Sở Vương Phi

Chương 83: Sở - Mộng liên thủ, khi dễ kẻ địch

Tô Nguyên nghe xong lời phân tích của Sở Phi Dương, hai môi run run, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Sở Phi Dương, cảm thấy lần này hắn ta tới không có gì tốt cả.

Vụ án Khúc Trường Khanh lần này Tô Nguyên hắn được đích thân đương kim Hoàng thượng hạ chỉ cho tham gia tam ty hội thẩm, mặc dù Sở Phi Dương đứng đầu các quan, nhưng cũng không có tư cách can thiệp.

Nghĩ vậy, Tô Nguyên cảm thấy sức lực của mình dồi dào trở lại, rồi nghĩ, tên Sở Phi Dương này chỉ là đang dọa mình mà thôi, dẫu sao mình cũng từ Thị Lang Hình Bộ mà leo lên được vị trí này, bây giờ còn có thêm thánh chỉ của Hoàng thượng trong tay, chắc hắn ta cũng không dám tranh phong với mình ở đại đường Hình Bộ này đâu!

Tô Nguyên xác định được tư tưởng rồi, tràn đầy tự tin nói “Hạ quan biết rõ Sở Tướng là một người hết lòng vì nước vì dân, nhưng vụ án này là do đích thân Hoàng thượng lệnh cho hạ quan hội thẩm, trước khi chưa đi đến phán quyết cuối cùng, Sở Tướng ngài mặc dù là người đứng đầu bách quan, nhưng cũng không có tư cách can thiệp, vẫn mong Sở Tướng rời bước khỏi Hình Bộ , không nên làm lãng phí thời gian thẩm vấn phạm nhân của hạ quan!”

Tô Nguyên cho rằng cách này có thể khiến Sở Phi Dương phải chùn bước, nhưng Sở Phi Dương này đâu có theo suy nghĩ của người bình thường, hơn nữa, lại là một người nhanh nhạy, tinh tế, đã bước chân vào đại lao này, nhất định là đã nghĩ tốt đường lui cho mình rồi.

Sở Phi Dương lạnh lùng liếc Tô Nguyên một cái, sau đó nói “Khúc Trường Khanh trước đây vốn là thuộc hạ của bổn tướng, nếu như hắn ta có suy nghĩ làm loạn, vậy thì bổn tướng xin chịu tội quản lý thuộc hạ không nghiêm! Trước khi đến đây lần này, bổn tướng đã được sự đồng ý của Hoàng thượng, thứ nhất, Khúc Trường Khanh thân mang trọng thương, giờ nếu thẩm vấn e là không được công bằng, thứ hai, mong các vị đại nhân thư thả cho mấy ngày, để bổn tướng được nói chuyện với Khúc Trường Khanh, xem có thể tìm ra được manh mối nào trong đó không!”

Nói xong, Sở Phi Dương ra hiệu cho Tiêu Đại đứng phía sau, rồi thấy Tiêu Đại rút ra bội kiếm , trong nháy mắt chém đứt xích sắt trên cổ Khúc Trường Khanh.

“Sở Tướng, ngài đang làm gì vậy? Khúc Trường Khanh hiện vẫn đang là khâm phạm triều đình, sao ngài có thể tự do làm càn như vậy? Chẳng lẽ chuyện Khúc Trường Khanh thông địch phản quốc lần này cũng có liên quan đến Sở Tướng sao? Vậy thì cho dù hạ quan có bị mất mũ ô sa, cũng quyết bẩm báo với Thánh thượng chuyện này!” Tô Nguyên thấy Sở Phi Dương có ý muốn dẫn Khúc Trường Khanh đi, thì quát to, lệnh cho thuộc hạ bao vây ba người Sở Phi Dương lại, xem xem bọn họ làm thế nào thoát khỏi Hình Bộ này.

Chỉ có điều, mặc dù não Tô Nguyên có suy nghĩ nhanh đến mấy, nhưng Sở Phi Dương võ công cao cường, Tiêu Đại bên người cũng là một cao thủ, bọn thuộc hạ của Tô Nguyên dù người đông thế mạnh, nhưng nếu thật sự đánh nhau, e là trong chốc lát đã bị quăng ngã xuống đất rồi.

Nhưng đây cũng là kết quả mà Tô Nguyên mong muốn, người của mình muốn ngăn không cho Sở Phi Dương đưa phạm nhân đi, nhưng địch không lại thế tấn công của đối phương, như thế này thì Sở Phi Dương ắt phải chịu tội danh tự ý xông vào nhà lao, cướp khâm phạm đi, chuyện này một khi để cho bách quan biết được , thì cái chức tể tướng của Sở Phi Dương cũng đến lúc phải đổi chủ rồi, cho dù là Sở Vương cũng không cứu được hắn ta nữa.

Tuy bản thân sẽ phải chịu tội bảo vệ khâm phạm không tốt, nhưng suy cho cùng cũng đã cho người ngăn cản, chắc là hoàng thượng cũng sẽ không trách tội nặng, thêm nữa lần này, nếu như mình có thể diệt trừ được tên Sở Phi Dương, có lẽ trong mắt Thần Vương coi như cũng đã lập được công lớn, tin rằng đến lúc đó Thần Vương sẽ nói tốt giúp cho trước mặt hoàng thượng.

Có điều sự uy hϊếp này của Tô Nguyên trong mắt Sở Phi Dương lại chẳng đáng là gì, theo hắn ta thấy thì tên Tô Nguyên này chẳng qua là một thằng hề chỉ biết nhảy nhót, không đáng cho hắn phải nhọc lòng, nhưng mà, một thằng hề như vậy, thì có nên biểu diễn một chút không, Sở Phi Dương cười lạnh, nhàn nhạt hỏi ngược lại “Tô đại nhân có phải là đang hoài nghi bổn tướng, hoài nghi Sở Vương phủ ? Có những lời, có những chuyện, Tô đại nhân nên nghĩ cho kỹ rồi hãy nói, nếu không họa cũng chính từ miệng mà ra, hậu quả e là Tô đại nhân không gánh vác nổi đâu!”

“Bổn Vương không biết Tô đại nhân ngăn cản Sở Tướng dẫn khâm phạm triều đình đi thì có gì sai? Chẳng lẽ là một Hình Bộ Thượng thư mà hắn đến ngay cả tư cách quản lý phạm nhân trong nhà lao cũng không có sao? Hay là Sở Tướng thích vượt quyền, thích quản lý những việc trong nha môn khác?” Âm thanh lạnh lùng từ đại môn truyền đến, mọi người cùng nhìn ra, thì thấy Thần Vương đang dẫn theo cận thần thị vệ bước vào.

Sở Phi Dương nhìn thấy Giang Mộc Thần, khuôn mặt xuất hiện nụ cười lạnh, mày khẽ chau , hai mắt híp lại nhìn Giang Mộc Thần, trong giọng nói lại có biết bao vui vẻ thoải mái “Vương Gia ngài hôm nay sao lại có thời gian rảnh mà đến đây vậy? Xem ra, Vương Gia ngài cũng rất có hứng thú với Khúc Trường Khanh!”

Sở Phi Dương con người này nói chuyện dường như rất vô tư, không có ý gì, nhưng lại khiến cho người khác lửa giận ngút trời ngay tức khắc, chỉ cần nhìn Giang Mộc Thần thì biết, mới vừa rồi còn bình tĩnh, thản nhiên, vừa nghe thấy câu “có hứng thú với Khúc Trường Khanh” xong, mặt lập tức đen thành một mảnh.

“Mục đích Sở Tướng đến đây cũng là vì hắn sao?” Nhưng Giang Mộc Thần đâu phải Tô Nguyên, tuy rằng cũng có e dè Sở Phi Dương nắm trong tay bình quyền, lại có Sở Vương phủ chống lưng, nhưng xét về thân phận, Giang Mộc Thần là con của tiên đế, hiện giờ đã là Thần Vương tôn quý, thân phận một người trên vạn người, đứng cùng Sở Phi Dương cũng không làm mất đi “hào quang” của bản thân.

Do đó, khi đối mặt với Sở Phi Dương, Giang Mộc Thần không giống như Tô Nguyên do dự lưỡng lự, hắn ta có sự cuồng ngạo của mình, không sợ Sở Phi Dương sẽ nói ra lời đe dọa.

“Vương gia sao ngài nói vậy? Khúc Trường Khanh vốn là thuộc hạ cũ của bổn tướng, cũng là người trung quân báo quốc, hôm nay lại nhiều lần bị hãm hại dùng hình, bổn tướng sao có thể làm ngơ như không thấy? Chỉ không biết Vương gia lần này lấy thân phận gì đến đây?” Sở Phi Dương từng từ từng chữ giúp Khúc Trường Khanh thoát khỏi tội danh thông địch phản quốc, khiến Tô Nguyên không nhịn được chau mày lại, nhưng vẫn còn e ngại thân phận của đối phương, nên chỉ có thể yên lặng lắng nghe cuộc đối thoại của hắn ta và Thần Vương.

Đối với câu hỏi của Sở Phi Dương, Thần Vương vẫn duy trì vẻ mặt lạnh nhạt, chỉ có ánh mắt như diều hâu là nhìn chằm chằm Khúc Trường Khanh đang được Tiêu Đại đỡ, thấy hắn ta giờ này tóc tai hỗn độn cực kỳ, trên người chỉ còn lại một chiếc quần lông, sắc mặt trắng bệch như tuyết, giờ đứng cũng không còn sức, chắc hẳn nếu như không phải do bị thương quá nặng thì cũng là do bị dùng hình.

Tô Nguyên thấy ánh mắt Giang Mộc Thần dừng lại trên người Khúc Trường Khanh, lo sợ tên Sở Phi Dương kia lại châm ngòi gây chia rẽ hai bên, liền lập tức đi lên phía trước giải thích “Vương gia minh giám, hạ quan và Tần đại nhân, Trịnh đại nhân vừa rồi chỉ mới hỏi Khúc Trường Khanh một số việc, tuyệt đối không có dùng hình! Hạ quan ngu dốt, chỉ biết Khúc Trường Khanh là nhân vật quan trọng của sự việc lần này, nên trước khi hắn ta nhận tội, thần chỉ biết chăm sóc hắn thật tốt!”

Nghe hắn ta nói như vậy, Giang Mộc Thần vẫy vẫy tay cho Tô Nguyên lui xuống, rồi nhìn Sở Phi Dương lạnh lùng nói “Tô đại nhân nếu đã nói rõ ràng như vậy, Sở Tướng vẫn không thể yên tâm sao? Nơi đây là tam ty hội thẩm, Sở Tướng lưu lại lâu như vậy cũng không tiện, vẫn xin ngài nên rời khỏi đây ngay!”

“Bản thân bổn tướng cũng không muốn ở lại cái nơi dơ bẩn này! Nhưng mà, mục đích hôm nay bổn tướng đến, là muốn dẫn Khúc trường Khanh đi!” Giang Mộc Thần lạnh lùng, lời nói sắc bén, có lẽ có thể dọa được người khác, nhưng đối với Sở Phi Dương mà nói thì hầu như không có tác dụng!

Lúc này trên mặt hắn ta vẫn giữ nguyên nụ cười nhạt nơi khóe miệng, đứng trong nhà lao nồng đậm mùi máu tươi của Hình Bộ, dù là người làm quan cũng không khỏi cảm thấy ớn lạnh, vậy mà Sở Phi Dương vẫn chỉ cười cười, đến đôi mắt cũng tản ra tia sáng rực rỡ, chói lọi, trái ngược với nhà lao Hình Bộ nặng mùi oán khí!

Lời vừa nói ra, Thần Vương hừ lạnh một tiếng, như muốn chế giễu sự si tâm vọng tưởng của Sở Phi Dương!

“Sở Tướng đang nói giỡn với Bổn Vương sao? Khúc Trường Khanh vẫn là kẻ phản quốc của Tây Sở, đừng nói là Sở Tướng, đến cả Hoàng thượng cũng không thể dẫn người ra khỏi đại lao Hình Bộ được! Sở Tướng và Sở Vương phủ nhiều năm không để ý đến tình hình trong triều, lần này sao lại làm vậy, chẳng lẽ là vì ai đó?” Giang Mộc Thần giờ là đang nhắc nhở Sở Phi Dương, nếu trước đây đã phân rõ ranh giới với các thế lực, thì bây giờ nên làm đúng thân phận của mình, không nên vì một vài người nào đó mà đẩy bản thân vào tình cảnh chết không có chỗ chôn.

Nhưng Sở Phi Dương đâu phải là người mà nghe một vài lời nói của người khác mà đã lùi bước, hắn nhún nhún vai, đôi mắt ẩn chứa màn sương cười cười nhìn thẳng Thần Vương, bình tĩnh hỏi ngược lại “Hành động lần này của Vương gia, chẳng lẽ là đang ghen tị với quan hệ giữa bổn tướng và ai đó sao?”

Lời của Sở Phi Dương còn chưa dứt, đại đường vừa rồi còn mới nóng ẩm, nhiều hơi nước, trong nháy mắt đã như đóng băng hết lại, chỉ trông thấy giữa hai đầu lông mày của Thần Vương toàn là lãnh ý, trên người tản mát ra từng đợt hàn ý, mà hai con ngươi lạnh như băng cũng gắt gao nhìn chằm chằm Sở Phi Dương, hận không thể làm đông lạnh đối phương ngay lập tức.

“Tiêu Đại, mang thánh chỉ của Hoàng thượng ra đưa cho Thần Vương và ba vị đại nhân, để mọi người cùng nhìn cho rõ! Bổn tướng quyết không phải người càn quấy bậy bạ, nếu không có thánh chỉ của bệ hạ, bổn tướng cũng không có gan xông vào Hình Bộ cướp phạm nhân đi, càng không có chống đối với “lời nói chính nghĩa” của Tô đại nhân!” Vốn là đến để đưa Khúc Trường Khanh đi, nhưng trước khi rời đi, Sở Phi Dương cũng không muốn gây thêm rắc rối, tuy bây giờ Thần Vương đang chắn trước mặt không cho bọn họ rời đi, nhưng hoàng đế Ngọc Càn đúng là vẫn còn muốn giữ chút thể diện cho tiên đế, nên mới ra thánh chỉ này!

Tiêu Đại nghe vậy, lập tức lấy thánh chỉ từ trong tay áo ra đưa cho Thần Vương, rồi lại nhanh chóng đỡ lấy Khúc Trường Khanh đang sắp té ngã đến nơi.

Giang Mộc Thần lạnh lùng tiếp lấy thánh chỉ, nhìn qua mấy lượt, sắc mặt nghiêm túc, sau đó đưa thánh chỉ cho bọn người Tần đại nhân xem!

“Nếu Vương gia đã không còn gì để nói, vậy bổn tướng đưa Khúc Trường Khanh về phủ Phụ Quốc công trước, đợi thương thế của hắn ổn định trở lại rồi hội thẩm sau cũng không muộn! Nếu không ở lại Hình Bộ này, sợ là còn chưa thẩm vấn, hình cụ của Tô đại nhân đã được dùng trên người hắn rồi!” Sở Phi Dương cười khẩy, liếc mắt qua chỗ Tô đại nhân, rồi sau đó dẫn theo Tiêu Đại, Khúc Trường Khanh nghênh ngang mà rời đi.

“Vương gia, Sở Tướng khi nào thì đến xin Hoàng thượng thay đổi ý định vậy? Thông địch phản quốc là tội liên quan đến cả dòng họ, sao Hoàng thượng có thể vì tình cảm từ trước mà thả hồ về rừng được! Sao ngài lại thả bọn họ đi như vậy?” Tô Nguyên thấy Thần Vương cứ để bọn Sở Phi Dương đi, trong lòng vô cùng tiếc cơ hội tốt ngày hôm nay, đâu dễ mà bắt được Khúc Trường Khanh như lần này, vậy mà lại để tên Sở Phi Dương kia nhanh chân hơn đưa người đi mất.

Giang Mộc Thần nghe lão ta nói như vậy, đôi mắt lạnh lẽo nén giận liếc Tô Nguyên một cái, giọng nói chứa đầy nguy hiểm “Tô đại nhân đây là muốn bản vương kháng chỉ sao?”

“Hạ quan không dám!” Nghe ra được sự tức giận trong giọng nói của Giang Mộc Thần, Tô Nguyên lập tức thề thốt phủ nhận, sau đó không dám nói bừa nữa, để tránh cho Thần Vương giận chó đánh mèo.

“Hoàng thượng tuy đã phái Ô đại nhân dẫn theo cấm vệ quân bao vây phủ Phụ Quốc công, nhưng cũng muốn ba ty các ngài chỉ làm qua loa đại khái! Chỉ mong vết thương của Khúc Trường Khanh có chuyển biến tốt đẹp, rồi xử án nhanh vụ án trong một ngày, để tránh đêm dài lắm mộng, dễ cho Bắc Tề lợi dụng sơ hở!” Giang Mộc Thần lạnh lùng dặn dò xong, rồi rời khỏi Hình Bộ.

***

“Tướng gia, là ty chức làm liên lụy đến người!” Trong xe ngựa, Khúc Trường Khanh thấy Sở Phi Dương, người từ trước tới nay không bao giờ tham gia vào tranh đấu chính trị, lần này lại vì mình mà chống đối với cả Thần Vương, trong lòng cảm động không thôi, không quan tâm đến vết thương đang đau rát nơi vùng ngực, khó khăn nói.

“Nếu đã sợ liên lụy đến bổn tướng, vậy thì cố mà dưỡng thương cho tốt!” Sở Phi Dương ngồi ngay ngắn một bên trong xe ngựa, biết lần này Khúc Trường Khanh cũng đã phải chịu không ít khổ cực, bèn ra hiệu cho Tiêu Đại.

Tiêu Đại bắt mạch cho Khúc Trường Khanh, rồi lại kiểm tra kĩ càng vết thương sau lưng, khuôn mặt từ trước giờ không thay đổi giờ lại bất giác chau nhẹ mày lại, sau đó mới nói “Tướng gia, thủ đoạn của Hình Bộ thật thâm độc! Nói là không dùng hình, nhưng lại thả đỉa lên vết thương ở lưng của Khúc công tử, đúng là gϊếŧ người không dao. Nô tài giờ cũng không dám khẳng định đỉa đã chui vào cơ thể Khúc công tử hay chưa, chỉ có thể đợi về phủ Phụ Quốc công rồi kiểm tra lại thật tỉ mỉ.”

Nói xong, Tiêu Đại chu đáo đắp cho Khúc Trường Khanh một chiếc chăn mỏng, để tránh người ngoài nhìn thấy dáng vẻ chật vật của hắn.

Lúc này, xe ngựa đột nhiên dừng lại, Sở Phi Dương để Tiêu Đại ở lại chăm sóc cho Khúc Trường Khanh, còn mình thì bước xuống xe ngựa, ít phút sau, có giọng nói truyền vào trong xe “Đưa hắn về phủ, chăm sóc cẩn thận.”

Rồi sau đó, Tiêu Đại và Khúc Trường Khanh nghe thấy âm thanh vó ngựa vang lên, có lẽ Sở Phi Dương lại có việc quan trọng khác phải làm rồi.

***

Mọi người trong phủ Phụ Quốc công nhận được thánh chỉ, sớm đã vội vã đứng đợi ở cửa, tuy vì việc lần này mà phủ Phụ Quốc công bị bao vây vòng trong vòng ngoài, nhưng Hoàng thượng cũng khai ân để Khúc Trường Khanh được dưỡng thương trước rồi mới xét xử, điều này đối với phủ Phụ Quốc công mà nói đã là chuyện may mắn nhất rồi.

Cho nên, lúc này không nói đến Quý Thư Vũ và Khúc Phi Khanh, mà ngay cả Lão thái quân cũng chống gậy dẫn mọi người ra đứng ở cửa kiễng chân ngóng chờ!

Âm thanh tiếng bánh xe lăn qua những hòn đá trên đường chậm rãi truyền đến, vẻ mặt mọi người đều không giấu được sự kích động cùng hưng phấn, nếu không có cấm vệ quân chắn phía trước ngăn không cho bọn họ ra khỏi phủ, thì sợ rằng đoàn người này sớm đã lao về phía xe ngựa kia rồi.

Đợi cho xe ngựa dừng lại rồi, Tiêu Đại đỡ Khúc Trường Khanh xuống, Khúc Trường Khanh khẽ nâng đầu, nhìn thấy bà nội, mẫu thân cùng muội muội đều đang rưng rưng nước mắt nhìn mình, rời khỏi đại lao Hình Bộ tối tăm, ẩm ướt, lúc này Khúc Trường Khanh mới thật sự hiểu về những điều tốt đẹp trong cuộc sống, đối với người thân của mình, trong lòng càng thêm trân trọng, thấy mọi người vì mình mà lo lắng, mặc vết thương ở lưng đang đau buốt đến mức không nhấc nổi eo lên, Khúc Trường Khanh vẫn cố sức kéo đôi môi nhợt nhạt, để lộ ra nụ cười mỉm an ủi.

Đợi đến lúc Tiêu Đại đỡ Khúc Trường Khanh đi lên mười mấy bậc thềm bằng đá dẫn lên cửa lớn của phủ Phụ Quốc Công, mọi người lập tức chen nhau mà lên, nhẹ nhàng đặt Khúc Trường Khanh vào một chiếc sạp nhỏ, rồi một đám gia đinh nhanh chóng nâng sạp lên, cẩn thận đi về phía Xuất Vân Các.

Cốc lão thái quân nhận ra vị đưa Khúc Trường Khanh về chính là người không bao giờ rời Sở Vương nửa bước – Tiêu Đại, lập tức dùng lễ tiếp đón, rồi thân thiện mời Tiêu Đại cùng đi đến hậu viện.

Tiêu Đại nhìn về hướng nơi mà Sở Phi Dương vừa thúc ngựa rời đi, sau đó đi theo Lão thái quân phía trước đến Thụy Lân Viện, dự định sẽ nói hết sự việc xảy ra ngày hôm nay một cách chi tiết nhất.

***

“Tiểu thư, nô tỳ vừa mới đến cửa sau phủ Phụ Quốc công, nha hoàn bên cạnh biểu tiểu thư vừa đến nói cho nô tỳ, biểu thiếu gia được Hoàng thượng cho đưa về phủ Phụ Quốc công rồi!” Mộ Xuân vẻ mặt hớn hở chạy vào Khởi La Viên, báo tin cho Vân Thiên Mộng.

“Như vậy thì tốt rồi! Trong phủ Phụ Quốc công có thái y, chắc chắn biểu ca sẽ nhanh chóng khỏe lại! Đúng rồi, vυ' Mễ và Nghênh Hạ đã về chưa?” Nghe Mộ Xuân nói vậy, Vân Thiên Mộng yên tâm hơn nhiều.

Cho dù bây giờ Khúc Trường Khanh chưa được rửa oan,nhưng đại lao Hình Bộ cũng không thể ở lâu được, để tránh nếu Tô Nguyên âm thầm giở trò thì khó mà đề phòng được.

“Nô tỳ ra ngoài xem xem!” Thấy Vân Thiên Mộng hỏi đến, Mộ Xuân cúi chào rồi xoay người đi ra khỏi lầu gác.

Mãi lâu sau, mới thấy vũ Mễ dẫn theo Nghênh Hạ vội vàng đi vào trong phòng, Vân Thiên Mộng nhìn dáng vẻ phong trần mệt mỏi của hai người, liền biết là vội vã trở về, lập tức đặt quyển sách trong tay xuống nhìn hai người họ.

“Nô tỳ tham kiến tiểu thư!” Hai người cùng hành lễ.

“Vυ' à, sao rồi? Ánh Thu có thể giải độc không?” Đối với việc này, Vân Thiên Mộng có chút khẩn trương, ánh mắt nhìn chằm chằm hai người đang đứng trước mặt.

Vυ' Mễ nghe xong thì cười cười, lập tức trả lời “Ánh Thu nói độc này không khó giải, chỉ là, trong thuốc giải có một vị rất trân quý, Tây Sở sợ là không có!”

Vân Thiên Mộng nghe thấy câu đầu của vυ' Mễ thì trong lòng vui vẻ, nhưng khi nghe hết câu, đôi mi thanh tú nhẹ chau lại.

Nghĩ lại người hạ độc cũng không có lòng tốt như vậy, dùng độc mà đến người thường cũng giải được để mà đi hại người.

Chẳng lẽ từ sau khi Khúc Lăng Ngạo bị thương nằm liệt giường chưa dậy nổi, kẻ hạ độc thủ đứng phía sau cũng không phái người đi ám sát nữa, là vì bọn chúng đã sớm dự đoán được độc này đến thái y trong thái y viện cũng phải bó tay, Khúc Lăng Ngạo chỉ có thể nằm im chờ chết, cho nên mới yên tâm như vậy?

Chỉ là, chuyện còn chưa đến hồi kết, sao mình có thể dễ dàng bỏ cuộc được!

“Ánh Thu có nhắc đến tên của vị dược liệu kia không? Chúng ta vẫn còn một tháng thời gian, tin rằng nhất định có thể tìm được thuốc giải!” Lúc này Vân Thiên Mộng bộc lộ ra một phần tính cách quật cường, niềm tin chưa đến phút cuối cùng thì chưa bỏ cuộc kể từ khi còn làm cảnh sát hình sự đột nhiên nảy lên trong đầu, khiến nàng lúc này trông vô cùng kiên định.

“Thưa tiểu thư, vị dược kia gọi là Hộc Cát. Hình dạng cụ thể như thế nào thì vì ở Tây Sở không có loại thuốc này, nên nô tỳ cũng không rõ lắm!” Lần này là Nghênh Hạ trả lời, lúc nói đôi mày chau lại như đang tìm kiếm cái gì đó trong trí nhớ!

Vân Thiên Mộng trong lòng không khỏi dâng lên một tia hi vọng, nhẹ nhàng hỏi “Nghênh Hạ, chẳng lẽ em biết chỗ nào có vị thuốc này sao?”

Nếu thật là như vậy, thì mình thật may mắn, nha đầu được tặng đến cũng thật có ích.

Nghênh Hạ gật đầu nhẹ, trong mắt có chút hoang mang, nói “Nô tỳ lúc nhỏ hình như có nghe qua tên vị thuốc này rồi!”

Nói xong, lại im lặng suy nghĩ!

Vân Thiên Mộng cũng không thúc giục nàng ta, chỉ cần nàng ta có thể nhớ ra nơi nào có Hộc Cát, thì dù bản thân có phải trải qua trăm ngàn khó khăn, gian khổ cũng quyết có cho kỳ được.

Nghênh Hạ cúi đầu suy nghĩ, thời gian nửa nén hương cũng chưa di chuyển lấy một bước, Vân Thiên Mộng để cho vυ' Mễ tạm thời lui xuống nghỉ ngơi, còn mình thì nhấc lên quyển sách vừa mới xem được một nửa, lẳng lặng đọc, cũng không có quấy rấy Nghênh Hạ!

“Tiểu thư! Nô tỳ nhớ ra rồi!” Nghênh Hạ bỗng nhiên kêu lớn lên, nhưng cũng không làm kinh động đến Vân Thiên Mộng vẫn đang nhìn chăm chú vào sách.

Nhìn dáng vẻ vui mừng khôn xiết của nàng ta, Vân Thiên Mộng cũng không nhịn được mà vui vẻ theo, lập tức hỏi: “Thế nào?”

“Tiểu thư, nô tỳ nhớ ra rồi! Hộc Cát này ở Tây Sở e là chỉ có một nơi có thể có thôi! Khoảng mấy năm trước, nô tỳ có theo Hiền thái phi và Dung công tử đến Phổ Quốc Am, khi hầu hạ Dung công tử uống trà, nô tỳ đã vô tình nghe công tử nhắc đến Cửu Huyền sư thái trong lúc tình cờ đã có được hộp Hộc Cát trân quý!”

Vân Thiên Mộng gấp cuốn sách trên tay lại, khóe miệng là nụ cười nhạt, trong mắt là ánh sáng lung linh, rực rỡ, giọng nói cũng có phần ngưng trọng hơn so với khi nãy “Nếu đã như vậy, lập tức chuẩn bị xe, đến Phổ Quốc Am!”

Nghênh Hạ nghe xong lại có chút ngạc nhiên, hỏi lại “Tiểu thư người chẳng lẽ tin lời nô tỳ sao? Lỡ như nô tỳ nói không đúng, vậy chẳng phải sẽ vất vả cho tiểu thư đi không công một chuyến sao?”

Vân Thiên Mộng đứng dậy, bàn tay trắng nõn khẽ vuốt nếp gấp trên làn váy, sau đó cười nói “Vậy ta hỏi em, em lừa ta thì em được ích lợi gì, còn về việc đi chuyến này có mất công hay không thì cứ đến Phổ Quốc Am thì sẽ rõ thôi!”

Nghe vậy, Nghênh Hạ trong lòng cực kỳ kính trọng Vân Thiên Mộng vì nàng ấy không mắc bệnh đa nghi như các tiểu thư khác, lập tức xoay người rời khỏi Khởi La Viên, đi ra ngoài chuẩn bị xe ngựa!

Nhưng Vân Thiên Mộng lần này chỉ ngồi trên một chiếc xe ngựa không thu hút sự chú ý lắm, cũng chỉ đem theo Nghênh Hạ và Nguyên Đông, Nguyên Đông đánh xe, xe ngựa lao nhanh trên đường, thẳng tiến đến am Phổ Quốc.

Vó ngựa chạy qua những cánh đồng vàng rực, làm bụi đường cuốn lên mù mịt, do ngựa chạy quá nhanh, Vân Thiên Mộng và Nghênh Hạ phải nắm chặt vào vách xe để khỏi bị ngã.

“Tiểu thư, hình như có người theo dõi chúng ta!” Sau thời gian một chén trà nhỏ, xe ngựa đã chạy ra khỏi thành!

“Nhanh nữa lên!” Vậy mà Vân Thiên Mộng lại bình tĩnh phân phó, còn bản thân cùng Nghênh Hạ thì cố gắng bám chắc vào thành xe.

Quyết định ra ngoài ngày hôm nay là do nhất thời, kẻ đứng phía sau có phát hiện ra ý đồ của mình mà cướp đi dược liệu cứu người ko?

Có điều, nếu đối phương đã cẩn thận tỉ mỉ như vậy sợ là mọi chuyện ở phủ đều bị hắn theo dõi rồi!

Vân Thiên Mộng trong mắt lóe lên tia lạnh lùng, trong lòng thầm nghĩ, rốt cuộc là người nào, khi mình vừa ra khỏi đã theo dõi.

“Vù!” Âm thanh mũi tên xé gió lao đến...

“Cẩn thận!” Vân Thiên Mộng theo trực giác kéo lấy Nghênh Hạ, nhanh chóng ấn đầu Nghênh Hạ xuống, một mũi tên trong khoảnh khắc Nghênh Hạ cúi đầu xuống bay vèo qua nơi mà nàng vừa ngồi, rồi theo vách tường bên kia mà bay xuyên ra ngoài!

Người bắn nhất định là dùng toàn lực bắn ra mũi tên này, nếu không Vân Thiên Mộng ở trong xe không thể nghe được tiếng xé gió rõ như vậy, mũi tên kia cũng không thể bay xuyên qua hai lớp tường xe dày kia được.

“Tiểu thư! Người không sao chứ!” Nghênh Hạ nhớ lại tình huống nguy hiểm ngàn cân treo sợi tóc vừa rồi mà thất sắc, nhưng may mắn không xảy ra chuyện gì, trong lòng nhớ tới sự che chở của Vân Thiên Mộng, thân thiết đứng lên che chắn phía trước.

“Nguyên Đông, phía trước nếu có người mai phục, bất kể là ai, lập tức xông lên!” Vân Thiên Mộng bình tĩnh một cách khác thường dặn dò, đôi mắt hạnh cực kỳ trấn định, nhưng trong lòng lại vô cùng tức giận, người này từ trước đến nay đều không muốn Khúc Lăng Ngạo được sống, chỉ hơi có chút biến động nhỏ, đã muốn diệt cỏ tận gốc rồi.

Nhưng ngoài mũi tên vừa rồi ra, đoạn đường tiếp theo lại vô cùng yên ổn, không có xảy ra nguy hiểm gì, điều này khiến ba người càng thêm cảnh giác, trên đường không dám dừng lại, cứ thẳng tiến một đường mà đến Phổ Quốc Am.

“Một đám vô dụng, đến nữ nhân cũng không bắt được!” Nhìn theo chiếc xe ngựa đang chạy nhanh kia, một giọng nói đầy tức giận từ một bên sườn núi truyền đến, sau đó là hai tiếng tát tai vang dội, luẩn quẩn trong không trung.

“Xin chủ tử bớt giận! Nơi đây thuộc lãnh thổ Tây Sở, nếu xảy ra chuyện gì, nhất định chúng ta sẽ bị phát hiện. Bây giờ chúng ta chỉ cần tìm lại thứ đã mất của chủ tử, hay là không nên tùy tiện động thủ thì hơn! Hơn nữa, mũi tên ty chức bắn vừa rồi, cũng phát hiện phía sau chúng ta cũng có người bắn ra thứ gì đó chặn lại mũi tên của ty chức, nó làm giảm đi bảy phần lực đạo của mũi tên. Sợ là trong lúc chúng ta theo dõi xe ngựa kia, thì chúng ra cũng bị người ta theo dõi rồi!” Tên thị vệ vừa nhận hai cái tát kia quỳ một gối xuống phân tích tình hình.

Người nọ hừ lạnh một tiếng, đá cho tên thị vệ thêm một cước, rồi sải bước đến bên lưng ngựa, lạnh lùng nói “Theo dõi chặt chẽ chiếc xe ngựa đó cho ta, xem ra tay ở đâu là thích hợp nhất!”

Nói xong, tay cầm roi quất vào mông ngựa, con ngựa đau quá lập phi nước đại về phía trước...

“Tiểu thư, người theo dõi chúng ta là ai vậy?”Trên đường chạy như điên, khi xe đi vào đường núi, Nguyên Đông cũng không dám giảm tốc độ, mãi cho đến khi tới trước cửa lớn Phổ Quốc Am, mới nhảy xuống khỏi xe ngựa, đỡ Vân Thiên Mộng xuống, ba người còn chưa bước lên bậc thềm đá dẫn lên am, đằng sau đã truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập!

Vân Thiên Mộng quay đầu lại, thì thấy Sở Phi Dương đang thúc ngựa đi tới, phía sau lại không đem theo một tên thị vệ nào, khiến Vân Thiên Mộng phải cảm thán trong lòng độ to gan của người này.

Sở Phi Dương thấy Vân Thiên Mộng vẫn bình an, không xảy ra chuyện gì, vẻ lo lắng trong đáy mắt dần tan biến, ghìm dây cương dừng lại, phi thân nhẹ nhàng xuống ngựa, rồi bước nhanh đến trước mặt Vân Thiên Mộng, thấy nàng mái tóc tuy có chút hỗn độn nhưng nhìn tổng thể thì vẫn không đến nỗi mất trật tự, lúc này sự lo lắng mới hoàn toàn được gạt bỏ, khóe miệng cười yếu ớt: “Vân tiểu thư, nàng đến đây là để thay Hầu gia cầu phúc sao?”

Vân Thiên Mộng thấy hắn hỏi vậy, thì biết Sở Phi Dương nhất đinh là đoán ra được gì rồi, nhưng vì muốn đảm bảo không có “vạn nhất” xảy ra nên quyết định không nói sự thật, chỉ thuận theo mà nói “Cậu đã hôn mê lâu mà chưa tỉnh, mọi người trong phủ Phụ Quốc Công lại không được phép rời phủ, chỉ có thần nữ là có chút tự do, nên thay Lão thái quân và mọi người lên núi bái Phật, hi vọng Bồ Tát sẽ phù hộ cho mọi người trong phủ đều được bình an!”

Nghe nàng nói nghiêm túc như vậy, Sở Phi Dương cũng không bóc trần, nhưng cũng không rời đi, mà bước lên bậc thềm đá, vừa đi vừa chậm rãi nói “Vậy sao, suy nghĩ của Vân Tiểu thư và bổn tướng thật giống nhau, đến đây đều là vì người thân mà cầu phúc!”

Vân Thiên Mộng nghe vậy, lời muốn nói ra đến miệng rồi lại thu vào, nghĩ đến Hộc Cát của Cửu Huyền sư thái, đành bất chấp tất cả mà theo sau Sở Phi Dương bước lên bậc thềm đá.

Bốn người vừa bước vào đại điện Phổ Quốc Am, thì thấy Cửu Huyền sư thái đang đứng bên trong phân công công việc cho các đệ tử, Vân Thiên Mộng và Sở Phi Dương đứng ngay ngắn một bên.

Cửu Huyền đại sư cũng đã sớm phát hiện ra sự xuất hiện của Vân Thiên Mộng và Sở Phi Dương, phân phó ngắn gọn vài câu với đệ tử xong thì đi về phía hai người, nhìn một người cười nhẹ nhàng an nhàn, một người thì bình tĩnh tự nhiên, sau đó điềm nhiên hỏi “Hai vị thí chủ, lâu rồi không gặp!”

Vân Thiên Mộng thấy Cửu Huyền sư thái chủ động đến chào hỏi với mình, ổn định lại tâm trạng, nhẹ nhàng nói “Thiên Mộng ra mắt sư thái! Sư thái người vẫn khỏe chứ?”

“Mọi việc trong am đều tốt! Không biết hai vị hôm nay đến là vì muốn bái Phật hay là muốn xin quẻ?” Cửu Huyền sư thái vẫn lạnh nhạt như cũ hỏi, rồi vẫy một đồ đệ đến, định để đưa hai người đi bái Phật tổ.

“Đa tạ sư thái! Chỉ là, hôm nay Thiên Mộng đến đây, không phải để bái Phật, cũng không để xin quẻ, mà là có việc muốn cùng sư thái thương lượng?” Vân Thiên Mộng lắc đầu khi thấy tiểu ni cô ra hiệu tay xin mời, ánh mắt nhìn sư thái đều là khẩn cầu tha thiết!

“Nếu là vậy, xin mời Vân thí chủ đi cùng bần ni ra hậu viện một lát!” Đối vời lời nói của Vân Thiên Mộng, Cửu Huyền sư thái không có chút kinh ngạc nào, bình tĩnh đưa một mình Vân Thiên Mộng vào sương phòng ở hậu viện.

Sau khi hai người đi rồi, Sở Phi Dương cũng bước ra khỏi đại điện, từ một lối khác đi đến hậu viện.

“Thí chủ có chuyện gì vậy?” cuộc sống sinh hoạt thường ngày của Cửu Huyền từ trước đến nay đều không nhờ đến bàn tay người khác, khi đưa Vân Thiên Mộng vào thiền phòng của mình, thì tự tay đun một ấm nước, sau đó lấy ra một hộp trà, ngón tay dài nhỏ ngắt mấy lá đặt vào trong chiếc chén uống trà bằng men sứ màu trắng, rồi nhấc ấm nước đã sôi tráng qua chén một lần, sau đó mới đổ đầy nước vào chén, lúc này mới đưa cho Vân Thiên Mộng. Vân Thiên Mộng nhận lấy chén trà tinh xảo nổi tiếng, cũng nhìn ra được Cửu Huyền sư thái là người có yêu cầu cao về sinh hoạt hàng ngày, cảm thấy bản thân càng nên cẩn trọng, tránh nói sai điều gì lại không có được Hộc Cát!

Cửu Huyền lại tỉ mỉ quan sát động tác của Vân Thiên Mộng, thấy nàng ấy thổi nhẹ chén nóng, sau đó nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, rồi nói “Trà của sư thái quả là tinh khiết, lại thơm nữa, khiến người đắm say. Hôm nay ta đến đây là có việc muốn cầu xin sư thái, nhưng nếu như làm sư thái khó xử, Thiên Mộng cũng không cảm thấy tiếc chuyến đi này!”

Cửu Huyền thấy Vân Thiên Mộng độ lượng như vậy, trong lòng không khỏi nhìn tiểu cô nương này bằng ánh mắt khác, giọng nói ôn hòa hơn nói “Thí chủ quá khen!”

Vân Thiên Mộng đặt chén trà xuống, nâng đôi mắt sáng ngời, nghiêm túc nói “Sư thái đến việc uống trà cũng cầu kỳ như vậy, đồ vật cũng đều có giá trị lớn, chắc hẳn những vật khác cũng là bảo vật thế gian, khiến cho dân thường như ta đây được mở rộng tầm mắt!”

Cửu Huyền sư thái nghe xong, cũng không phản bác lại ngay, chỉ nhàn nhã nhấp một ngụm trà nữa, rồi mới nói “Nghe thí chủ nói vậy, chẳng lẽ lần này đến Phổ Quốc Am là vì xin vật gì? Nhưng Phổ Quốc Am là nơi cửa Phật thanh tịnh, việc chi tiêu cũng hoàn toàn không giống với nơi trần tục, có lẽ bần ni không giúp được tiểu thư rồi!”

Thấy bản thân còn chưa nói là muốn vật gì đã bị từ chối, trong lòng Vân Thiên Mộng không khỏi căng thẳng, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh, tiếp tục thuyết phục Cửu Huyền sư thái “Sư thái là người xuất gia, từ trước đến nay đều là lấy danh phổ độ chúng sinh. Tiểu nữ lần này đến đây, cũng chỉ là muốn tìm vật cứu người, xin sư thái giúp đỡ!”

Cửu Huyền nghe lời giải thích của Vân Thiên Mộng, cũng biết những biến cố xảy ra gần đây ở phủ Phụ Quốc Công , trong lòng cũng mơ hồ hiểu được thứ mà Vân Thiên Mộng muốn xin chắc là một loại dược thảo rồi.

Trong thiên hạ này, những dược thảo trân quý nhất hầu hết đều có ở trong cung, mà thứ duy nhất trong hoàng cung không có, e là Hộc Cát mà mình đang có rồi.

Nghĩ tới đây, Cửu Huyền đã hoàn toàn hiểu ra chỉ là...

“Thí chủ là tiểu thư khuê các, lại là cháu ngoại của thái hậu, nếu thí chủ thiếu vật cứu mạng nào, sao không đi xin thái hậu?” Cửu Huyền đặt chén trà trong tay xuống, giọng nói cực kỳ lãnh đạm!

Vân Thiên Mộng nhìn sắc mặt nàng ấy, biết là Cửu Huyền sư thái đã đoán ra vật mà mình muốn rồi.

Bản thân liều lĩnh hỏi xin một dược liệu quý giá như vậy cũng có phần chưa thỏa đáng, nhưng mà, nếu trong cung có vị thuốc này, thì thái hậu đã sớm đưa đến phủ Phụ Quốc Công rồi, bản thân cũng đâu cần mạo hiểm mà đến đây!

“Sư thái, dược liệu vốn là dùng để cứu người! Cho dù trân quý, nhưng lại không được sử dụng, vậy chẳng phải chỉ là vật tầm thường thôi sao! Thiên Mộng biết hôm nay đến đây có phần mạo muội, nhưng xin sư thái hiểu cho tấm lòng toàn tâm toàn ý muốn cứu người của Thiên Mộng, xin sư thái giúp cho!” Vân Thiên Mộng cau nhẹ mày lại, đôi mắt trong vắt, vẻ mặt chân thành, khiến ai thấy cũng mềm lòng!

Việc đời từ trước đến nay không nghe không hỏi, không dính bụi trần, cũng sẽ không vì bất cứ chuyện gì mà dao động, nhưng nhìn Vân Thiên Mộng từ trước đến nay luôn bình tĩnh giờ lại có vẻ mặt như vậy, trong lòng sư thái không khỏi khe khẽ thở dài, sau đó nói tình hình thực tế “Thí chủ có điều không biết, dược liệu mà thí chủ muốn xin kia, một tháng trước đã sớm bị lấy trộm rồi, bần ni đã cho người tìm nhiều lần cả Phổ quốc Am, nhưng cũng không có kết quả! Cho nên, hôm nay không phải là bần ni không muốn giúp, mà là có lòng nhưng không có sức! Vẫn là mong thí chủ quay về nghĩ cách khác thì hơn!”

Nói xong, Cửu Huyền sư thái đứng dậy mở cửa sương phòng ra...

Vân Thiên Mộng nghe Cửu Huyền sư thái nói vậy, trong lòng chấn động, cũng biết sư thái không cần thiết phải lừa mình, bèn đứng lên, chân thành cúi chào Cửu Huyền sư thái rồi bước ra khỏi phòng.

“Vân thí chủ!” Lúc này, Cửu Huyền sư thái lại lên tiếng gọi Vân Thiên Mộng lại!

“Sư thái còn chuyện gì dặn dò ạ!” Vân Thiên Mộng biết Cửu Huyền sư thái không phải là người nói nhiều, giờ lại gọi mình lại, chắc là sự việc có khả năng chuyển biến tốt, lập tức quay người lại!

“Trong Hải Vương phủ dược liệu khắp nơi đều có!” Mà Cửu Huyền sư thái vì nói câu này mà đóng cửa sương phòng lại!

Hải Vương Phủ?

Vân Thiên Mộng trong lòng căng thẳng, lần trước chuyện mình rơi xuống nước đã vô tình kết oán với Hải Điềm!

Hơn nữa, Hải Vương phủ vốn định kết thông gia với phủ Phụ Quốc Công, sau khi Phụ Quốc công phủ xảy ra chuyện, Hải Vương phủ lại tuyệt không nhắc lại chuyện đó nữa, e là đối phương cũng không muốn bị nghi ngờ.

Lúc này nếu để Hải Vương phủ lấy được dược liệu cứu mạng Khúc Lăng Ngạo, thì Hải Vương đa mưu túc trí kia chưa chắc sẽ đồng ý, hoặc có lẽ hắn sẽ nhân cơ hội này mà đưa ra yêu cầu quá đáng, như vậy thì phủ Phụ Quốc Công chẳng phải sẽ bị người khác nắm thóp sao??

Vân Thiên Mộng chầm chậm đi lại trong sương phòng, tâm tư hoàn toàn đặt vào chuyện kia, đồng thời lại lơ là sự an toàn của bản thân.

Mãi cho đến khi một trận chưởng phong mạnh mẽ xông tới phía sau lưng, Vân Thiên Mộng mới cảnh giác trở lại, nhanh chóng nghiêng mình, tuy chật vật nhưng cũng đã kịp tránh được một chưởng đánh lén kia, sau đó bất ngờ đá vào từ bên sườn kẻ đánh lén, khiến hắn tránh không kịp, bị nàng đá cho một cước vào ngực, đau nói không lên lời.

“Bắn tên!” thanh âm lãnh khốc truyền đến, Vân Thiên Mộng không nghĩ ngợi , ra tay nhanh như chớp, nhân lúc kẻ đánh lén đang mải ôm ngực vì đau, nàng chạy đến phía sau hắn, rút chiếc trâm vàng trên đầu xuống rồi đặt vào cổ người nọ, lạnh lùng nói “Ai dám bắn tên, ta sẽ lập tức khiến hắn phải chết!”

“Dừng tay!” Một giọng nói vội vàng hấp tấp truyền đến, các cung thủ vừa rồi còn ẩn nấp xung quanh, giờ đều lộ diện, mà người vừa lên tiếng thấy chủ tử nhà mình lại bị một tiểu cô nương khống chế, trong mắt không chỉ là lo lắng, còn có kinh ngạc nhìn Vân Thiên Mộng.

“Vân Thiên Mộng, ngươi dám ép ta!” Tên nam tử bị Vân Thiên Mộng dùng trâm khống chế giận dữ hét lên.

Vân Thiên Mộng lúc này nghe giọng nói mới nhận ra người này, không phải tên thích khách từng tự tiện xông vào hoàng cung thì là ai!

Trên khuôn mặt Vân Thiên Mộng lộ ra nụ cười lãnh huyết vô tình, rồi lạnh lùng nói “Dựa vào cái gì mà ta không dám? Chỉ dựa vào người mà cũng dám đánh lén sau lưng ta sao?”

Chả trách hôm đó lại bị Ô đại nhân đả thương, võ mèo cào hạng này, đến một tiểu cô nương cũng không đối phó nổi, vậy mà còn dám đến nữa!

Đương nhiên, năm đó suýt nữa người này đã khiến mình bị Thần Vương làm mất thanh danh, Vân Thiên Mộng sao có thể bỏ qua cho hắn được, chiếc trâm vàng trong tay nàng càng ngày càng gí sâu vào cổ tên thích khách, chiếc cổ trắng trẻo chầm chậm chảy ra một dòng máu đỏ, dọa cho đồng bọn của tên thích khách không dám hành động thiếu suy nghĩ.

“Toàn một lũ vô dụng? Đến một đứa con gái cũng không đối phó được, bắn tên cho ta, bắn chết ả ta đi!” Nghĩ lại những nhục nhã mà mình phải chịu ở thanh lâu ngày ấy, giờ lại bị Thiên Mộng khống chế, tên thích khách nhất thời thẹn quá hóa giận, hướng về phía thuộc hạ ở trước mặt mà quát ầm lên.

Đột nhiên trong giây lát, tên cung thủ đang ngắm tên về phía Vân Thiên Mộng đã ngã xuống, chỉ còn lại hai mươi mấy tên thị vệ cầm đao hoang mang mà nhìn xung quanh.

“Đưa người cho ta!” Lúc này, Sở Phi Dương không biết từ đâu xuất hiện bên cạnh Vân Thiên Mộng, nhìn thấy nàng khống chế tên thích khách thì trong lòng vô cùng bái phục sự dũng cảm của nàng, nhưng hai người họ tiếp xúc gần như vậy khiến Sở Phi Dương không nhịn được nữa mà xông ra đòi lấy thích khách, hai ngón tay phải nhẹ nhàng bóp cổ tên thích khách, khiến hắn ta không thể động đậy được!

“Sở Phi Dương, ngươi đừng cho rằng hôm nay có thể chạy thoát được, bên cạnh ta có rất nhiều người, mà ngươi chỉ có một mình, lại phải mang theo ả kia, ta e là có chắp cánh ngươi cũng khó thoát được!” Tên thích khách bị Sở Phi Dương chế trụ, nhưng vẫn cực kỳ cuồng vọng!

“Vậy thì đã sao? Chỉ cần bắt được ngươi, thì cứ cho là phải đối mặt với thiên binh vạn mã, bổn tướng cũng nắm chắc phần thắng! Các ngươi lùi lại mười trượng cho bổn tướng!” Sở Phi Dương vẫn giữ nguyên dáng vẻ nhàn tản, chỉ có hai ngón tay khống chế nơi động mạch của tên thích khách là khẽ dùng lực, dọa cho đám thủ hạ của tên thích khách lập tức nghe lời mà lùi lại mười trượng!

Vân Thiên Mộng lúc này lại nhàn hạ lấy chiếc trâm vàng dính máu lau lau vào người tên thích khách, rồi lấy lại chiếc trâm đã được làm sạch cài lên tóc, vẻ mặt lạnh lùng đứng một bên!

“Như vậy mới đúng chứ! Yên tâm, bổn tướng nếu có thể thả ngươi lần thứ nhất thì cũng có thể thả ngươi lần thứ hai! Nhưng mà, lần trước là vì bổn tướng còn nợ ngươi một lần ân tình, còn lần này, thì đến lượt ngươi thiếu nợ bổn tướng rồi, ân huệ này ngươi định trả như thế nào đây? Sở Phi Dương hài lòng nhìn phản ứng của kẻ địch, sau đó nhẹ nhàng hỏi bên tai hắn, tên thích khách kia tức thì tức giận đến toàn thân run rẩy, hai mắt hung hăng trừng trừng nhìn Vân Thiên Mộng!

Vân Thiên Mộng nhún nhún vai vẻ ngây thơ vô tội đáp: “Ngươi kém cỏi không bằng người, sao lại giận chó đánh mèo người khác chứ ?”

Chỉ là, khi nói lời này, Vân Thiên Mộng cảm nhận rõ ràng đôi mắt Sở Phi Dương đang cười, lóe lên rồi chợt tắt, dường như là muốn chê cười mình vừa rồi còn bị hắn cướp người dễ như trở bàn tay, mà không thể chống cự.

Điều này làm Vân Thiên Mộng hơi thất vọng, chỉ trách bản thân không có được võ công của người cổ đại, nếu khổng nhất định sẽ thi tài cao thấp với Sở Phi Dương!

“Ha?Có thể được làm việc cho ta là vinh hạnh của ngưới, lại còn dám ôm mộng báo thù. Người Tây Sở ai cũng lòng tham không đáy như các ngươi sao?” Mặc dù đã chật vật đến mức này, nhưng tên thích khách vẫn cuồng ngạo như trước!

Vân Thiên Mộng nghe xong lời hắn nói, mạnh mẽ quay sang, tháo chiếc trâm vừa cài lên xuống, rồi gí vào yết hầu tên thích khách, âm thanh lạnh lùng nói “Nói, sự việc xảy ra ở phủ Phụ Quốc Công lần này có liên quan gì đến các ngươi không?"