Đây là ngày lễ mà những nữ nhân coi trọng nhất.
Tuy rằng hiện nay Bắc Tề cùng Tây Sở chính thức bước vào tình trạng giao chiến, nhưng đối với những nữ nhân cổ đại mà nói, một ngày này so với chiến hoả hỗn loạn cùng chiến trận càng là có sức hấp dẫn sự chú ý của các nàng hơn.
Vào ngày này, sắc trời sáng sủa, ánh nắng chiếu rọi, vào lúc sáng sớm, những người bán hàng rong, từng tửu lầu trà lâu liền trở nên bận rộn hẳn lên. Bởi vì ngày này so với trước kia khác nhau, tại Tây Sở, ngày lễ thất tịch ấy, vào buổi chiều những người bán hàng rong được phép bày bán những sản phẩm của mình, mà những thiên kim tiểu thư khuê các thường ngày bị bó buộc giữa chốn tường cao cũng được phép bước ra khỏi cửa du ngoạn, có thể thấy đêm Thất tịch này nhất định là một đêm náo nhiệt vô cùng.
Trong lúc nhất thời, phố lớn ngõ nhỏ đều xuất hiện những hình ảnh những gánh hàng rong bày biện la liệt, người bán hàng đem những sản phẩm tốt nhất bày ra trước cửa nhà, mà tửu lầu quán trà lại càng không cần phải nói, sớm đã bị các công tử nhà quyền quý chiếm đầy, sắc trời còn chưa tối, từng cái đầu người liền nhô ra nhìn trên đường, muốn nhìn thấy tận mắt chân dung của các thiên kim khuê các của các gia đình lớn nhỏ.
Tướng phủ lúc chạng vạng, Vân Thiên Mộng tay cầm lên phương thuốc mà Nghênh Hạ cầm về, tỉ mỉ xem xét, mặc dù không hiểu Đông y, nhưng vì việc dùng độc ở cổ đại rất phổ biến, Vân Thiên Mộng thừa dịp rảnh rỗi dài ngày bảo vú Mễ tìm vài quyển sách dược liệu cơ bản, tinh tế xem qua một phen, mặc dù có rất nhiều chỗ không hiểu rõ, nhưng đối với một ít dược tính của thảo dược thường dùng vẫn là có chút ít lý giải.
Bởi vậy, lúc này đối với việc bào chế dược liệu, Vân Thiên Mộng cũng không còn mờ mịt, bèn hỏi Nghênh Hạ một số điểm bản thân không hiểu, mà Nghênh Hạ cơ hồ là có hỏi liền đáp, quả thật là có sự am hiểu sâu về y lý, việc này khiến cho Vân Thiên Mộng yên tâm không ít.
"Nghênh Hạ, theo ý kiến của ngươi, đầu lưỡi vú Hạ còn cần bao lâu để hồi phục?" Vân Thiên Mộng trong lòng thầm tính thời gian Tô Thanh lâm bồn, ánh mắt nhìn nắng chiều như màu lửa bên ngoài, nhàn nhạt hỏi.
"Bẩm tiểu thư, lúc vú Hạ bị thương thì không được chữa trị kịp thời, nhưng mấy ngày này được Ánh Thu tỷ tỷ dốc lòng chữa trị, đã tốt lên không ít, đầu lưỡi bị thương tổn có thể khôi phục đến bảy phần so với trước đây, vú Hạ ngày sau nói chuyện sẽ có chút chậm chạp, nhưng đây đã là kết quả tốt nhất rồi!" Nghênh Hạ đích thực là một cô nương cẩn thận, tuy rằng thường ngày tính tình có chút hoạt bát nghịch ngợm một chút, nhưng đối với chuyện trọng yếu thì lại có thể biểu hiện ra sự thành thục và ổn trọng hơn cả tuổi đời thực.
Vân Thiên Mộng chuyển ánh mắt nhìn bộ dáng nàng thành thật trả lời vấn đề của mình, nhất thời lại nghĩ tới Dung Vân Hạc, chỉ cảm thấy thật là chủ tử thế nào thì dạy ra nha đầu như thế ấy, Nghênh Hạ cùng Nguyên Đông thường ngày vẫn giữ khoảng cách với người khác, nhưng đối với những người mình để ý lại là thật lòng quan tâm.
Mà từ lần mình cùng Dung Vân Hạc từ biệt ở Hoàng cung kia vẫn không có dịp gặp lại.
Chuyện mà trước đó vài ngày Cù công công đến đây bẩm báo, sợ cũng là điều mà trong lòng Dung Hiền Thái Phi đặc biệt mong mỏi rồi.
Dù sao, lúc đầu Dung Hiền thái phi sở dĩ miễn cưỡng gật đầu đáp ứng đồng ý nhận mình làm nghĩa nữ, hoàn toàn do áp lực từ Thái hậu cùng Sở Vương bức bách.
Mà đúng lúc ấy lại vừa khéo xảy ra chuyện Khúc Trường Khanh, Dung Hiền Thái Phi tất nhiên là nhìn ra điều mà Ngọc Càn Đế lo lắng, nhân cơ hội áp chế việc này.
Chỉ có điều, đối với Vân Thiên Mộng mà nói cũng rất tốt, có thể rời xa hoàng cung ngươi lừa ta gạt, tự nhiên là điều làm cho tâm tình vui vẻ, dù sao thêm một danh hiệu, nguy hiểm cho mình cũng tăng thêm một phần, Vân Thiên Mộng tuy biết danh hiệu quận chúa sẽ khiến nhiều người kính nể, nhưng lại sẽ đem đến vô số đố kị, chẳng bằng sự thanh nhàn của một tiểu thư Tướng phủ.
Đang nói, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Vân Thiên Mộng cầm phương thuốc trong tay giao cho Nghênh Hạ xong, lúc này mới bảo nàng mở cửa nội thất, chỉ thấy Vân Nhược Tuyết dẫn Vân Yên, Vân Dịch Dịch không đợi thông báo liền đi đến.
"Hôm nay có việc gì vậy? Ba vị muội muội lại cùng lúc đến Khởi La Viên của ta thế này?" Vân Thiên Mộng từ bên cửa sổ đứng lên đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống, ánh mắt mỉm cười quét qua ba người đang theo nhau mà vào, cuối cùng dừng lại trên mặt Vân Yên.
Vân Yên tất nhiên là hiểu rõ ý tứ của Vân Thiên Mộng, chỉ là nét mặt hơi đỏ lên, ngại ngùng hướng Vân Thiên Mộng cười yếu ớt một cái, liền cúi đầu.
Vân Thiên Mộng thấy nàng lại bày ra biểu tình từ trước đến nay chưa từng thấy, lại thấy Vân Nhược Tuyết cùng Vân Dịch Dịch đều một thân xiêm y lượt là, trong lòng nhẩm tính thời gian hôm nay, bỗng nhiên hiểu ra, nhẹ cười nói "Đều ngồi đi!"
Lập tức bảo Nghênh Hạ châm trà cho ba người, bản thân lại chờ các nàng mở miệng.
"Sao tỷ tỷ vẫn còn mặc trang phục thường ngày? Hiện tại thời gian đã không còn sớm, chúng ta đều đang chờ cùng ra ngoài đấy!" Vân Dịch Dịch vừa ngồi xuống liền mở miệng, cũng không thấy Vân Nhược Tuyết một bên sắc mặt âm trầm, làm như bản thân mình là tiểu thư Tướng phủ vậy.
Lời này nói xong, Vân Dịch Dịch không khỏi ưỡn bộ ngực bằng phẳng, tựa như muốn cho mọi người nhìn thấy trang phục rất tinh tế của nàng ta hôm nay, trong lòng rất đắc ý.
"Dịch Dịch thật đúng là nóng lòng! Lần này nôn nóng ra ngoài, người không biết còn tưởng rằng là muốn đi gặp tình nhân. Cũng đừng quên, chúng ta đi ra ngoài là đại diện cho Tướng phủ, cũng không thể đem thói quen xấu chốn thôn dã biểu hiện ra ngoài, để tránh liên luỵ đến Tướng phủ!" !" Đối với Vân Dịch Dịch đang nóng lòng như lửa đốt, Vân Nhược Tuyết tuy rằng trong lòng cũng sốt ruột, nhưng lại như cũ không quên châm chọc đối phương vài câu.
Nhất là khi thấy bộ dạng khoa trương, khoe mẽ của Vân Dịch Dịch càng khiến cho Vân Nhược Tuyết trong lòng càng thêm khinh bỉ.
Nghe vậy, sắc mặt Vân Dịch Dịch liền trầm xuống, đáy mắt xẹt qua một tia phẫn nộ, lập tức lạnh nhạt mở lời châm biếm: "Nhị biểu tỷ nói phải! Nhưng là, Dịch Dịch dù sao cũng là trưởng nữ của phụ thân, bá phụ tuyệt sẽ không đem Dịch Dịch sánh đôi cùng một người con vợ thứ! Nhị biểu tỷ thật là thảm, vốn là đã là thứ nữ, hiện nay Tô di nương cũng không được sủng ái như trước kia, đại sự cả đời của Nhị biểu tỷ đã có thể có chút mông lung, tương lai nếu là kết duyên cùng con vợ thứ, chẳng phải thứ nữ cùng con vợ thứ lại sinh ra hài tử thì dù thế nào cũng không được mọi người đối đãi tử tế rồi đi!"
Nói xong, Vân Dịch Dịch mở cái quạt thơm trong tay, bắt chước theo dáng dấp của tiểu thư danh môn khuê các chốn kinh đô, hơi che khuất một nửa khuôn mặt, cúi đầu cười thành tiếng, Vân Nhược Tuyết trợn mắt nhìn vẻ đắc chí ấy, hận không thể bổ nhào tới kéo cái khuôn mặt đang tươi cười của Vân Dịch Dịch lại mà tát mấy cái vào miệng.
Vân Thiên Mộng nhìn vẻ mặt kiêu ngạo ương ngạnh của Vân Dịch Dịch, ý cười bên khóe miệng nhạt dần, lập tức mở miệng "Nếu tất cả mọi người đều nóng lòng muốn xuất môn, cần gì phải đến Khởi La Viên! Ta thấy hôm nay khí trời nóng bức, thực sự không muốn ra khỏi cửa, mấy muội muội cứ tự nhiên đi."
Nói xong, Vân Thiên Mộng liền dùng mắt ra hiệu cho Nghênh Hạ một cái, Nghênh Hạ hiểu ý, lập tức mở miệng "Mời ba vị tiểu thư."
Thấy Vân Thiên Mộng không muốn đi ra ngoài trong ngày quan trọng này, trong mắt Vân Nhược Tuyết cùng Vân Dịch Dịch lập tức xẹt qua một tia vui mừng, vẻ tươi cười trên miệng liền tăng thêm vài phần!
Dù sao, nửa năm qua tên tuổi của Vân Thiên Mộng đã len lỏi như cỏ xuân lọt vào trong tai các thế gia tại kinh đô, để lại trong lòng các danh môn vọng tộc ấn tượng rất sâu sắc, càng được Sở vương phủ cùng Dung phủ vô cùng coi trọng, nếu hôm nay Vân Thiên Mộng theo đi ra ngoài, chỉ sợ rằng càng thêm lấn áp danh tiếng của các nàng, lúc này lại thấy nàng cự tuyệt, trong lòng hai người thế nào lại không vui, chỉ cần Vân Thiên Mộng tự mình chủ động nói ra, các nàng cũng dễ bề ăn nói với Vân Huyền Chi.
"Tỷ tỷ, hôm nay phụ thân dặn dò, để người mang theo ba người chúng ta rời phủ. Phụ thân có nói đại tỷ trời sinh tính tình trầm ổn, cũng không sợ gây ra tai vạ gì." Vân Yên lúc này nhanh miệng nói ra, khiến cho hai người bọn họ nhìn chằm chằm, mà trong mắt Vân Yên cũng tràn đầy vẻ thành khẩn nhìn Vân Thiên Mộng.
Một câu trầm ổn kia, đối với Vân Yên mà nói là sự đảm bảo tốt nhất. Dù sao, Vân Nhược Tuyết được Vân Huyền Chi nhất mực sủng ái, Vân Dịch Dịch lại được Lão thái thái thập phần yêu thích, nếu hai người đến lúc đó tranh cãi ầm ĩ lên, chỉ e mình nhất định là không áp chế được, sợ rằng Vân Huyền Chi cùng Lão thái thái đồng thời đều sẽ trách tội nàng, biện pháp duy nhất đó là mời Vân Thiên Mộng cùng ra ngoài thưởng ngoạn, cũng là nhiều thêm cho mình một tầng bảo đảm.
Vân Thiên Mộng sao lại không biết được tâm tư Vân Yên, chỉ là đối với tranh cãi ầm ĩ của hai người trước mặt, Vân Thiên Mộng trong lòng không chút cảm giác hứng thú, vừa định mở miệng từ chối, lại bị Vân Dịch Dịch giành trước, chỉ thấy Vân Dịch Dịch nét mặt tươi cười đến gần bên Vân Thiên Mộng, thân mật kéo cánh tay của nàng làm nũng "Đại tỷ tỷ vẫn cứ theo chúng ta ra ngoài đi! Mấy ngày gần đây Phụ quốc công phủ xuất hiện chuyện lớn như vậy, mặc dù cuối cùng Trường Khanh biểu ca có thể rửa tội, nhưng mà tỷ tỷ nhất định cũng đã lo lắng không ít! Không bằng thừa dịp hôm nay nhân ngày hội Chức Nữ ra ngoài giải khuây!"
Nói xong, trong mắt Vân Dịch Dịch mang theo vẻ chân thành tươi cười nhìn về phía Vân Thiên Mộng, mà Vân Nhược Tuyết nghe ra trong lời nói của nàng có hàm ý liền cười, mở miệng phụ hoạ "Đúng vậy, tỷ tỷ! Không bằng theo bọn muội ra ngoài giải khuây, cả ngày sầu muộn tại Khởi La Viên quả thực vô vị, huống hồ, Phụ quốc công phủ hiện nay được hoàng thượng nhất mực tín nhiệm, tin tưởng những. . . tiểu thư con nhà thế gia kia cũng sẽ không dám cười nhạo tỷ tỷ đâu."
Vân Yên không ngờ chỉ một câu nói của mình lại dẫn đến sự châm chọc của hai người đối Vân Thiên Mộng.
Bây giờ ai chẳng biết trưởng tôn của Phụ quốc công phủ đã từng bị hoài nghi là bán nước thông đồng với địch, tuy rằng sau này Khúc Trường Khanh tội danh được rửa sạch, nhưng chuyện này lại khiến cho trong lòng mọi người đối với Phụ quốc công phủ nảy sinh một chút ý tứ xa cách.
Mà Vân Dịch Dịch cùng Vân Nhược Tuyết đều là một chút cũng không chịu buông tha Vân Thiên Mộng, chỉ cần Vân Thiên Mộng có nửa điểm sai lầm, liền nắm lấy cơ hội châm chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Nghĩ đến như thế, Vân Yên trong lòng không khỏi cảm thấy hổ thẹn, trong mắt tràn đầy áy náy nhìn về phía Vân Thiên Mộng!
Mà Vân Thiên Mộng lại hướng về nàng nở một nụ cười nhạt, con ngươi đen nhánh như ngọc trai lóe ra vẻ cơ trí, nhìn Vân Dịch Dịch đang niềm nở mời mình, Vân Thiên Mộng nở nụ cười, chỉ là nét cười nhạt xuống đáp: "Nếu hai vị muội muội đã nhiệt tình như thế, tỷ tỷ tự nhiên không thể từ chối nữa, chỉ là, đến lúc đó liên luỵ các muội cũng bị người khác chế nhạo, hai vị muội muội cũng không nên trách tỷ tỷ! Các ngươi trước ra gian ngoài chờ đợi, ta thay y phục rồi ra ngay."
Vân Thiên Mộng vừa dứt lời, Nghênh Hạ không để ý sắc mặt khó coi của hai người kia, lập tức đưa ba người rời khỏi nội thất, Mộ Xuân nhanh chóng tiến lên, giúp Vân Thiên Mộng chọn một chiếc áo ngoài màu tím nhạt, bên trong một chiếc áo sa mỏng đơn giản màu xanh phối hợp cùng thân váy dài màu trắng, bên hông thắt một cái dải lụa tơ tằm màu lam, cả người có vẻ nhẹ nhàng phóng khoáng tự nhiên, hoàn toàn khác biệt so với trang phục lộng lẫy của hai người Vân Dịch Dịch, Vân Nhược Tuyết.
Đồng thời, Mộ Xuân lại giúp Vân Thiên Mộng chải tóc thành búi, vấn toàn bộ mái tóc hơi nghiêng một bên đầu, cả mái tóc dài buông xuống như thác, cài thêm một cây trâm nhỏ hình hồ điệp, thêm vài món trang sức nhỏ tiệp màu với y phục, là toàn bộ tạo hình của nàng hôm nay.
"Tiểu thư, nhị tiểu thư cùng tứ tiểu thư kia rõ ràng không có ý gì tốt!" Nhớ tới vừa rồi thấy điệu cười xấu xa không có ý tốt của Vân Dịch Dịch cùng Vân Nhược Tuyết, trong lòng Mộ Xuân sinh ra cảnh giác, rất sợ hai người kia lại giở trò quỷ.
Vân Thiên Mộng lại xuyên qua gương đồng nhoẻn miệng cười với Mộ Xuân, lấy trong hộp trang điểm ra một đôi bông tai bạch ngọc hình hoa lan đeo vào sau tai, lập tức đứng lên, phân phó: "Đi thôi, đừng để ba người các nàng sốt ruột chờ lâu."
Vân Thiên Mộng trong lòng tự nhiên là biết rõ toan tính của Vân Dịch Dịch cùng Vân Nhược Tuyết.
Hôm nay bản thân nếu là vì để ý thể diện mà không chịu ra khỏi phủ, vậy thì quá đúng ý của mấy nàng ta rồi.
Nhưng bản thân nếu theo các nàng ra ngoài, sợ là các nàng sẽ lại ở trước mặt các tiểu thư khác cố ý khiến mình khó xử.
Không thể không nói, hai người này cũng quá "khổ tâm" một hồi rồi, chẳng qua trên mặt các nàng trang điểm đậm như vậy, đến lúc đó trên đường nhiều người chen chúc đầu đầy mồ hôi thì có hay không phí mất.
Mà Vân Dịch Dịch cùng Vân Nhược Tuyết bị đưa từ nội thất ra liền đưa mắt nhìn nhau, cũng không có tiếp tục nhìn về đối phương, miễn cho làm cho dung mạo chính mình thêm khó coi.
Đợi khoảng thời gian nửa chén trà, liền thấy Vân Thiên Mộng được Mộ Xuân dìu từ gian trong đi ra, hai người vừa thấy Vân Thiên Mộng hôm nay cả y phục lẫn trang điểm đều nhẹ nhàng như vậy, những lo được lo mất trong lòng cũng dần buồng, bốn người cùng ra khỏi cửa lớn Tướng phủ, bước lên xe ngựa đã được chuẩn bị từ trước, dưới sự bảo vệ của Lưu hộ vệ xuất phát, đi về phía chợ.
Dù cho ánh chiều như máu rọi khắp nơi nơi vẫn không ngăn được màn đêm buông xuống thật nhanh.
Xe ngựa chạy đến chợ thì đã không có cách nào đi tiếp, Lưu hộ vệ ở bên ngoài nhẹ giọng bẩm báo "Bốn vị tiểu thư mời xuống xe, bây giờ trên đường người chật như nêm, xe ngựa đã không thể đi vào được rồi"
Bốn người bên trong xe nghe vậy, chỉ thấy Vân Dịch Dịch cùng Vân Nhược Tuyết đang ngồi trong xe lập tức đưa tay vén lên một góc màn xe, nhìn cảnh tượng náo nhiệt chợ đêm bên ngoài, nét mặt vội vã, không đợi Vân Thiên Mộng mở miệng, hai người đều để nha hoàn của mình dìu xuống xa.
Vân Thiên Mộng chậm rãi được Mộ Xuân nâng đỡ chậm rãi đi xuống xe ngựa, chỉ cảm thấy lúc này một cổ hơi nóng đập vào mặt mà đến, không những là do hôm nay khí trời nóng bức, mà còn là lúc này trên đường người đông đúc, chỉ cảm thấy từng luồng hơi nóng theo nhau phả lên trên mặt, làm cho Vân Thiên Mộng dù y phục không rườm rà nhưng vẫn cảm thấy oi bức khó chịu, hai tay mở ra chiếc quạt thơm, tức thì cảm giác trong lòng bàn tay đã toát ra một ít mồ hôi.
Đưa mắt nhìn qua, thân ảnh Vân Dịch Dịch cùng Vân Nhược Tuyết từ lâu đã xuyên vào bên trong dòng người nhộn nhịp, xem bộ dáng hai người, không thấy có chút nào dáng vẻ một thân y phục dày nặng trên người!
"Mã hộ vệ, lưu lại vài người, ngươi đi chiếu cố nhị tiểu thư cùng tứ tiểu thư đi!" Vân Thiên Mộng thấy thân ảnh Vân Dịch Dịch cùng Vân Nhược Tuyết đăng sắp rời khỏi tầm mắt của mình, liền mở miệng phân phó "Nhớ kỹ, hảo hảo bảo hộ hai vị tiểu thư, không được gây ra sơ sót!"
Mã hộ vệ ngầm hiểu Vân Thiên Mộng ám chỉ, lập tức lưu lại mấy người võ công tốt nhất bảo vệ, chính mình mang theo những người khác tiến đến bảo hộ hai người Vân Nhược Tuyết!
"Yên nhi, ngươi có thể tự mình đi chọn một ít trang sức ưa thích, không cần quá mức câu nệ!" Vân Thiên Mộng chú ý tới vẻ vui sướиɠ cùng ước ao trong mắt Vân Yên, liền cười mở miệng.
Vân Yên thấy Vân Thiên Mộng nói như thế, trong lòng vui vẻ, vừa muốn bước đi, chỉ là thấy trên đường biển người cuộn cuộn mênh mông, người người sát vai mà đi, khiến cho Vân Yên tiến cũng không được, lui cũng không được, xung quanh đoàn người tản mát ra nhiệt độ cơ thể cùng hơi nóng thở ra, mồ hôi nàng không ngừng tuôn ra, trong lúc nhất thời lại thu hồi hai chân về.
Chỉ là đôi mắt kia đầy vui vẻ nhanh chóng nhìn chằm chằm về phía trước, chỉ thấy hàng hoá lần lượt bày ra hai bên đường, trước mỗi gian hàng đều bày ra rất nhiều đồ vật nhỏ tinh xảo, mà mỗi gian hàng đều đốt vô số đèn l*иg nhỏ ngũ sắc, đem ánh sáng ngũ sắc rực rỡ chiếu rọi khắp con đường, trông rất đẹp mắt.
Cảnh sắc này, đừng nói là các thiếu nữ hoa lệ vui mừng không thôi, nếu là các vị phu nhân thấy, cũng sẽ vui vẻ ra ngoài thưởng ngoạn.
Vân Yên cuối cùng cũng không kiềm lòng được, cắn nhẹ môi dưới, liền mang theo nha đầu lao vào trong đám đông.
"Tiểu thư, chúng ta bây giờ đi đâu?" Nguyên Đông, Nghênh Hạ cùng Mộ Xuân ba người đểVân Thiên Mộng đứng vào giữa, ba người mặc dù cũng muốn vui đùa một chút, nhưng trách nhiệm bảo vệ Vân Thiên Mộng khiến cho các nàng nhất thời áp chế ý muốn vui chơi trong lòng, một lòng chỉ muốn bảo vệ tốt tiểu thư.
Nếu như đã ra khỏi tướng phủ, Vân Thiên Mộng tự nhiên sẽ không để ba nha đầu này chỉ được nhìn mà không được dạo chơi, chỉ là dòng người trước mắt thật sự là dọa người, sợ là còn chưa chen vào được liền thành bánh thịt, quét mắt nhìn qua, cùng dòng người chen chúc ở phía trung tâm con đường so sánh, trước cửa Thiên phúc lâu kia không kém là bao, liền dẫn ba người cẩn thận vượt qua đám người đông đúc trước mặt đi về phía Thiên Phúc Lâu.
Chỉ là, lúc gần đến Thiên phúc lâu, một dòng người đột nhiên hướng phía bốn người đi tới, trực tiếp dồn mấy người Vân Thiên Mộng đến trước tửu lầu bên cạnh Thiên phúc lâu.
Vân Thiên Mộng nhanh chóng đảo mắt nhìn qua, thấy ba người Mộ Xuân đi sát theo sau mình, vẫn chưa bị dòng người tách ra, lúc này mới yên tâm.
"đinh. . . đinh. . đang. . .' lúc này, trên đầu mọi người vang lên một trận tiếng gõ chiêng chói tai.
Mọi người ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trên lầu hai của tửu lầu kia có một gã chưởng quỹ trung niên đang đứng, nam tử bên cạnh kia là gã sai vặt tay cầm chiêng đồng dùng sức gõ một hồi, thấy tầm mắt mọi người đều tập trung tại lầu hai bên này, đến lúc này chưởng quỹ hướng về gã sai vặt ra lệnh dừng lại.
"Các vị tiểu thư, các vị cô nương, chúc mọi người buổi tối vui vẻ. Hôm nay là ngày hội cầu Chức Nữ, vừa đúng lúc, Tài Phú Lâu chúng ta bây giờ bắt đầu trò chơi phóng tiêu! Chỉ cần ai dùng tay phóng phi tiêu trúng phần thưởng trên cột kia, phần thưởng đó là của người ấy!" Vị chưởng quỹ kia thấy dưới lầu thoáng cái tụ tập nhiều người như vậy, trên mặt nhất thời trở nên hưng phấn, lời nói càng thêm phần cao giọng, làm cho một đám các cô nương, tiểu thư yêu kiều bên dưới nhíu mày.
Vân Thiên Mộng nhìn theo hướng ngón tay chưởng quỹ, chỉ thấy phía trước Tài Phú Lâu kia từ lâu đã dựng thẳng cây gậy trúc cao ba trượng, từ chỗ cao hai trượng trên cây gậy trúc kia treo phần thưởng, mỗi khi lên thêm nửa trượng, phần thưởng kia liền quý giá một phần, mà trên đỉnh cây gậy trúc kia đang treo một bộ trang sức hoa văn tinh xảo là một cây trâm ngọc bích, dù cho buổi tối ánh sáng mờ ảo, nhưng vẫn có thể nhìn thấy cây trâm kia dưới ánh trăng tản mát ra vẻ sáng bóng, từ phía dưới nhìn lên, có thể xuyên thấu qua ngọc bích kia nhìn thấy ánh trăng sáng trong màn đêm kia, có thể thấy cây trâm ngọc bích này khẳng định giá trị không nhỏ, bằng không cũng sẽ không đặt ở vị trí khó nhất cao nhất.
Mà độ cao này còn chưa phải là khó nhất, những phần thưởng này nếu là cố định trên cây gậy trúc, còn có chút khả năng bị người bắn trúng, nhưng chủ quán này rất xảo quyệt, chỉ dùng một sợi chỉ nhỏ màu hồng buộc lại phần thưởng, lúc này gió đêm dần dần nổi lên, sợi chỉ hồng kia theo gió ở giữa không trung nhẹ lung lay, thật sự là muốn bắn trúng quá khó khăn rồi, huống chi là những tiểu thư tay trói gà không chặt?
"Chưởng quỹ, trò chơi phóng tiêu này, không biết nam tử có thể tham gia hay không?" Lúc này, một đạo thanh âm lanh lảnh trong đám người vang lên, mọi người nhìn qua nơi phát ra thanh âm, chỉ thấy đó là một tiểu nha hoàn thay tiểu thư mình đưa ra câu hỏi.
Vân Thiên Mộng chăm chú nhìn về hướng phát ra tiếng nói, lại phát hiện người nêu câu hỏi chính là nha hoàn của Tô Thiển Nguyệt, trong lòng nhất thời buồn cười, nhìn Tô Thiển Nguyệt này qua mấy tháng ẩn mình, hơn nữa phụ thân lại dựa thế của Thần vương, hôm nay cuối cùng có thể ra ngoài gặp người rồi.
Chỉ thấy vẻ mặt Tô Thiển Nguyệt úc này kiêu ngạo đứng ở trong đoàn người, chỉ với dung mạo xinh đẹp của nàng, khí chất cao quý, đừng nói là nam tử trên tửu lâu, cho dù là những nữ tử trước mặt kia lúc này cũng là không nhịn được quay đầu lại nhìn nàng.
Mà đứng phía sau nàng, chính là huynh trưởng Tô Trình Ngôn, hai người giống nhau, đều dung mạo hơn người, khiến người qua đường thì thầm nói nhỏ, sôi nổi suy đoán xem là thiên kim công tử nhà ai!
"Cái này. . . Tất nhiên là có thể! Nhưng mà một mũi phi tiêu cần có mười lạng bạc!" Chưởng quỹ không ngờ lại có người đưa ra câu hỏi như vậy, nhưng là nhìn các tiểu thư phía dưới ai ai cũng một bộ liễu yếu đào tơ, chưởng quỹ liền biết các nàng đối với các phần thưởng kia đã động lòng nhưng lại không có khả năng, bởi vậy cũng sẽ không bỏ ra tiền mua tiêu, chi bằng đề ra điều kiện phóng khoáng, khiến cho những công tử con nhà thế gia thích làm anh hùng kia được dịp khoe khoang, cũng khiến cho mình kiếm được một mớ tiền.
Dù sao, phần thưởng trên cây gậy trúc kia, cũng là do hắn dùng một số tiền lớn mua đến, một cây trâm ngọc bích kia, đã khiến tốn của hắn hai trăm lượng bạc! Nhưng mà nếu không tốn ít tiền vốn, há có thể hấp dẫn ánh mắt người khác chứ?
"Nếu như thế, tại hạ liền tới thử xem!" Quả nhiên, chỉ thấy Tô Thiển Nguyệt kia cùng Tô Trình Ngôn nói nhỏ vài câu bên tai, liền thấy Tô Trình Ngôn lập tức đi tới đằng trước, gã sai vặt phía sau lập tức móc ra mười lượng bạc ròng giao cho tiểu nhị, Tô Trình Ngôn từ trên tay tiểu nhị kia nhận lấy một mũi phi tiêu tinh xảo từ trong khay, híp lại hai mắt nhìn về phía trên đỉnh của cây gậy trúc, khoa tay múa chân một chút, cổ tay hắn liền dùng sức ném phi tiêu, chỉ là phi tiêu kia ngay cả phần thưởng phía dưới cùng cũng không có đυ.ng tới liền rớt xuống, làm cho các tiểu thư phía dưới sợ tới hoa dung thất sắc giậm chân dồn dập né tránh, rất sợ bị phi tiêu kia rơi trúng!
"Thực sự là đáng tiếc!" Lúc này, Nguyên Đông bên cạnh Vân Thiên Mộng buông ra một câu đáng tiếc!
Vân Thiên Mộng chỉ cười mà không nói gì, cây gậy trúc kia rất cao, mục tiêu lại quá không cố định, sợ là nếu không có võ công thì khó có thể bắn trúng, có thể thấy trưởng quỹ tửu lâu kia đã tính chắc chuyện này, nên mới yên tâm đem những thứ tốt kia treo lên đó.
Huống chi, một lần thử phải tốn mười lạng bạc ròng, thật là cũng quá cao đi, thật không biết một lúc nữa có người nào có thể đập tan được nhuệ khí của chủ quán kia!
"Nguyên Đông, ngươi không phải có bản lĩnh quyền cước sao? Nếu không ngươi thử xem?" Lúc này giọng nói của Nghênh Hạ vang lên, lập tức liền thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng hiện lên vẻ sốt ruột, người không biết còn tưởng rằng là nàng muốn thử một lần.
Vân Thiên Mộng ngược lại nhìn về phía Nguyên Đông, thấy ba người các nàng hôm nay vì bảo hộ cho mình mà không dám lơi lỏng, liền cười nói "Thử xem đi!"
Chỉ thấy Nguyên Đông ngượng ngùng đỏ mặt, sau đó thấp giọng trả lời "Đa tạ tiểu thư! Chỉ là, nô tỳ không cần thử!"
Chỉ là nói xong, cặp con ngươi tràn đầy khát vọng kia lại nhìn chằm chằm cây gậy trúc kia.
Vân Thiên Mộng nhíu nhíu mày, lập tức đưa tay vỗ vỗ lên vai Nguyên Đông, giọng ôn hòa "Ta đưa ngươi bạc, ngươi cứ thử một phen."
Nói xong, Vân Thiên Mộng liền đưa mắt nhìn Mộ Xuân, Mộ Xuân lập tức đi lên phía trước, lấy trong túi ra một thỏi mười lượng bạc đặt vào tay tiểu nhị, mà Nghênh Hạ cũng đẩy Nguyên Đông đi tới phía trước, thay nàng chọn một mũi phi tiêu, lập tức cùng Mộ Xuân hai người đứng ở hai bên Nguyên Đông bàn tán xem nên chọn phần thưởng nào tốt.
Vân Thiên Mộng thấy bộ dáng hết sức phấn khởi của ba người, trên khóe miệng nở một nụ cười, liền cũng đứng ở một bên chỉ vào một thỏi mười hai lượng bạc treo ở dưới cùng, mở miệng "Chúng ta cũng không có lòng tham, vẫn là chọn đĩnh bạc nguyên bảo kia đi!"
Nguyên Đông nghe nói như thế, lập tức gật đầu, tay phải cầm phi tiêu đích nhắm vào giữa không một lúc, phi tiêu trong tay đột nhiên ném ra . . .
'Đông' một tiếng, mũi phi tiêu kia chuẩn xác nhắm trúng nguyên bảo đang lắc lư giữa không trung, mọi người nhất thời trợn mắt há mồm, không thể tin một nha đầu mảnh mai như thế lại có được thủ pháp tốt như vậy, thậm chí còn muốn vượt qua công tử tuấn tú vừa rồi.
"Giỏi quá! Nguyên Đông ném trúng rồi!" Mộ Xuân cùng Nghênh Hạ nhất thời vui mừng nhảy dựng lên, mà Nguyên Đông thấy chính mình không phụ kỳ vọng của tiểu thư, trên mặt cuối cùng lộ ra nụ cười.
Vị chưởng quỹ đứng trên lầu hai kia tuyệt đối không nghĩ đến một tiểu nha đầu như thế lại có thể ném trúng mười lượng bạc kia, trong mắt lập tức hiện lên vẻ xót của, thấy mọi người đều hiện lên vẻ kinh ngạc, liền cũng không vội bảo gã sai vặt đem bạc đưa xuống.
Vân Thiên Mộng thấy hắn có ý quỵt nợ, liền mở miệng "Chưởng quỹ, còn không đem bạc đưa xuống? Nhiều người như vậy đều thấy được, ngươi hẳn sẽ không muốn thất hứa chứ!"
Lời này của Vân Thiên Mộng vừa nói ra, trong tửu lâu những công tử kia cũng theo đó reo lên "Lấy bạc, lấy bạc. . ."
Chưởng quỹ kia thấy không thể khất nợ, chỉ có thể thoáng hiện vẻ tức giận hướng về tiểu nhị phất phất tay, bảo hắn đem bạc lấy xuống giao cho Nguyên Đông.
"Tiểu thư!" Mà Nguyên Đông nhận lấy bạc, liền hai tay đưa đến trước mặt Vân Thiên Mộng!
Vân Thiên Mộng giơ tay lên, nhẹ nhàng khép hai tay của Nguyên Đông lại, lập tức nói "Cái này là ngươi giành được! Về phần hai người các ngươi cũng được thưởng mười lượng bạc, nhìn thấy cái gì thích thì đi mua đi."
Trên mặt ba người vui vẻ, lập tức cúi đầu thi lễ cảm tạ Vân Thiên Mộng, nhưng vẫn không rời khỏi nàng, ngược lại càng thêm cẩn thận bảo vệ Vân Thiên Mộng ở phía sau lưng mình.
"Nghĩ không ra nha đầu của Vân tiểu thư lại có bản lĩnh như thế, xem ra, hàng ngày trong Vân tướng phủ thích dùng vũ lực nhỉ?" Lúc này, Tô Thiển Nguyệt cùng Tô Trình Ngôn đồng thời đi tới, Tô Thiển Nguyệt vừa đi tới tay vừa vày vò chiếc khăn, ánh mắt không chút thiện ý nhìn chằm chằm vào Vân Thiên Mộng.
Người bên cạnh nghe Tô Thiển Nguyệt xưng hô đối với Vân Thiên Mộng như vậy, ánh mắt dồn dập ghé qua, trong lúc nhất thời thanh âm khe khẽ vang lên, mọi người đều hiếu kỳ nhìn chằm chằm Vân Thiên Mộng, không ngờ mới nha đầu mới vừa rồi gây nên một trận náo động lớn như vậy lại là nha hoàn của Vân tướng phủ, như vậy vị đó là tiểu thư của Vân tướng phủ, chỉ là trong ba vị tiểu thư của Vân tướng phủ, mọi người trong lúc nhất thời còn còn chưa rõ Vân Thiên Mộng là vị nào.
Ba người Mộ Xuân thấy Tô Thiển Nguyệt trước mặt mọi người vũ nhục tiểu thư nhà mình, trên mặt lộ vẻ tức giận, chỉ riêng Vân Thiên Mộng sắc mặt vẫn như cũ, ánh mắt lạnh lùng nhàn nhạt nhìn lên gương mặt của Tô Thiển Nguyệt sau đó quét đến trên người Tô Trình Ngôn, lập tức nở cười yếu ớt "Tô tiểu thư, Tô công tử, đã lâu không thấy! Hôm nay sao không thấy nha hoàn của Tô tiểu thư? A, ta quên mất, nha hoàn của Tô tiểu thư bởi vì cùng người hẹn hò tư thông, sớm bị xử lý rồi đi! Thảo nào hôm nay Tô tiểu thư là do Tô công tử dẫn ra phủ, chắc là lo lắng loại chuyện này lại lần nữa phát sinh đi! Quả thật là huynh muội tình thâm, khiến cho ta cực kỳ ngưỡng mộ nha."
Giọng nói của Vân Thiên Mộng không lớn không nhỏ, khiến người chung quanh có thể nghe được rõ ràng, lại thêm nàng cố ý nói chậm rãi, nghiền ngẫm từng chữ từng câu rõ ràng, khiến cho mọi người chung quanh tửu lầu đều có thể đem những lời này hoàn hoàn chỉnh chỉnh nghe vào trong tai, mọi thứ trong lúc nhất thời đã xoay chuyển, Tô Thiển Nguyệt cùng Tô Trình Ngôn vốn định mượn cơ hội làm nhục Vân Thiên Mộng, ngược lại lại bị đối phương cười nhạo.
Bốn phía nhất thời vang lên âm thanh rỉ tai nho nhỏ, Tô Thiển Nguyệt khuôn mặt nhỏ nhắn như hoa nhất thời đỏ lên, kiều diễm ướŧ áŧ trông rất đẹp mắt, bất quá trong đôi mắt đẹp kia tràn ngập ác độc làm mất đi vẻ mỹ lệ này.
"Vân Thiên Mộng, ngươi ngoại trừ nhanh mồm nhanh miệng, ngươi còn có cái gì? Đã là nữ nhân bị Thần vương từ hôn vứt bỏ, ngươi còn có mặt mũi ra ngoài gặp người." Tô Thiển Nguyệt trong cơn giận dữ, bước nhanh lên phía trước, đôi mắt như phun lửa gắt gao trừng mắt nhìn Vân Thiên Mộng, nghiến răng nghiến lợi thấp giọng quát.
Mà Vân Thiên Mộng hướng về nàng mỉm cười tươi, cũng lập tức lãnh đạm thấp giọng nói: "Tô đại nhân gần đây hẳn là đắc ý lắm, xem ra Tô tiểu thư hẳn là đã có ý trung nhân! Chỉ có điều, Thần Vương gia là người anh minh, sao lại chọn một thiên kim tiểu thư ngay cả tính nết nha đầu cũng không dạy dỗ được tử tế? Lẽ nào hắn không sợ từ nay về sau Thần Vương phủ bị mây xanh (1)che phủ sao?"
(1) BD: Vân Thiên Mộng chơi chữ, bên Tàu có cái trò "đội nón xanh" (lục mạo) chỉ đàn ông bị cắm sừng, Vân Thiên Mộng chơi luôn "mây xanh" tức là "lục vân" làm một cái mũ thật to phủ lên đầu cả phủ Thần vương. :))
Dứt lời, Vân Thiên Mộng "hồn nhiên" nở nụ cười, lại khiến Tô Thiển Nguyệt tức giận đến mặt đỏ phừng phừng, hai tay nhanh chóng nắm chặt khăn lụa, hai mắt hận không thể đem Vân Thiên Mộng nuốt vào bụng.
"Vân Thiên Mộng, ngươi sao lại xảo quyệt như thế, không sợ cả đời này không thể xuất giá hay sao?" Tô Trình Ngôn từ sau lần trước thấy Vân Thiên Mộng khiến Tô Thiển Nguyệt xuống nước, liền đối với Vân Thiên Mộng thậm chí toàn bộ Vân Tướng phủ có sự chán ghét mãnh liệt!"
Lúc này thấy Vân Thiên Mộng khi dễ muội muội mình, tự nhiên liền mở miệng nói giúp.
Vân Thiên Mộng trong mắt không giải thích được nhìn về phía Tô Trình Ngôn, chỉ cảm thấy người này thực sự là uổng phí một khuôn mặt tuấn tú, cũng chỉ là kẻ tiểu nhân chỉ biết đem danh dự và chuyện hôn nhân của nữ tử ra mà công kích.
Ba người Mộ Xuân thấy Vân Thiên Mộng dễ dàng ứng đối Tô Thiển Nguyệt, lại nhìn Vân Thiên Mộng lúc này vui sướng đùa bỡn hai người trước mặt, vẻ giận dử trên mặt ba người nhất thời biến mất vô tung, vội hiếu kỳ chờ xem tiểu thư nhà mình kế tiếp trả đòn như thế nào.
Chỉ thấy Vân Thiên Mộng hơi nhún vai lộ vẻ nghịch ngợm, lập tức đưa cặp mắt tròn sáng nhìn đến ánh mắt tiểu nhân đắc chí của Tô Trình Ngôn, nhẹ giọng mở miệng: "Tô công tử vẫn nên dành sức lo lắng cho chuyện hôn nhân của mình đi. Bản lĩnh mà công tử thể hiện vừa rồi, quả thật làm mất hết mặt mũi nam nhân, mà ngay cả một tiểu nha đầu bên cạnh ta đều không bằng, lại có thiên kim nhà ai nguyện ý lấy người không có khí khái nam nhân như Tô công tử chứ?"
"Vân Thiên Mộng, không cho phép ngươi vũ nhục ca ca ta!" Tô Thiển Nguyệt thấy Vân Thiên Mộng cư nhiên cười nhạo Tô Trình Ngôn vô năng, nhất thời giận tím mặt, hướng về phía Vân Thiên Mộng quát.
Nét mặt Vân Thiên Mộng trong nháy mắt thay đổi, ý cười gian xảo trong nháy mắt trở thành điềm đạm đáng yêu, trong đôi mắt ngập nước lập tức hiện lên một màn như mây như sương, đáy mắt trong veo gợn sóng nước long lanh, lại thấy nàng bởi vì Tô Thiển Nguyệt hét to sợ đến lui về sau, nếu không phải được nha đầu phía sau đỡ, sợ là đã ngã ngồi trên đất từ lâu, trong lúc nhất thời hình ảnh Vân Thiên Mộng tràn đầy ủy khuất thâm nhập lòng người, những thiên kim tiểu thư, quý công tử kia thấy Tô gia huynh muội ức hiếp Vân Thiên Mộng, dồn dập lên tiếng chỉ trích, làm cho hai người kia nhất thời có khổ không thể nói, đều là trong mắt tức giận trừng hướng về phía Vân Thiên Mộng.
"Tỷ tỷ sao lại gây sự như thế! Biểu ca biểu tỷ ta cũng chỉ là muốn cùng tỷ tỷ hàn huyên một phen, không ngờ tỷ tỷ lại dùng lời lẽ cay độc thế này, nếu để cha biết được, tỷ tỷ nên giải thích như thế nào?" Lúc này, Vân Nhược Tuyết từ lâu đã đứng nhìn trò hay từ trong đám người đi ra, chỉ thấy vẻ mặt nàng tươi cười đi vào mấy người, hời hợt nói ra những lời kia.
Vân Thiên Mộng trụ vững thân thể, dùng khăn lụa xoa xoa khóe mắt, khóe miệng miễn cưỡng cười cười, có chút ủy khuất nói: "Muội muội sao lại nói lời ấy? Lẽ nào tỷ tỷ ruột thịt mình bị người làm nhục, muội muội còn giúp người ngoài? Cũng khó trách, muội muội cùng Tô công tử Tô tiểu thư chính là bà con, tự nhiên so với trưởng tỷ cùng cha khác mẹ ta vẫn là thân thiết hơn một ít!"
Nói xong, Vân Thiên Mộng cúi đầu khổ sở, hai tay nắm chặt chiếc quạt thơm đầy bất lực, nhìn rất thương cảm, thêm nữa nàng dung mạo vốn là thanh lệ, càng làm cho đám công tử kia thương tiếc không ngớt.
Mà Vân Nhược Tuyết thấy Vân Thiên Mộng vài ba câu liền chỉ ra thân phận chính mình, âm thầm cắn răng, không thể nói thêm gì, bằng không ngày mai truyền ra tướng phủ nhị tiểu thư không tôn trọng trưởng tỷ, sợ là sẽ tổn hại danh dự của mình.
"Muội muội nếu là không có chuyện gì, thì đi dạo nơi khác đi! Nơi này nhiều thị phi, đừng làm liên luỵ Tướng phủ!" Vân Thiên Mộng đưa một nửa cánh quạt che lại miệng, ghé vào bên tai Vân Nhược Tuyết thấp giọng nói, thanh âm nhẹ nhàng mà rét lạnh, mang theo một cổ hàn khí khϊếp người, khiến cho Vân Nhược Tuyết trong lòng căng thẳng, hai mắt không thể tin nổi nhìn về phía Vân Thiên Mộng, đã thấy đối phương ánh mắt xoay chuyển từ lâu, liền hung hăng giậm chân, kéo Tô Thiển Nguyệt không cam lòng rời đi.
Trên lầu ba của Phúc nguyên lâu bên trong một cửa sổ đang mở, lộ ra một đôi con ngươi tràn đầy vẻ hung ác nham hiểm hung tàn, nhìn chằm chằm Vân Thiên Mộng cười lãnh khốc. . .
Một trận khôi hài rất nhanh bị mọi người tạm thời quên đi, những công tử kia gia cảnh vốn giàu có, cũng không tiếc đến mười lạng bạc, lại thấy hôm nay nơi đâu cũng là những tiểu thư dung mạo xinh đẹp, liền dồn dập bảo gã sai vặt bên cạnh đưa bạc lên, muốn trước mặt các giai nhân thể hiện bản lĩnh.
Đáng tiếc, hầu hết đều chỉ là những kẻ ngày thường chỉ biết uống rượu mua vui, phong hoa tuyết nguyệt nên loại việc cần đến sức lực và sự khéo léo này quả là không hợp với bọn họ, Chỉ thấy từng người từng người một khí thế bừng bừng xông lên đài, rồi lại lần lượt rơi xuống đất mặt mũi lấm lem, Chỉ cảm thấy mất mặt trước giai nhân, liền trừng mặt với trưởng quầy, như trách hắn đang yên lành không có việc gì làm lại bày ra cái trò này làm gì.
Thời gian nửa nén hương trôi qua, ngoại trừ Nguyên Đông lúc trước ném trúng nguyên bảo kia, không hề có một người nào có thể ném trúng nữa, trên mặt mọi người đều có chút mất hết hứng thú, chỉ cảm thấy chưởng quỹ này không hổ là người làm ăn buôn bán, tính toán thật đúng là khôn khéo.
"Nha đầu của ngươi thân thủ không tệ!" Vân Thiên Mộng vốn định mang theo bọn nha đầu rời đi, nhưng vừa quay người lại, liền bị một bức tường người ngăn trở, theo thanh âm ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy Sở Phi Dương cùng Thần Vương đồng thời đứng ở trước mặt mình, Sở Phi Dương một thân cẩm bào đen huyền có hoa văn viền vàng, mà Thần vương là một bộ trường bào màu xanh ngọc, hai người vừa xuất hiện, nhất thời khiến cho sắc mặt đám công tử kia trầm xuống, ánh mắt các tiểu thư xung quanh đầy xấu hổ len lén nhìn về phía hai người, trên mặt đều nổi lên hai vầng đỏ ửng, bộ dáng tiểu thư khuê các mẫu mực.
"Thần nữ gặp qua Vương gia, gặp qua Tướng gia!" Vân Thiên Mộng lần lượt hành lễ, lập tức vượt qua hai người rời đi, nhưng lại bị hai người ngăn cản trước mặt không chút nào nhượng bộ, khiến cho Vân Thiên Mộng trừng mắt nhìn, lại phát hiện trong mắt Sở Phi Dương toàn là ý cười đùa cợt.
"Sở tướng văn võ song toàn, chỉ là thường ngày không có cơ hội luận bàn, không bằng hôm nay trổ tài một phen, thế nào?" Thần vương thấy Vân Thiên Mộng vẫn nhìn về phía Sở Phi Dương, đối với mình lại lãnh đạm, trong lòng nhất thời không khỏi có chút khó chịu, lập tức mở lời.
Sở Phi Dương lại nhếch môi cười, liền đáp: "Rất tốt! Bổn tướng cũng nghe qua tài cưỡi ngựa bắn cung của Vương gia, hôm nay ngược lại có thể mở rộng tầm mắt rồi."
Vân Thiên Mộng nghe hai người khen ngợi lẫn nhau, trong lòng nhất thời kính phục không thôi, rõ ràng là hai kẻ không ưa nhau, lại có thể mặt không đối sắc khen nhau như thế, quả nhiên là trọng thần triều đình, khiến người khác không dám khinh thường.
"Mời Vân tiểu thư làm chứng, thay bản Vương cùng Sở tướng làm chứng!" Chẳng ngờ Thần vương lại không buông tha Vân Thiên Mộng, lại còn mở miệng muốn nàng làm chứng.
Vân Thiên Mộng cười yếu ớt: "Hôm nay là lễ Thất Tịch, trên đường dòng người đông đúc, có nhiều người làm chứng cho Vương gia cùng Sở tướng như vậy, thần nữ trái lại không dám bình phẩm võ công của hai vị, để tránh có điều thiên vị!"
Nói xong, Vân Thiên Mộng liền mang theo Mộ Xuân ba người lui tới một bên không nói thêm gì, trái lại Thần vương lạnh trừng mắt nhìn nàng nửa ngày, lúc này mới cùng Sở Phi Dương cùng đi đến chỗ tiểu nhị, hai người giao ra bạc, phân biệt một mũi phi tiêu màu đỏ một mũi phi tiêu màu trắng, đều tự mình tìm vị trí thích hợp, lúc này mới thấy Sở Phi Dương vừa cười vừa nói "Vương gia, không bằng chúng ta cùng chọn cây trâm ngọc bích ở phía trên cùng, người nào ném trúng nó trước liền là người thắng!"
Thần vương xoay chuyển mũi phi tiêu màu đỏ trong tay, đưa mắt đỉnh cây gậy trúc nhìn dưới ánh trăng cơ hồ không thấy rõ kia, trong lòng hừ lạnh một tiếng, lập tức cao ngạo đáp : "Nếu như thế, liền y lời Sở tường nói!"
Mọi người hướng về phía hai người đang đối đáp, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc cùng hiếu kỳ không ngừng.
Cây gậy trúc kia cao ba trượng, dưới ánh sao đêm, cây trâm ngọc bích trên đỉnh mặc dù toả ra ánh sáng rực rỡ, nhưng lại cũng không thể thấy rõ!
Chỉ là nghe hai người đánh cuộc, tựa hồ là có mười phần nắm chắc có thể ném trúng, trong lúc nhất thời bốn phía tửu lầu trên cửa sổ vô số người đưa mắt nhìn chằm chằm bên này, những thiên kim tiểu thư vốn còn mặc cả mua những vật ưa thích cũng dồn dập đi tới, không chỉ là bởi vì hai người trước mặt thân phận tôn quý cùng tướng mạo anh tuấn, hơn nữa là muốn được nhìn thấy tư thế oai hùng của hai người.
Vân Thiên Mộng lại lần nữa nhìn về phía cây trâm ngọc bích kia, trong lòng phỏng đoán, tuy mình cũng đã thấy qua võ công của Nguyên Đông không kém, nhưng Nguyên Đông lại cũng chỉ là ném trúng vào nguyên bảo ở dưới cùng, mà cây trâm kia treo cao như thế, cả chiều cao lẫn góc ngắm đều quá lớn, lại ở giữa không trung theo gió đong đưa, sợ là rất khó ném trúng, không biết Sở Phi Dương cùng Thần Vương võ công như thế nào, cũng không nên nói mạnh miệng như thế, nếu không lại mất mặt trước mọi người rồi.
Chỉ thấy hai người đồng thời ngẩng đầu, ánh mắt chăm chú, ngắm đúng vị trí cây trâm, cổ tay đồng thời vung lên, hai mũi phi tiêu giống như mũi tên rời dây cung phóng vào trong màn đêm. . .
Mọi người chỉ thấy hai mũi phi tiêu kia bay thẳng, mũi phi tiêu màu đỏ kia không hề sai lệch nhằm đúng đỉnh cây gậy trúc, mũi tiêu cắm vào gậy trúc, cắm vào đến tận phần đuôi, cây gậy trúc kia nhất thời bị lực mạnh tác động kịch liệt làm lay động, liền khiến phần thưởng treo phía trên cũng theo đó dao động!
Mà lúc này, một mũi phi tiêu màu trắng cũng nhắm đúng bên trên sợi chỉ hồng treo trâm ngọc xẹt qua, chỉ thấy sợ chỉ hồng kia theo tiếng gió mà đứt đoạn, cây trâm ngọc bích trong nháy mắt từ nơi cao ba trượng bên trên rơi xuống, mọi người chỉ cảm thấy trước mắt hiện lên một bóng đen, chăm chú nhìn qua, Sở Phi Dương từ lâu đã đi đến bên dưới cây gậy trúc, vững vàng đón lấy trâm ngọc.
Mọi người ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy mũi phi tiêu màu trắng kia phân mũi phi tiêu màu đỏ thành hai, vững vàng cắm vào bên trong cây gậy trúc. . .