ màu đỏ giữa đóa mẫu đơn, khiến Vân Thiên Mông thở dài tự trách, lo lắng nhìn về phía Khúc Phi Khanh lên tiếng: "Biểu tỷ, cái này . . . Đếu là lỗi của ta."

Khúc Phi Khanh nghe tiếng kêu của nàng liền hấp tấp chạy tới bức tranh thêu, thấy bức tranh bị khuyết mấ một đoạn tơ làm nàng có chút hoảng sợ.

Chỉ có điều, Vân Thiên Mộng trong mắt Khúc Phi Khanh không phải là người lỗ mãng, sau khi nghe hoàng hậu cần gấp bức tranh thêu thì nàng liền hứng thú hỏi rất nhiều. Điều này khiến vẻ hoảng sợ của Khúc Phi Khanh dần mất đi mà thay thế là vẻ trầm ổn mà nhìn Vân Thiên Mộng hỏi: "Có phải muội đã nghĩ ra chuyện gì không?"

"Biểu tỷ đã sớm biết?"

Vân Thiên Mộng không có đáp trả mà hỏi ngược lại trong mắt lóe lên sự thông tuệ.

Mà Khúc Phi Khanh lại bất đắc dĩ cười nói: "Hoàng hậu làm vậy rõ ràng là đang muốn lấy lòng, ta sao lại không biết chứ? Muội làm vậy ngược lại lại có thể giúp ta một chút! Mấy ngày gần đây ta đã nghĩ được một ít biện pháp, nhưng nàng dù sao cũng là hoàng hậu, tuyệt đối không dễ giải thích mọi chuyện. Muội làm như vậy coi như là vô tâm làm hỏng, huống hồ bên trên còn có Thái hậu nên nàng cũng không thể nào làm khó ta được! Ta muốn làm cho nàng hiểu ta không phải tốt như trong lời đồn, chặt đứt tâm tư của nàng ta!"

- Thật ra tỷ cũng không cần lo lắng! Không phải là còn có thái hậu sao? Tỷ là cháu ruột người, Thái hậu sao lại không có suy nghĩ đến tương lại của tỷ chứ?"

Mặc dù nói như vậy nhưng trong tâm Vân Thiên Mộng và Khúc Phi Khanh đều hiểu rõ, điều đó chỉ là lời nói tự an ủi bản thân mà thôi.

Chỉ có điều, Vận Thiên Mộng có thể khẳng định, thế lực gia tộc hoàng hậu cực kỳ yếu kém nên có thể khẳng định Thái hậu tuyệt đối sẽ không gả một tiểu thư có thân phận cùng địa vị cao quý như vậy của phủ Quốc Công đi.

Bởi vậy, chuyện hoa mẫu đơn này, rất có thể Thái hậu sẽ giúp Khúc Phi Khanh, vì vậy Hoàng hậu cũng không thể làm khó Khúc Phi Khanh quá mức được.

"Ta lại để Nhạc Dao đi nghe ngóng một phen, ngươi có biết công tử nhà họ Nguyễn ỷ vào chị hắn được trở thành hoàng hậu mà khi nam phách nữ (**). . . thật sự là tên côn đồ lưu manh phố chợ! Nghe nói trước đó còn bức tử một dân nữ khiến Khương lão thái quân cực kỳ tức giận, sau đó cho người bắt hắn nhốt lại nếu không không biết bao nhiều người con gái sẽ bị hắn chà đạp rồi!"

Khúc Phi Khanh lấy đồ thêu thùa ra cắt đứt đoạn chỉ đỏ bị kéo ra kia, rồi lấy một sợi khác nối lại. Sau khi đem đầu nối giấu đi thì nhìn lại bức thêu cũng không khác gì lúc đầu.

(**) khi nam phách nữ: bắt nạt cả trai lẫn gái nhà lành

Chỉ có điều, nếu nhìn kỹ phía dưới thì vẫn thấy có sự khác lạ, chỉ vì một điểm khuyết nhỏ như vậy đã hủy đi tâm huyết của Khúc Phi Khanh khiến Vân Thiên Mộng cảm thấy áy này trong lòng. Nhưng Khúc Phi Khanh cũng chỉ cười hiền, cũng không để ý chuyện bức thêu đang từ hoàn hảo biến thành có tỳ vết.

"Có chuyện này thật ư? Công tử họ Nguyễn này có thể so sánh với Nguyên Khánh Châu! Nếu hai người ở cùng một chỗ thì không biết sẽ làm nên chuyện thương thiên hại lý thế nào đây! May mà hai họ lại kết thù oán với nhau nên cũng không lo chuyện bọn họ giao du."

Nhớ tới kẻ không có học vấn, không có nghề nghiệp như Nguyên Khánh Chu, Vân Thiên Mông lại vui đùa đem ra so sánh.

"Hừ, mấy cái kẻ danh gia vọng tộc đa phần đều làm ra những chuyện thô bỷ như vậy! Ta ngược lại lại là hâm mộ Cửu Huyền sư thái, người đã sớm hiểu chuyện hồng trần tránh xa thị phi, hiện giờ tuy kham khổ đôi chút nhưng lại có thể tự do tự tại."

Ánh mắt Khúc Phi Khanh nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn lên bầu trời, lắng nghe thanh âm của tự nhiên truyền tới, giọng nói biểu lộ ước muốn trong lòng.

Trong lòng Vân Thiên Mộng không khỏi kinh hãi, không ngờ biểu tỷ mình lại nói ra những lời như vậy. Nàng đi tới gần Khúc Phi Khanh, cùng nàng nhìn lên bầu trời, lạnh nhạt nói;

" Biểu tỷ làm sao biết Cửu Huyền sư thái không có phiền não chứ? Thiên hạ không ai là không có phiền não, chỉ cần còn ở trong địa phận Tây Sở, là con dân Tây Sở thì vĩnh viễn không thể thoát khỏi những chuyện hồng trần! Chưa kể, Am Phổ Quốc là một trong những ngôi miếu nổi tiếng nhất Tây Sở, hàng năm đều có người trong hậu cung tới làm lễ, chẳng lẽ Cửu Huyền sư thái lại không đích thân nghênh đón sao? Cho nên, biểu tỷ đừng nên giữ suy nghĩ này nữa! Trong tâm thanh thản thì dù bản thân ở vị trí nào cũng sẽ không bị ảnh hưởng."

Khúc Phi Khanh nghe Vân Thiên Mông nói thế, lại bất giác nở nụ cười: “Ta cũng chỉ nói vậy thôi, không ngờ lại được muội khuyên giải như vậy! Hiện nay phụ thân ta vẫn chưa được cứu, ta làm sao lại có thể nghĩ như vậy được!"

Nói xong, Khúc Phi Khanh liền cúi đầu, trên mặt hiện vẻ lo lắng.

Nghe Khúc Phi Khanh nới vậy khiến tâm tình Vân Thiên Mộng cũng càng thêm lo lắng. Thực sự biết là trừ khi tìm được cái hộc cát bị mất trộm của Cửu Huyền sư thái, nếu không nhất định lão thái quân sẽ đem Khúc Phi Khanh gả vào Hải Vương phủ.

Nhớ tới những điều tai nghe mắt thấy tại Hải Vương Phủ, Vân Thiên Mộng lại cảm thấy tức tối.

Hải Vương nếu không có tâm tư như vậy thì tốt, nếu như Hải Vương thật có suy nghĩ đó thì dù sau này có thành công hay thất bại thì biểu tỷ cũng sẽ không có kết cục tốt.

Ngẩng đầu nhìn Khúc Phi Khanh, nhìn dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, cử chỉ tao nhã của nàng, Vân Thiên Mộng biết rõ phải tìm được hộc cát kia trước khi Lão thái quân chấp thuận việc này.

Đặt cái quạt trong tay xuống trước mặt, Vân Thiên Mộng lập tức cười từ biệt,

"Ngồi nửa ngày rồi, ta cũng phải trở về đây!"

Khúc Phi Khanh thấy nàng phải đi, ánh mắt liền hiện vẻ không nỡ, lôi kéo tay Vân Thiên Mộng lại nói,

"Ở lại dùng bữa tối xong hãy đi!"

Vân Thiên Mộng lắc đầu, kêu Khúc Phi Khanh không cần tiễn, còn mình thì dẫn theo Mộ Xuân rời đi.

" Quay lại tướng phủ!"

Vốn định đi Thiên Phúc Lâu, nhưng mà thấy mình một ngày mấy lần tới đó sợ là sẽ khiến người khác nghi ngờ, chút nữa đành bảo Mộ Xuân đo tới đó cũng có thể tránh được những phiền toái không cần thiết.

Trên đường đi, Vân Thiên Mộng nhắm mắt tĩnh tâm, mà xe ngựa cứ chạy chầm chậm, nhưng chỉ chốc lát cũng đã về tới tướng phủ.

Mộ Xuân dìu Vân Thiên Mộng vào trong nhuyễn kiệu, kiệu vừa với tiến vào Khởi La Viên đã thấy Vân Thiên Mộng bước ra khỏi cỗ kiệu, bước nhanh vào gian trong.

Nhìn đống giấy bút mình chưa dọn lúc sáng, đi tới trước bàn cầm một cái bút, chấm một chút mực rồi viết gì đó vào một tờ giấy. Sau khi viết xong thì gao cho Mộ Xuân,

"Hãy đưa cho Tiêu Đại, hắn sẽ biết nên làm thế nào!"

" Nhưng mà, nô tài đi rồi thì lấy ai hầu hạ tiểu thư?"

Mộ Xuân biết bên người Vân Thiên Mộng không còn người nào hầu hạ nên trong lòng có chút lo lắng.

« Đi nhanh rồi trở về! »

Ánh mắt Vân Thiên Mộng lộ vẻ lành lạnh nên Mộ Xuân biết trong bức thư này nhất định là chuyện quan trọng nên liền cắn môi chạy đi khỏi Khởi La Viên.

Mộ Xuân phóng đi như gió tới Thiên Phúc Lâu, rồi leo ngay lên tầng ba. Dung Vân Lạc lúc này đang đứng hạch toán doanh thu, ngẫu nhiên ngẩng đầu lên thì thấy nha hoàn của Vân Thiên Mộng xuất hiện tại Thiên Phúc Lâu, hắn liền gọi trưởng quầy tới gần và nói vào nhỏ vào tai:

"Ngươi hãy mang ít thuốc bổ này lên lầu ba, không cần vội vã đi ra!"

Chưởng quỹ kia tất nhiên là một người thông minh, có một số việc chỉ cần vừa nói đã hiểu, liền lập tức gật đầu đồng ý, thi lễ với Dung Vân Hạc một cái liền nhanh chóng đi ra khỏi nhã gian.

"Tướng quân, đây là thứ mà tiểu thư bảo nô tỳ giao cho ngài!" Tiêu Đại tuy là thị vệ bên người của Sở Vương, nhưng cũng là tướng quân thanh danh hiển hách của Tây Sở. Chỉ có điều, vì Sở Vương có công ơn nuôi dướng hắn, ăn cũng uống nước nhớ nguồn cam tâm tình nguyện đứng bên cạnh chỉ làm thị vệ của Sở Vương, bảo vệ an toàn cho Sở Vương.

Tiêu Đại nhận lấy tờ giấy Tuyên Thành kia, vừa hé mở ra đột nhiên cảm giác có người tiếp cận mình, lập tức lạnh lùng quát: "Ai?"

Mộ Xuân bị một tiếng quát này của hắn dọa nhảy dựng, quay sang đã thấy chưởng quỹ của Thiên Phúc Lâu bưng một chén thuốc bổ, mặt tươi cười, tự nhiên đi tới: "Đây là thuốc bổ mà trước khi tiểu thư rời đi đã dặn tiểu nhân sắc."

Vừa nói, cặp mắt khôn khéo của chưởng quỹ kia mượn chiếc khay che giúp quét qua tờ giấy Tuyên Thành trong tay Tiêu Đại rất nhanh.

Nghe vậy, Tiêu Đại không lên tiếng, ánh mắt lại cẩn thận nhìn về phía Mộ Xuân, thấy nàng nhẹ gật đầu mới buông lỏng cảnh giác.

Chưởng quỹ kia cho là mình đã vượt qua kiểm tra, định đẩy cửa tiến vào trong sương phòng lại bị một thanh kiếm chắn trước mặt.

"Đưa nó cho Mộ Xuân là được rồi!" Tiêu Đại cảnh giác nói, hắn đã đáp ứng Vân Thiên Mộng bảo hộ tốt người bên trong, tất nhiên là sẽ không để cho người ngoài tiếp cận sương phòng này.

Mà chưởng quỹ này lại âm thầm đến chỗ này, lại còn đầy mặt tươi cười, sợ là hắn có tật giật mình chứ không đâu sao lại ân cần như thế.

Mộ Xuân thấy thế, không đợi chưởng quỹ kia từ chối, tự tay đoạt lấy cái khay kia: "Đa tạ chưởng quỹ, mời ngài trở về đi!"

Chưởng quỹ vốn cũng là một nhân vật lợi hại, nhưng không may lại gặp một nhân vật siêu cấp lợi hại là Tiêu Đại, huống chỉ trong tay đối phương có binh khí, hắn tất nhiên là không thể lấy trứng chọi đá, chỉ có thể chậm rãi rời khỏi lầu ba.

Đợi chưởng quỹ kia đi rồi, Tiêu Đại mở nắp, cẩn thận xem xét thuốc bổ bên trong mới nhẹ gật đầu với Mộ Xuân, để nàng vào sương phòng, còn mình thì cất kĩ tờ giấy kia, tiếp tục canh giữ ở cửa ra vào.

Chưởng quỹ kia bước nhanh trở về nhã gian, thấy Dung Vân Hạc chắp tay đứng phía cửa sổ, chỉ nhẹ giọng nói: "Thiếu gia!"

Nghe vậy, Dung Vân Hạc lập tức xoay người, sâu trong đáy mắt bình thản ẩn giấu vẻ lo lắng ít có, hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Chưởng quỹ nghĩ một lát mới cẩn thận nói: "Nô tài mượn giấy bút của thiếu gia dùng một lát!"

Nói xong liền nhìn về phía Dung Vân Hạc, thấy hắn gật đầu mới cung kính đi đến trước bàn, cầm một tờ giấy Tuyên Thành, chắp bút lông, dựa vào những gì mình vừa nhìn được ở mặt sau tờ giấy Tuyên Thành kia chậm rãi vẽ lại.

Viết xong, chưởng quỹ cầm tờ giấy Tuyên Thành này lên trước mặt, thổi cho khô nét mực sau đó lật trái lại, mới đưa đến trước mặt Dung Vân Hạc.

Dung Vân Hạc nhận lấy tờ giấy, nhìn trên mặt thình lình xuất hiện một chữ "Hộc", trong mắt tràn ngập khó hiểu, lập tức hỏi: "không nghe được bọn hắn nói chuyện gì với nhau sao?"

Chưởng quỹ lắc đầu, có chút hổ thẹn nói: "Nam tử kia võ công cao cường, nô tài chỉ hơi tới gần một chút đã bị phát hiện rồi. CŨng may hắn lúc nãy chỉ lo nhìn chằm chằm vào nô tài nên mới sơ ý, quên không cất tờ giấy kia đi, mới cho nô tài nhìn được một chữ mơ hồ này.

Nghe hắn vừa nói như vậy, trong lòng Dung Vân Hạc nhanh chóng sáng tỏ, Tiêu Đại chính là người bên cạnh Sở Vương, tính cảnh giác tất nhiên người thường không thể so được. Chưởng quỹ thất bại trong tay hắn cũng không mất mặt thì cũng không truy cứu việc này nữa, phất phất tay liền để cho chưởng quy lui xuống, còn mình thì cầm tờ giấy Tuyên Thành kia nhìn chằm chằm vào chữ viết trên đó, kinh ngạc ngẩn người, đến cùng là nàng gặp khó khăn như thế nào, mà ngay cả người bên cạnh Sở Vương cũng mời đến?"

Nhíu mày, Dung Vân Hạc để Tứ Nhi thu sổ sách trên bàn lại, vô tình Tứ Nhi lại nhìn thấy chữ "Hộc" trên tờ giấy kia, có chút khó hiểu nghiêng đầu nghĩ nửa ngày, tò mò hỏi: "Thiếu gia, đây là chữ gì? Sao lại kì quái như vậy?"

Dung Vân Hạc thấy hai mắt hắn nhìn chằm chằm vào chữ "Hộc" thì lắc đầu, giọng có chút chỉ trích: "Bình thường bảo ngươi chăm chỉ đọc sách một chút, ngươi lại ham chơi, đến ngay cả chữ "Hộc" cũng không nhận ra.

Nghe Dung Vân Hạc nói như vậy, Tứ Nhi có chút xấu hổ cười cười, chỉ thấy chữ "Hộc" nghe rất quen tai.

Có điều, đây là chuyện của chủ tử, hắn là thư đồng, chỉ cần hầu hạ chủ tử cho tốt là được, vì vậy nhanh tay nhanh chân lấy ra một tấm vải vuông to, gói hết những sổ sách quan trọng vào, lại ôm trong ngực, mới cùng Dung Vân Hạc đi ra khỏi Thiên Phúc Lâu.

Ba bốn ngày vội vàng trôi qua, bên phía Tiêu Đại vẫn không có tin tức gì, kẻ đánh cắp Hộc cát kia dường như không có chút sơ hở nào, ngay cả chút điểm manh mối cũng không để lại, quả thực khiến người giận dữ.

Thời hạn ba tháng cũng sắp hết.

Mà Hải Vương Phủ như để tránh việc phủ Phụ Quốc Công đáp ứng chuyện hôn nhân trước kia của Hải Trầm Khê và Khúc Phi Khanh mà tuyên bố với bên ngoài rằng Hải Vương đột phát bệnh hiểm nghèo, không tiếp khách trong vòng một tháng.

Trong lúc nhất thời, đừng nói quan lại không được ra vào Hải Vương phủ, mà ngay cả Ngọc Càn Đế nhiều lần phái người đi tới tìm hiểu thực hư cũng chỉ là ngồi ở sảnh trước không gặp được bất cứ vị chủ tử nào của Hải Vương phủ.

Nghe được tin như vậy, trong lòng Vân Thiên Mộng không khỏi cười lạnh, khá lắm Hải Vương phủ, đoán chắc phủ Phụ Quốc Công cũng sẽ bị ép tới bất đắc dĩ phải đáp ứng chuyện hôn nhân giữa Hải Trầm Khê và Khúc Phi Khanh, để miễn trừ nhưng phiền toái không cần thiết mà xuống tay một chiêu như vậy.

Có điều, trước đó Hải Vương Phi tự mình đến phủ Phụ Quốc Công đề cập việc này, sau đó Khúc Lăng Ngạo liền bị người ám sát, hiện nay nếu Hải Vương phủ tỏ thái độ như vậy, chẳng lẽ chuyện Khúc Lăng Ngạo bị ám sát này không liên quan đến Hải Vương phủ?

Dù gì, nếu Hải Vương phủ không có tâm tư kết thông gia như thế, lúc trước sẽ không phải một Hải Vương Phi đường đường ra mặt. Hôm nay lại có thái độ thế này, chẳng phải là tự mâu thuẫn? Chẳng phải đây chỉ là giả tung khói mù? Để rửa sạch hiềm nghi đối với Hải Vương phủ?

Đột nhiên ý thức được điều này, trong lòng Vân Thiên Mộng không khỏi kinh hãi.

Nếu như chuyện ám sát này không phải là do Hải Vương phủ làm, vậy thì là ai?

Sau lưng Khúc Lăng Ngạo chính là phủ Phụ Quốc Công, sau lưng phủ Phụ Quốc Công chính là Thái Hậu, chỉ cần phủ Phụ Quốc Công đổ, vậy thì Thái Hậu kia cũng chẳng khác nào mất quyền lực, nhìn khắp toàn bộ triều đình, hi vọng Thái Hậu suy sụp nhất, sợ cũng chỉ có Nguyên Đức Thái Phi.

Nếu thật như thế, ngày đó, Thần Vương lấy cớ điều tra tất cả các phủ để mọi người chứng minh hắn trong sạch, sau đó lại phái người tiến vào phủ Phụ Quốc Công tiến hành ám sát. Hành động liên hoàn này, mặc dù mạo hiểm nhưng lại khiến cho không có bất luận kẻ nào hoài nghi đến hắn, tâm tư kín đáo như thế khiến lòng người rung động.

Lúc này, Mộ Xuân vui vẻ chạy vào gian trong, thấy Vân Thiên Mộng đang nhíu mày suy nghĩ thì lập tức chậm lại bước chân, cẩn thận đi tới bên cạnh nàng, vui vẻ nói: "Tiểu thư, vừa rồi Nghênh Hạ tới báo, nói Ánh Thu đã tỉnh. Hiện nay đã không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa rồi.

Nghe vậy, Vân Thiên Mộng ngẩng đầu, trong mắt mang theo vẻ vui mừng ít có: "Tỉnh lúc nào?"

"Nghe nói là sau nửa đêm hôm qua ạ, vừa tỉnh lại đã kêu đói!" Nghe Nghênh hạ líu ríu bẩm lại, trong lòng Mộ Xuân cũng cảm động lây: "Nhưng mà Nghênh Hạ cũng báo lại, trước khi ngất đi, Ánh Thi đã nhìn thấy giày của tên hung thủ."

Giày?

Dân chúng bình thường của Tây Sở thì không được phép đeo giày, chỉ có quý tộc quan viên mới có thể đeo giày.

Mà dựa theo phẩm cấp khác nhau, kiểu dáng giày cùng chất liệu cũng khác nhau.

Nhưng nếu Ánh Thu không nhìn lầm thì đây chính là một manh mối vô cùng quan trọng cho việc phá án.

« Là giày gấm hay là giày vải ? » Mệnh quan triều đình mới có tư cách đeo giày gấm, mà lính canh ngục tốt chỉ có thể đeo giày vải mà thôi.

Nếu theo hướng này điều tra thì phạm vi có thể thu hẹp không ít.

Mộ Xuân thấy Vân Thiên Mộng hỏi cặn kẽ như vậy thì có chút bối rối, hổ thẹn cúi đầu tự trách: "Xin tiểu thư trách phạt, nà nô tỳ suy nghĩ không chu toàn, không hỏi cặn kẽ."

Mà Vân Thiên Mộng chỉ đặt chén trà trong tay xuống, nói: "chuẩn bị xe ngựa."

Nhưng lúc này, vυ' Nhuế bên người lão thái thái đã tới, thấy Vân Thiên Mộng thì lập tức hành lễ: "Nô tỳ gặp qua đại tiểu thư, đại tiểu thư cát tường!"

Vân Thiên Mộng thấy nàng đầy mặt tươi cười đi vào thì cũng không tiện đuổi, ngồi xuống lần nữa, nâng chén trà lên nhấp một ngụm mới chậm rãi nói: "Hôm nay vì sao vυ' lại tới đây? Bà nội bên kia có gì không ổn phải không? Nếu thiếu cái gì cứ đi tìm Liễu di nương, nàng ta sẽ bổ sung thêm!"

Vυ' Nhuế thấy Vân Thiên Mộng nói chuyện vẫn ấm áp như ngày xưa thì nụ cười trên mặt càng tươi, liền đứng thẳng dậy trả lời: "Cảm tạ đại tiểu thư quan tâm. Lão thái thái bên kia đều khỏe mạnh, hôm nay là vì lão thái thái nhớ đại tiểu thư, mới lệnh cho nô tỳ đến đây mời đại tiểu thư đến Bách Thuận Đường."

Vừa nghe nàng nói thế, Vân Thiên Mộng ngưng mày nhìn biểu cảm của vυ' Nhuế, thấy trên mặt nàng ta ngoài vẻ tươi cười thì không ẩn giấu thứ gì khác, mà trước mắt xung dần qua thời gian bữa trưa thì cười nói: "Đây là lỗi của ta rồi, gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, lại không có thời gian đi thỉnh an bà nội. Đúng lúc hôm nay có vυ' Nhuế đến đây, sao không cùng đến thăm bà chứ?"

Nói xong, Vân Thiên Mộng đứng lên, nhàn nhạt liếc Mộ Xuân một cái, mới dẫn vυ' Nhuế cùng Mộ Xuân đến Bách Thuận Đường. . .

Tuy đang là sáng sớm, nhưng hôm nay thời tiết quá nóng bức, đi dưới hành lang một lúc đã thấy trên trán mọi người lấm tấm mồ hôi, cũng may trong Tướng phủ trồng khá nhiều cây, cũng không đến mức phơi mặt dưới ánh mặt trời, cũng mát mẻ hơn không ít.

Đi theo vυ' Nhuế vào Bách Thuận Đường, những người đang ngồi trước mặt khiến trong lòng Vân Thiên Mộng xẹt qua chút kinh ngạc.

Hôm nay bên người Lão thái thái không thấy Vân Dịch Dịch mà bà ta thương yêu nhất, lại thấy hai anh em Vân Dịch Hoành, Vân Dịch Kiệt đáng lẽ bây giờ phải đang đi học, lại ngồi ở gian trong, nói chuyện phiếm với lão thái thái.

"Cháu gái gặp qua bà nội, gặp qua hai vị đường ca!" Ba người đang nói chuyện vui vẻ, thấy Vân Thiên Mộng đi vào thì thoáng thu liễm, đợi nàng hành lễ xong, lão thái thái mới lên tiếng: "Mộng Nhi nhanh đến ngồi bên cạnh bà nội. Nóng như vậy bắt con tới, thật là làm khổ con rồi!"

Nói xong, lão thái thái liền dùng mắt ra hiệu cho vυ' Nhuế đỡ lấy Vân Thiên Mộng đi vào bên cạnh lão thái thái, lão thái thái vươn tay giữ cặt lấy tay Vân Thiên Mộng, kéo nàng ngồi trên mặt ghế của mình.

"Bà nội dạo này có khỏe không? Đều là do cháu bất hiếu, từ khi nghe được lời phụ thân. . . chưa đến Bách Thuận Đường thỉnh an, còn phiền vυ' Nhuế mất công chạy đến Khởi La Viên một chuyến. . ." Vân Thiên Mộng ngồi xuống mặt ghế băng, cười yếu ớt nói.

"Cái này đâu có thể trách ngươi, con ngoan, đừng tự trách. Con nhìn xem, hôm nay nha đầu Dịch Dịch kia chẳng phải tham mát mẻ, ngày cả Thu Bích Cư gần Bách Thuận Đường như vậy cũng không thấy nó ngày ngày đến đây thỉnh an. Khởi La Viên của con thật sự là quá xa, chúng ta cũng không phải loại người coi trọng những nghi thức xã giao này, đừng để trong lòng. . ." Rất kì quái, hôm nay trong lời nói của lão thái thái cũng không đâm chọc gì cả, còn đon đả quan tâm Vân Thiên Mộng như thế, ngay cả Mộ Xuân đứng bên cạnh Vân Thiên Mộng cũng bị choáng, không tài nào tưởng tượng được.

Mà lúc này, vυ' Nhuế lại tức thời xen vào: "Lão thái thái không biết đó thôi, mới vừa rồi nô tỳ đến chỗ đại tiểu thư, thấy trong phòng đại tiểu thư chỉ có một mình Mộ Xuân hầu hạ. Lấy thân phận đại tiểu thư của chúng ta mà đám nô tài này lại lười biếng như thế, thật sự đáng phạt!"

Lão thái thái nghe vậy, hai hàng lông mày lập tức vặn lên, trong cặp mắt nhìn về phía Vân Thiên Mộng lại càng nhiều vẻ đau lòng, lập tức kéo Vân Thiên Mộng vào lòng, vỗ nhẹ lưng của Vân Thiên Mộng, khẽ nói: "Con của ta à, thật là ủy khuất cho con rồi. Không bằng vậy đi, hai nha đầu mà Dịch Dịch lấy ở chỗ con về, nó bây giờ cũng chưa dùng đến, không bằng lại để cho hai nha đầu kia quay lại Khởi La Viên hầu hạ con đi, miễn cho lúc con muốn dùng lại không có người."

Vân Thiên Mộng lặng lẽ rời khỏi vòng tay lão thái thái, trên mặt vẫn là vẻ tươi cười, nhưng trong giọng nói nhu thuận lại mang theo nét kiên định: "Đa tạ bà nội quan tâm. Nhưng àm, thứ nhất là hai nha đầu kia đã là của Tứ muội muội, ta không tiện sai sử. Thứ hai, bà nội đã trách lầm nha đầu bà tử trong viện của con rồi. Là vì con ngại nóng, mới bảo các nàng trở về phòng, chỉ để lại một mình Mộ Xuân hầu hạ. Các nàng cũng không phải như vυ' Nhuế nói, cứ cách một hồi lại đến trước cửa phòng, nhưng vì sợ quấy rầy con nghỉ ngơi mà không dám đi vào gian trong mà thôi."

Nói xong, không đợi lão thái thái lại nói tiếp, Vân Thiên Mộng đã nhìn thẳng vào Vân Dịch Hoành với Vân Dịch Kiệt đang ngồi ở đó, khó hiểu nói: "Hai vị đường ca hôm nay được nghỉ sao? Hồi lâu không thấy, không biết đường ca ở kinh thành có quen không?"

Lão thái thái nghe được lời này của Vân Thiên Mộng, hơi nhíu mày.

Nghe giọng điệu của Vân Thiên Mộng tựa hồ, nàng là người quản lý Tướng phủ này, lại còn hỏi thăm Dịch Hoành Dịch Kiệt sống có quen không. Hay là vì Vân Thiên Mộng thấy hai vị đường ca này chướng mắt nên mượn cớ này đến hạ nhục bọn hắn?

Khóe mắt Vân Thiên Mộng liếc thấy cái nhíu mày đó của lão thái thái, mới nói tiếp: "Kinh đô cùng Tô Thành cách nhau khá xa, thời tiết khó tránh khỏi có chỗ khác biết, hai vị đường ca phải bảo trọng thân thể."

Nghe nàng giải thích như thế, hai hàng lông mày của lão thái thái mới giãn ra, lập tức cười cười.

Mà Vân Dịch Hoành thấy đường muội này của mình nói cả buổi, tất nhiên là phải trả lời, nói giọng cũng coi như ôn hòa: "Đa tạ Mộng Nhi quan tâm. Kinh đô với Tô Thành mặc dù xa, nhưng cùng thuộc Giang nam, bởi vậy thời tiết cũng không khác nhau là bao. Ngược lại Mộng Nhi dạo này gầy đi không ít, có lẽ mấy ngày gần đây đã quá hao tâm rồi."

Vân Thiên Mộng nhìn về phía Vân Dịch Hoành, thấy hắn hai mắt bĩnh tĩnh, mồm miệng lanh lợi, có lẽ lão thái thái đã tốn không ít công sức trên người đứa cháu ruột này, lại thấy Vân Dịch Hoành này mặc du còn trẻ, cách xử sự, nói chuyện lại ổn trọng hơn rất nhiều lần so với Vân Dịch Dịch chỉ kém hắn có bốn tuổi, liền biết Vân Dịch Hoành này cũng đang bỏ công rèn giũa, chỉ vì tương lai rạng danh tổ tông.

"Đa tạ đường ca quan tâm! Mùa hè cũng đến, y phục cũng đổi thành mỏng hơn, nên mới trông không được mập mạp như ngày đông nên trông người cũng gầy chút ít. Ngược lại sắc mặt đường ca có chút trắng bệch, chắc hẳn là do gần đây học tập quá mức vất vả. Thực ra đường ca không cần khổ cực như thế, chuyện khoa cử cũng không phải một sớm một chiều, đường ca hôm này liều mạng như thế cũng đừng coi thân thể như trò đùa đến hư hại, đến lúc đó lại lợi bất cập hại." Vân Thiên Mộng cười yếu ớt đáp lại, chỉ là đằng sau vẻ tươi cười lại ẩn ẩn tia lạnh lùng.

Xem ra Vân Dịch Hoành cũng không phải tay vừa, ngày bình thường chỉ âm thầm học tập, đến khi hắn đối phó người khác, dù chỉ là một lời hỏi thăm cũng có thể hủy hoại danh dự người khác.

Vừa rồi hắn chỉ nói mình quá mức quan tâm, nhưng chỉ cần là người kinh thành sợ là không ai không biết chuyện của phủ Phụ Quốc Công.

Vân Dịch Hoành chỉ nhắc nhở người ngoài, nhà ngoại mình thiếu chút nữa thì bán nước cầu vinh, mà mình cũng chỉ là một tội nhân mà thôi.

Tâm tư thâm độc thế này lại là của một thiếu niên mười bảy tuổi, quả là đáng sợ!

Mà lão thái thái lại làm bộ như không có nghe được gợn song giữa cháu trai và cháu gái mình, trên mặt trước sau vẫn trưng ra vẻ tươi cười hiền hòa.

Ngược lại, Vân Dịch Kiệt từ lúc Vân Thiên Mộng bước vào gian trong, cặp mắt linh động kia liền nhìn chằm chằm vào từng cử chỉ hành động của Vân Thiên Mộng, thỉnh thoảng cặp con ngươi kia lại hiện lên vẻ háo sắc khiến người ta ghê tởm.

Lúc này thấy Vân Thiên Mộng đang nói chuyện với đại ca của mình, Vân Dịch Kiệt kia đã chen miệng mà rằng: "Đường muội càng ngày càng xinh đẹp!"

Vân Thiên Mộng bây giờ mới chuyển mắt sang Vân Dịch Kiệt, thấy hắn đến kinh thành đã ngót nửa năm, những vẫn một hình tượng lòe loẹt như khi còn ở Tô Phủ. Hơn nữa cặp mắt không có ý tốt gì kia trắng trợn lộ ra thứ ánh sáng ghê tởm, càng khiến trong mắt Vân Thiên Mộng lạnh thêm, lập tức cười nói: "Đường ca khen nhầm rồi. Mộng Nhi ngược lại cho rằng Tứ muội muội dạo này càng ngày càng xinh đẹp động lòng người. Đợi một thời gian nữa, chắc chắn sẽ trở thành giai nhân nổi danh chốn kinh thành!"

Lão phu nhân vô cùng thích nghe những lời nịnh nọt như vậy. . . nhìn hai đứa cháu trai sắp tham gia kì thi Hương năm nay, lão thái thái kéo tay Vân Thiên Mộng cầm mãi không buông, có chút lo lắng nói: "Dịch Dịch có thể nổi danh hay không, còn phải xem hai ca ca của nàng. Nếu như bọn hắn năm nay đạt giải nhất thi Hương, thì chuyện hôn nhân của Dịch Dịch trong tương lại cũng sẽ không phải lo lắng nữa rồi. Nhưng Mộng Nhi cũng biết đấy, nhị thúc của con không có công danh, cha con ngày thường công vụ bận rộn, chỉ để lại bốn người chúng ta cô nhi quả mẫu, thực sự là không tìm được cách nào. . ."

Vân Thiên Mộng nghe lão thái thái nói như thế, liền biết bà ta chuẩn bị kể lại chuyện xưa rồi.

Chỗ Vân Huyền Chi vấp phải cái đinh quá rắn nên lập tức chuyển mục tiêu sang mình.

Mà lần này còn cố ý đuổi Vân Dịch Dịch chuyên làm hỏng việc đi, chỉ lưu lại hai thằng cháu yêu, lại để Vân Thiên Mộng biết rõ tài hoa của hai huynh đệ Vân Dịch Hoành, bảo nàng giật dây cho bọn chúng.

Vân Thiên Mộng cười yếu ớt, trong mắt lại càng thêm xa cách, chỉ nhàn nhạt nói: "Chuyện khoa cử vốn là dựa vào bản lính thực sự. Bà nội vẫn không nên nghĩ những biện pháp khác thì hơn. Huống chi, Mộng Nhi thấy đại đường ca khí vũ bất phàm, hẳn là có thể đề tên bảng vàng, cần gì bà nội phải khổ tâm như thế. Đến lúc đó nếu bị người khác phát hiện bà nội hối lộ quan chấm thi, đấy mới là thứ hủy hoại cả đời đường ca nha!"

Lão thái thái nghe Vân Thiên Mộng phân tích, sắc mặt dần dần lạnh, bàn tày nắm tay Vân Thiên Mộng cũng buông lỏng dần, Vân Thiên Mộng cũng làm bộ vén tóc bên tai mà rút tay về.

Đến khi Vân Dịch Hoành nghe thấy Vân Thiên Mộng nguyền rủa mình như thế, trong mắt lập tức nổi lên nét giận dữ, hai tay nắm thật chặt tay ghế, khắc chế mình không được lộ cảm xúc thật, miễn cho bị Vân Thiên Mộng nhìn được.

Về phần Vân Dịch Kiệt ngược lại tỏ vẻ không sao cả, chỉ là lúc này thấy Vân Thiên Mộng trong nhu thuận có châm chọc lại càng khiến hắn nóng lòng ngứa ngáy, muốn lại gần vị đường muội xinh đẹp này.

Vân Thiên Mộng quét mắt qua biểu cảm của tất cả mọi người ở gian trong thì biết ngay lời cự tuyệt của mình đã khiến tâm trạng mấy người ở đây khó chịu liền đứng dậy. thi lễ với ba người, nhẹ giọng nói: "Cháu gái cáo lui trước!"

Lão thái thái thấy Vân Thiên Mộng ba lần cự tuyệt đề nghị của mình, trong lòng đã sớm bất mãn với nàng, giờ lại càng không muốn gặp khuôn mặt lạnh nhạt kia, nên có chút bực bội phất phất tay cho nàng lui ra ngoài.

Thế nhưng, Vân Thiên Mộng vừa bước ra khỏi Bách Thuận Đường, Vân Dịch Kiệt đã đứng rột dậy, nói cáo từ với lão thái thái xong đã vội vàng đuổi theo bóng hình xinh đẹp của Vân Thiên Mộng.

"Mộng Nhi!" Một đường chạy như điên, rốt cục cũng nhìn thấy bóng lưng xanh nhạt của Vân Thiên Mộng, Vân Dịch Kiệt lập tức lên tiếng gọi, còn mình thì ngừng chạy, chậm rãi đi bộ về hướng Vân Thiên Mộng.

"Tiểu thư!" Mộ Xuân đã sớm phát hiện tên Vân Dịch Kiệt này có lòng bất chính, mà lúc này Nguyên Đông lại không ở bên cạnh tiểu thư, Mộ Xuân tức thì đứng chắn trước người Vân Thiên Mộng, khuôn mặt tràn đầy phòng bị theo dõi từng cử động của hắn.

"Mộng Nhi, nha đầu này của ngươi thật là thú vị!" Vân Dịch Kiệt có ngu thế chứ ngu nữa cũng nhận ra địch ý của Mộ Xuân, vừa nói với Vân Thiên Mộng mà tay phải lại lỗ mãng vươn ra, định sờ khuôn mặt của Mộ Xuân, dọa cho Mộ Xuân sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn khăng khăng che chở Vân Thiên Mộng không tránh ra.

Một bàn tay hơi lạnh đúng lúc này đã túm lấy cánh tay Mộ Xuân, kéo nàng sang một bên, lập tức hai người đã lui về phía sau lưng Vân Dịch Kiệt, Vân Thiên Mộng đã mạnh một cước, khiến Vân Dịch Kiệt thu thế không kịp đột nhiên ngã sấp về phía trước, hình tượng công tử văn nhã vừa rồi biến mất sạch sành sanh.

"Đường ca sao lại không cẩn thận như vậy, đi đường mà cũng ngã. Nếu đi đường còn không xong, vậy vẫn nên về nhà học cho thành tài rồi hay đi ra gặp người thì hơn!" Vân Thiên Mộng đứng tại chỗ, hai mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Vân Dịch Kiệt đang lồm cồm bò dậy, lạnh giọng nói.

Vân Dịch Kiệt này quả thực là ăn hết tim gấu gan báo rồi, ngay cả người của nàng cũng dám động vào, hắn thực sự cho mình và Mộ Xuân chỉ là hai nữ tử yếu ớt, có thể để hắn tùy ý khinh bạc sao?

Vân Dịch Kiệt vốn còn chưa kịp phản ứng, nhưng khi thấy Vân Thiên Mộng kéo cánh tay Mộ Xuân thì lập tức hiểu ra đích thị là Vân Thiên Mộng đạp mình.

Nhưng bị người đạp mà trên mặt hắn không có chút giận dữ nào, ngược lại càng tăng thêm ý muốn chinh phục. Vỗ vỗ bụi đất trên người, tiến gần đến chỗ Vân Thiên Mộng từng bước một: "Không ngờ đường muội còn đanh đá như vậy, thật khiến đường ca yêu thích không buông tay."

Tiếng nói còn chưa dứt, Vân Dịch Kiệt đã thò hai tay ra, định ôm lấy Vân Thiên Mộng."

Mộ Xuân kinh hãi, nhưng Vân Thiên Mộng lại thong thả thuận tay bẻ một cành cây mềm trong bụi hoa, bàn tay trắng nõn véo nhẹ đầu vai Vân Dịch Kiệt một cái đã khiến hắn đổi sắc mặt, lập tức ra tay rất nhanh, vặt hai cánh tay Vân Dịch Kiệt ra sau, dùng cành cây kia quấn chặt cổ tay Vân Dịch Kiệt, trói chặt hắn lại. . .

Vân Dịch Kiệt vạn lần không ngờ, Vân Thiên Mộng lại có thân thủ như thế, giãy dụa muốn cởi bỏ cành cây kia. Nhưng Vân Thiên Mộng dùng cách buộc nút của người đi thuyền, nhìn như đơn giản lại vô cùng khó gỡ, dù Vân Dịch Kiệt có vội vàng đến đầu đầy mồ hôi thì cái nút bằng cành cây kia vẫn không có dấu hiệu nới lỏng chút nào.

"Vân Thiên Mộng, thả ta ra!" Lúc này thì Vân Dịch Kiệt còn đâu tâm tư trêu chọc đùa bỡn giai nhân, bộ dạng bị trói này của mình mà bị đại ca nhìn được thì chết chắc nên càng thêm sốt ruột, càng kêu gào tên Vân Thiên Mộng.

"Đường ca vội cái gì. Hôm nay nòng như vậy, Mộng Nhi đưa đường ca đi một nơi giúp đường ca giải nhiệt nhé!" Nói xong, Vân Thiên Mộng liền kéo một đoạn cành thừa ra, dắt Vân Dịch Kiệt đi về phía trước.

Mà Vân Dịch Kiệt bây giờ, hai tay bị trói ngược sau lưng. Chỉ có thể đi giật lùi, lại bởi vì Vân Thiên Mộng bước đi cực nhanh nên thiếu chút nữa đã ngã ngồi trên mặt đất, bộ dạng vô cùng chật vật. căn bản cũng không để ý tới Vân Thiên Mộng đang dẫn hắn đi đâu, và cũng vì việc này quá mức mất mặt nên không dám kêu to.

Cũng vì thời tiết nóng bức, đám nô tài đều trốn trong phòng hóng mát, không một ai chú ý tới bộ dnag khổ sở của Vân Dịch Kiệt ngày hôm nay.

"Đường ca, từ từ giải nhiệt nhé!" Vân Thiên Mộng dừng bước, không đợi Vân Dịch Kiệt kịp phản ứng, hai tay nàng đã đẩy mạnh lưng Vân Dịch Kiệt ngã vào trong ao sen. . .

"Bùm!" một tiếng, bọt nước tung tóe, Vân Dịch Kiệt tức khắc ướt từ đầu đến chân, nhưng vừa định há miệng mắng Vân Thiên Mộng thì đã bị sặc mấy ngụm nước ao, sặc đến đỏ bừng cả mặt.

Vân Thiên Mộng cũng chẳng buồn ở lại nói nửa câu với loại người hạ lưu nhường này, lạnh lùng liếc Vân Dịch Kiệt một cái liền dẫn Mộ Xuân đi ra khỏi ao sen.

Ở chỗ lão thái thái mất không ít thời gian, Vân Thiên Mộng bảo phu xe đẩy nhanh tốc độ, nhanh chóng đến Thiên Phúc Lâu. Nhưng vừa mới bước vào cửa lớn Thiên Phúc Lâu đã thấy Dung Vân Hạc đang đi từ lầu hai xuống.