Cục Cưng Càn Rỡ: Tổng Giám Đốc Dám Cướp Mẹ Của Tôi

Chương 291: Say trong tình yêu

Edit: Lô Vĩ Vi Vi

Beta: Thu Lệ

Một cậu bé mặc áo đuôi tôm như một thân sĩ xuất hiện trên sân khấu, cậu bé nghiêm mặt nhìn Triển Thiểu Khuynh và Liên Hoa ở phía trước, nghiêm túc vững vàng bước tới từng bước một.

Khi khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu vô địch của cậu bé vừa xuất hiện trên màn ảnh, mọi người có mặt ở đây đều nở nụ cười cưng chiều, sau đó lập tức tuôn ra tiếng kinh hô không ngừng.

Có người thét chói tai, đứa bé này là người diễn Triển Thiểu Khuynh lúc nhỏ trong chuyện xưa vừa rồi!

Còn có rất nhiều người quan tâm thời sự trí nhớ rất tốt đột nhiên nhớ tới, một thời gian trước lúc Liên Hoa và nhà họ Ôn nổ ra chiến tranh truyền ra một tin tức, Triển Thiểu Khuynh và Liên Hoa có sinh một đứa con trai, đứa bé này là con của bọn họ!

Chuyện về đứa bé lan nhanh như lửa cháy trên đồng cỏ được mọi người ở phía dưới và phóng viên truyền bá, vẻ mặt mọi người càng thêm kích động và mong đợi, ai cũng không nghĩ tới, con trai của Liên Hoa và Triển Thiểu Khuynh cũng xuất hiện ở đây!

Có phải đứa bé này cũng cùng mục đích với những người vừa rồi, muốn khuyên mẹ bé gả cho ba bé hay không?

Trong khung cảnh huyên náo ồn ào, Tiểu Bạch không bị bất cứ chuyện gì quấy rầy, ngẩng đầu mà bước vững vàng về phía trước. Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tới cực điểm của bé lộ rõ trên màn ảnh ở Thủy các, trên gương mặt đó cố ý giả bộ dáng vẻ trang nghiêm của người lớn, càng thêm có cảm giác đáng yêu khả ái.

"Tiểu Bạch!" Hai mắt Liên Hoa tỏa sáng, cô nở nụ cười, vươn đôi tay về phía con trai, tha thiết nghênh đón Tiểu Bạch.

"Mẹ!" Tiểu Bạch lập tức không giữ được vẻ trịnh trọng vừa rồi, cẳng chân ra sức chạy bổ nhào vào ngực Liên Hoa: "Mẹ, con rất nhớ mẹ!"

"Bảo bối!" Liên Hoa ôm lấy con trai, hôn một cái lên gương mặt bé: "Ai cho con leo lên, có biết là rất nguy hiểm không!"

"Haiz!" Tiểu Bạch thở dài, bé liếc mắt nhìn Triển Thiểu Khuynh một cái, giống như là không cam lòng nói: "Nếu như không phải là ba không có tiền đồ, con cũng không muốn đi lên như vậy! Nhưng cho đến bây giờ ba vẫn không lay chuyển được mẹ đồng ý cầu hôn, con không thể không tự ra tay á!"

"Ha ha ha ——"

Nghe Tiểu Bạch ngây thơ khả ái nói, dưới sân khấu vô số người hiểu ý bật cười, thật là một đứa nhỏ cơ trí đáng yêu, có ba mẹ ưu tú như thế, đứa bé này cũng tuyệt đối không giống bình thường!

Liên Hoa cũng liếc mắt nhìn Triển Thiểu Khuynh, tức giận hỏi con trai: "Con cũng bị ba thu mua sao? Con tự ra tay là lại muốn làm cái gì đấy......"

"Ừm...... Mẹ, con cũng có quà tặng cho mẹ!" Tiểu Bạch giảo hoạt cười một tiếng, cũng học dáng vẻ của ba và mẹ vừa rồi, tay nhỏ bé núc ních thịt vỗ phát ra tiếng: "Xem kìa, mẹ, mẹ tới xem quà tặng của con!"

Màn hình điện tử ở Thủy các chợt thay đổi, tiết tấu âm nhạc nhẹ nhàng hoạt bát làm cho mọi người ở đây sửng sốt một giây, kế tiếp rối rít tỉnh ngộ, đây là ca khúc chủ đề của vở kịch Bách Bảo! Là Baby Bai thịnh hành toàn cầu đó!

Chẳng lẽ, bây giờ muốn chiếu nội dung của vở kịch Bách Bảo? Món quà mà đứa bé muốn tặng cho Liên Hoa chính là cái này sao?

Trên màn ảnh nhanh chóng phát xong bài hát đầu phim, chuyển đến nội dung chính thức. Chuyện xưa lấy cảm hứng từ phim truyền hình gần đây, Boss hung ác nhất ác độc nhất Lang Vương xuất hiện trong màn hình.

Tối nay trong rừng rậm bị Boss Trăng Đen trước kia tàn bạo công kích, Lang Vương cũng khó có thể may mắn thoát khỏi, lúc nó đang tránh né Trăng Đen công kích, không cẩn thận bị rơi vào trong cạm bẫy, tìm mọi cách giãy giụa, nhưng vẫn không cách nào thoát khỏi bẫy rập!

Lang Vương nóng nảy và bi thương, không khỏi ngửa mặt lên trời gầm to, tiếng gầm thê lương chói tai.

Nghe được tiếng gào thảm bi thương, mẹ Bách Bảo dẫn Bách Bảo tránh nguy hiểm ở gần đó len lén ẩn núp tới đây, vừa thấy Lang Vương đang bị vây trong bẫy rập ăn bữa nay lo bữa mai, nàng bị giật mình.

Suy nghĩ chốc lát, mẹ Bách Bảo quyết định chữa thương cho Lang Vương. Hiện tại bọn họ có cùng kẻ địch là Trăng Đen, vì tăng thêm một phần lực lượng phe ta bây giờ, nàng không ngại tạm thời kết thành liên minh với kẻ địch trước kia, cùng chống lại Trăng Đen!

Cân nhắc trong chốc lát, mẹ Bách Bảo lưu loát băng bó kín vết thương trên người Lang Vương xong, giống như là đối với Bách Bảo, theo thói quen mẹ Bách Bảo hôn lên vết thương một cái, an ủi bệnh nhân nhất định sẽ rất nhanh khôi phục.

Lang Vương bị mẹ Bách Bảo nhẹ nhàng hôn, chợt như có ma pháp biến đổi!

Một thân da sói của hắn từ từ rút đi, đôi chân tàn tật cũng từ từ khôi phục!

Rốt cuộc, Lang Vương lộ ra diện mạo thật sự, thế nhưng nó lại giống Bách Bảo, mẹ Bách Bảo là bánh bao mềm dẻo, ba người bọn họ rõ ràng chính là đồng loại!

Mẹ Bách Bảo đột nhiên luống cuống rung động, hoàn toàn không có cương nghị và cường hãn lúc bình thường, nàng khϊếp sợ kinh ngạc hỏi: "Ngươi...... Ngươi là......"

"Là ta, ta là chồng của nàng!" Lang Vương tham lam nhìn mẹ Bách Bảo chằm chằm: "Ta là cha Bách Bảo! Thật xin lỗi, bốn năm trước ta ra cửa thám hiểm cũng không trở về nữa, để lại một mình nàng nuôi dưỡng Bách Bảo...... Ta bị hạ lời nguyền, cho đến mấy tháng trước mới trốn khỏi nơi đó của phù thủy, lại chỉ có thể lấy dáng vẻ và thân phận người xấu tới phá hoại rừng rậm, cho đến khi có nụ hôn của người vẫn yêu ta mới thôi, mới có thể giải trừ lời nguyền ác độc......"

"Ngươi...... Tại sao cho tới bây giờ ngươi vẫn không nói!" Khóe mắt mẹ Bách Bảo rưng rưng: "Ta… nếu lúc đó ta biết rõ là ngươi, ta sẽ gọi Bách Bảo tới đây!"

Bách Bảo khϊếp sợ nhìn đồng loại trước mắt, mẹ dám nói hắn là cha! Hơn nữa người cha này trước kia lại là Lang Vương! Cậu hoàn toàn không dám tin tưởng!

Dưới ánh mắt thiết tha của mẹ, Bách Bảo nhẹ nhàng qua loa kêu một tiếng: "Cha!"

"Bảo bối của ta!" Cha Bách Bảo từ ái ôm Bách Bảo, vui mừng cọ tới cọ lui......

Chuyện về Bách Bảo đến chỗ này thì kết thúc, một câu chuyện thiếu nhi ôn tình lại khiến mọi người không khỏi mỉm cười, bọn họ cũng xem Bách Bảo như đứa bé trong nhà mấy năm, đã từng cho rằng gia đình Bách Bảo là đơn thân, thế nhưng cũng có cha......

Tiểu Bạch kéo Liên Hoa, nghiêm túc nói: "Mẹ, mẹ thấy được không? Đây là truyện con đặc biệt viết, hiện giờ đã lan truyền nhiều nhất trên toàn cầu, sao có thể chỉ có nội dung bắt đầu! Bắt đầu từ hôm nay, Bách Bảo không chỉ có mẹ, cũng có cha!"

"Mẹ thấy được." Liên Hoa sờ đầu con trai, mỉm cười hỏi: "Con muốn nói cái gì?"

Tiểu Bạch nhìn đông đảo người xem dưới sân khấu một chút, lôi kéo Liên Hoa làm nũng nói: "Mẹ thiết kế Bách Bảo là hóa thân của con, mẹ Bách Bảo chính là hóa thân của mẹ, mà bây giờ, Bách Bảo có cha, không phải con cũng phải có ba rồi sao......"

"Con có ba mà!" Liên Hoa cười khẽ, cố ý làm bộ như không hiểu nói: "Triển Thiểu Khuynh sẽ là ba của con, cho tới bây giờ mẹ cũng chưa từng phủ nhận!"

"Không phải ý này!" Tiểu Bạch gấp đến muốn dậm chân, bé móc từ trong túi ra một nhánh hoa hồng giống như làm ảo thuật, ngẩng đầu đưa đóa hoa cho Liên Hoa, bé tương đối trịnh trọng nói: "Mẹ, ý của con là, mẹ nên kết hôn với ba! Con thay mặt cho ba, hi vọng mẹ có thể gả cho ba! Trên thế giới này, sẽ không có người nào đối tốt với chúng ta hơn ba!"

"Tiểu Bạch......" Liên Hoa ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng ôm lấy con trai, lại nghi ngờ hỏi: "Con không chống cự ba sao, con đồng ý để mẹ gả cho người đàn ông khác đến thế sao......" Là điều gì khiến Tiểu Bạch chợt thay đổi 180 độ, để cho bé từ không muốn xa rời cô, đến bây giờ vội vã đẩy cô đi ra ngoài?

"Ba không phải người đàn ông khác, ba là ba duy nhất trên thế giới! Mẹ, người đàn ông khác cũng không phải là ba, những người đàn ông khác sẽ không đối tốt với chúng ta như ba vậy, sẽ không vì cứu chúng ta mà bỏ qua tính mạng! Sau khi mẹ gả cho ba vẫn là mẹ, không quan tâm thương yêu con ít đi có đúng không? Ba còn nói với con......" Nói xong câu cuối cùng, Tiểu Bạch lặng lẽ nói bên tai Liên Hoa: "Nói sau khi hai người kết hôn, mẹ sẽ cho sinh cho con một em gái đáng yêu khả ái nhất thế giới, con muốn em gái xinh đẹp nhất nghe lời nhất, cho nên, mẹ phải gả cho ba, sớm sinh em gái bánh bao!"

Liên Hoa lập tức ngây ngẩn cả người, rốt cuộc Triển Thiểu Khuynh hứa hẹn Tiểu Bạch thứ gì, nói lời này với đứa bé bốn tuổi, có thể không?

Tiểu Bạch lại nhét hoa hồng vào trong tay của cô, thoát khỏi ngực cô, chạy như bay ra xa.

Tiểu Bạch chạy như bay về chỗ Uyển Nhu Mục Thần đang đứng, lôi kéo bọn họ cùng nhau xuống sân khấu: "Được rồi, trợ giúp đã xong, các vị chú dì, chúng ta cùng đi xuống đi! Nên để không gian lại cho ba và mẹ, có được không, xem sau này ba làm thế nào......"

Trước khi tất cả mọi người rút lui, Tiểu Bạch không quên nở nụ cười sáng lạn nhất nhìn về phía camera giòn giã cầu xin: "Các chú dì ở đây, mời mọi người cũng giúp ba ngu ngốc của cháu đi! Nếu như mọi người có thể làm ba cầu hôn thành công, thân là tổng giám đốc phim hoạt hình Bách Bảo, cháu sẽ phát vé xem phim mới nhất của Bách Bảo cho mọi người!"

"A….. Gào khóc!" Dưới sân khấu lại một trận ồn ào, có kinh ngạc với thân phận của Tiểu Bạch, có thèm thuồng tấm vé xem phim này, còn có nhiều là tham gia náo nhiệt ồn ào lên, bị bọn họ vây xem nhiều như vâyh cầu hôn dĩ nhiên là phải thành công!

Chờ ở trên sân khấu cao chỉ còn lại Liên Hoa và Triển Thiểu Khuynh, trong tay Liên Hoa cầm hoa hồng, vẫn sững sờ chưa hồi hồn lại, mà Triển Thiếu Khunh đã bắt đầu đánh thẳng vào.

"Liên Hoa, đồng ý gả cho anh đi!" Triển Thiếu Khunh lại lần nữa quỳ một chân xuống, anh lấy một cái hộp tinh xảo từ trong túi ra, cái hộp vừa mở lộ ra chiếc nhẫn kim cương lấp lánh bên trong: "Đây là thiết kế ‘Say trong tình yêu’ của em, anh dùng nó thể hiện tấm chân tình của anh, xin em đồng ý lời cầu hôn của anh, gả cho anh!"

Giữa chiếc nhẫn kim cương là viên kim cương chừng 10 Carat, đẹp đến mức làm người ta nghẹt thở, chiếc nhẫn được camera quay lại lấp lánh trong màn hình ở Thủy các, khiến cho vô số thiếu nữ hâm mộ ghen tỵ thét chói tai.

Toàn trường vang lên tiếng vỗ tay như sấm, không biết là người nào dẫn đầu, tiếng vỗ tay của tất cả mọi người tụ lại thống nhất hoan hô: "Đồng ý đi, đồng ý đi!"

Mặt Liên Hoa âm trầm lại, cô cau mày nhìn Triển Thiểu Khuynh đang quỳ gối trước mặt, nhìn chiếc nhẫn anh nâng ở trong lòng bàn tay, sắc mặt hoàn toàn không thể nói là đẹp mắt.

"Liên Hoa, em làm sao vậy?" Triển Thiểu Khuynh ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện Liên Hoa có gì đó không đúng.