Triển Thiếu Khuynh trìu mến nhìn Liên Hoa nói: "Tới bây giờ anh cũng không biết, em lại có tâm tư như vậy......"
"Em không có tâm kết, em có tâm tư gì chứ?" Liên Hoa lên tiếng phủ nhận, "Nếu như anh cho rằng em có suy nghĩ như vậy là do trong lòng bị ám ảnh, vậy anh đã sai lầm rồi, đây chỉ là phong cách sống của em mà thôi, em cho là tương lai như vậy rất tốt, anh không cần phải mang tiêu chuẩn của anh đến để cân nhắc em!"
"Được, anh sai lầm rồi." Triển Thiếu Khuynh cũng thuận theo cô, anh biết, trong lòng Liên Hoa vẫn bị quá khứ ám ảnh, chỉ là cô không thừa nhận cũng không muốn thừa nhận mà thôi. Hiện tại, điều anh muốn làm là muốn dùng tình cảm để hòa tan sự lạnh lẽo của cô, tới chữa khỏi vết thương của cô, mà không phải ở đây mà tranh cãi về vấn đề này.
Triển Thiếu Khuynh nói tiếp: "Cuộc đời của em dĩ nhiên đã được em an bài rất hoàn mỹ viên mãn, em thích cuộc sống như thế nào, anh cũng không có ý kiến gì, nhưng mà, em cũng muốn dùng cuộc sống như vậy áp dụng cho Tiểu Bạch, để cho cuộc sống tương lai của nó cũng một mình không người nương tựa như vậy sao......"
"Tiểu Bạch, chuyện này thì liên quan gì tới Tiểu Bạch?" Liên Hoa cau mày, "Từ nhỏ em đã hết lòng dạy dỗ nó, tình yêu của em với Tiểu Bạch tuyệt đối sẽ không thay đổi, nó nhất định sẽ bình an khỏe mạnh hạnh phúc vui vẻ mà lớn lên, tại sao anh lại nói nó sẽ cảm thấy cô độc!"
"Anh hỏi em, trừ em ra Tiểu Bạch có mở lòng với bất kỳ ai không?" Triển Thiếu Khuynh từng bước chỉ cho Liên Hoa, "Không có ai đúng không, đối với bất kỳ người nào nó cũng chỉ ra vẻ thích, cho dù đối với anh với cha anh, nó cũng không hề để chúng ta trong lòng."
Triển Thiếu Khuynh thở dài, phân tích điểm giống nhau của Liên Hoa và Tiểu Bạch: "Tiểu Bạch cự tuyệt anh, thật ra thì không phải cự tuyệt cha thương yêu, nó sợ là anh yêu em, sợ anh theo đuổi em cướp đoạt em, nó muốn độc chiếm mẹ, chẳng lẽ không phải là sợ bị em vứt bỏ lạnh nhạt, e ngại hoàn toàn mất đi em? Liên Hoa, không phải em không biết, con của chúng ta cũng giống như em, cũng sẽ không yêu ai, cũng không dám yêu ai. Nếu như nó vẫn luôn như vậy, chờ chúng ta già đi, chẳng phải nó sẽ cô độc cả đời sao......"
Triển Thiếu Khuynh nói xong càng thêm sầu lão, ban đầu anh cũng chỉ muốn mượn chuyện của Tiểu Bạch, chỉ muốn dựa vào xương sườn mềm của Liên Hoa, mượn Tiểu Bạch làm nhược điểm chuẩn bị thuyết phục cô, có thể nói đến chuyện cuối cùng, nếu như ngày đó đến thật, nghĩ đến Tiểu Bạch không còn ai yêu thương, đúng là cỡ nào cô đơn cỡ nào tịch mịch.
Anh thân là cha, cũng không khỏi đau lòng cho Tiểu Bạch.
"......" Liền Hoa trầm mặc, từ xưa tới nay chưa từng có ai nói với cô, Tiểu Bạch quấn cô như bây giờ, đối với bất kỳ người đàn ông nào đến gần cô đều không nể mặt mũi, là bởi vì chịu ảnh hưởng của cô, là bởi vì, Tiểu Bạch sẽ không yêu ai.
Nghĩ kỹ lại, Tiểu Bạch đối với bất kỳ người nào đều là nhàn nhạt, trừ với sự nghiệp thiết kế, ở phương diện tình cảm Tiểu Bạch thực sự có thiếu sót.
Nó không có giống như đứa trẻ bình thường hưởng thụ tuổi thơ, nó không thích cùng đứa bé cùng lứa cùng nhau đùa giỡn, chưa từng có một người bạn nhỏ cùng nhau vui chơi thỏa thích cùng nhau quấy rối, nó cũng không nũng nịu không che giấu với bất kỳ người nào giống như đối với cô, với những chú dì trước kia là như vậy, đối với người cha Thiếu Khuynh và người ông nội Triển lão gia cũng giống như vậy, Tiểu Bạch nhìn hoạt bát đáng yêu dễ chung đυ.ng, nhưng cho tới bây giờ đều khó mà thật lòng.
Liền Hoa vẫn cho rằng con trai phách lối càn rỡ ngôn hành cử chỉ chỉ là bởi vì nó còn không hiểu chuyện, từ nhỏ cô và con trai nương tựa lẫn nhau mà sống, tình cảm vượt qua tình thân mẹ conbình thường, Tiểu Bạch dính cô yêu cô nhưng mà bình thường đối với những người đàn ông khác lại tranh đáu kịch liệt, có lẽ chỉ là đứa bé thích đùa dai.
Bốn tuổi Tiểu Bạch còn quá nhỏ, cho tới bây giờ cô cũng không thể ngờ con trai mình sẽ có cái nhìn tiêu cực về cuộc sống như cô, chẳng lẽ Tiểu Bạch mới bốn tuổi, cuộc sống sau này sẽ luôn vô cảm, thật không cách nào học cáchyêu một người sao......
Triển Thiếu Khuynh nhìn sắc mặt Liên Hoa trở nên tái nhợt, vội an ủi cô: "Em đừng lo lắng, anh chỉ nói là nếu như Tiểu Bạch mãi mãi vẫn không thể tiếp nhận người khác, mới có hậu quả như thế...... Nó còn nhỏ, cuộc đời của nó giờ mới bắt đầu, em đừng lo lắng, chúng ta nhất định sẽ không để cho nó biến thành như vậy!"
"Phải làm gì đây, muốn em làm thế nào ——" Liên Hoa nhìn Triển Thiếu Khuynh với ánh mắt cầu cứu, luống cuống hỏi.
"Em không cảm thấy, Tiểu Bạch thiếu hụt một gia đình hoàn chỉnh sao —— em cho nó một người mẹ hoàn mỹ, lại thiếu hụt một người cha uy nghiêm chấn chỉnh, thiếu hụt một ông nội hiền lành cưng chiều? Anh muốn để cho nó cảm nhận được tình cảm của một gia đình hoàn chỉnh, gia đình hoàn chỉnh sẽ giúp nó cảm nhận được tình yêu thương, để cho nó biết được trên đời này còn có nhiều người yêu thương nó......" Triển Thiếu Khuynh giống như đang thôi miên nỉ non bên tai Liên Hoa, giọng nói trầm thấp từ tính như độc dược hấp dẫn, "Còn muốn làm cho Tiểu Bạch có thể học được phương pháp yêu, thì em phải thay đổi tư tưởng trước, em phải học được cách yêu......"
"Vì Tiểu Bạch? Để cho nó có một gia đình? Cho nó biết muốn yêu ai, phải học được cách yêu?" Bên tai Liên Hoa vang lên câu nói của Triển Thiếu Khuynh, trong đầu một mảnh ảm đạm, cô chỉ muốn vì muốn thực hiện những điều này, cô tự thuyết phục bản thân.
"Đúng, cho nên em hãy thử một lần, thử một lần yêu anh có được không......" Triển Thiếu Khuynh chống đỡ trán của Liên Hoa, vẻ mặt thành thực nhìn sâu vào mắt cô, chậm rãi nói, "Liền Hoa, bây giờ em sẽ phải họcyêu người khác, bắt đầu từ yêu anh...... Em phải làm gương cho Tiểu Bạch, làm thế nào mới có thể rộng mở trái tim mình, em yêu anh trước, sau đó con của chúng ta mới có thể học cách yêu cha của nó ——"
"Em......" Liền Hoa khẽ nhắm hai mắt lại, trong lòng đang kịch liệt đấu tranh, cô có thể vì con trai làm bất cứ chuyện gì, có thể buông tha bất kỳ cái gì, nhưng Triển Thiếu Khuynh nói ra những lời này, yêu cầu cô đi yêu người khác, đi thử tiếp nhận sự theo đuổi của anh, cô bị những lời nói kia làm dao động, nhưng trong lòng vẫn dâng lên cảm giác muốn phản kháng......
Thân thể cứng ngắc không ngừng chống lại, cô không biết nên đồng ý hay không.
Sau một lúc lâu, cô mở mắt, nói như đang thề, "Em đồng ý với anh, em sẽ cố gắng thử một lần ——"
Đưa ra quyết định này, thân thể Liên Hoa giống như trải qua một thời gian dài mệt mỏi, lập tức tê liệt ngã xuống.
Cô mềm nhũn bám vào ngực Triển Thiếu Khuynh, thấp giọng nói: "Em biết rõ, em cũng không chán ghét anh, có lẽ trong danh sách những người đàn ông trên thế giới, tên của anh sẽ đứng thứ nhất, có lẽ là bởi vì năm năm trước em đã chọn trúng anh trong đám người đó, bị tướng mạo và phong cách của anh hấp dẫn, cho tới bây giờ cũng không có biện pháp miễn dịch; cũng có lẽ là bởi vì anh là cha Tiểu Bạch, có Tiểu Bạch làm ràng buộc giữa chúng ta, đối với em mà nói anh chính là người độc nhất vô nhị. Nhưng mặc kệ như thế nào, em sẽ vì Tiểu Bạch mà thử một chút, để cho nó không coi em là người thân duy nhất trên đời nữa, cho nên em nguyện ý đi bước đầu tiên, thử đi yêu người khác. Mà nếu như có người có thể làm em yêu, chắc anh là người có khả năng nhất...... Em sẽ không chạy trốn, nhưng nếu như đến cuối cùng vẫn không có cách nào, anh cũng không nên trách em ——."
"Mặc dù chỉ nghe được em nói một câu như vậy, nhưng anh thật sự rất vui mừng ——" Triển Thiếu Khuynh nở nụ cười sáng lạn, "Tin tưởng anh, anh nhất định sẽ yêu em, chỉ cần em không trốn tránh, lòng của em sẽ cho em biết lựa chọn chính xác, nhất định sẽ hoàn toàn giao phó bản thân cho anh......"
Nói xong, môi của anh lại muốn hôn xuống, muốn trao cho Liên Hoa chút đính ước. Vào thời khắc này, khi Liên Hoa chịu nhìn thẳng tình cảm của anh, trừ hôn, không có gì có thể thể hiện được tâm tình kích động vui sướиɠ của anh.
"A ——" Liên Hoa vội vàng dùng tay trái ngăn môi anh lại, đỏ mặt mắng, "Em còn chưa nói hết, không được động tay động chân đấy!"
Liền Hoa đẩy đầu Triển Thiếu Khuynh ra, không cho anh đến gần.
Liền Hoa không phải là người hay xấu hổ, một khi đã quyết tâm, trên mặt cô đã khôi phục lại nụ cười nhạt, nhìn Triển Thiếu Khuynh cảnh cáo, cô nghiêm túc nói: "nếu hôm nay chúng ta đã đạt đượcthống nhất, như vậy thì chuyện sau này, cũng nên có một điều lệ cặn kẽ. Về sau em trừ việc nghiêm túc thiết kế vì Triển thị, cũng sẽ nghiêm túc chung sống với anh, cố gắng tìm hiểu nhau. Em sẽ cố gắng thử tiếp nhận anh, còn đối với Tiểu Bạch, em hi vọng trong giai đoạn này, anh cũng làm cho nó chấp nhận anh! Người yêu của em không thể nào là một người bị Tiểu Bạch ghét bỏ, thuyết phục Tiểu Bạch là trách nhiệm của anh, cho dù nó sẽ dùng mọi thủ đoạn đểđối phó anh, sẽ quấy rối phá đám, về sau em cũng sẽ không quản. Nếu như ngay cả cửa của con em anh cũng không qua được, em cảm thấy mình không cần quan tâm đến anh."
Triển Thiếu Khuynh chậm rãi gật đầu, đây chính là ý đồ của anh, ngoài Liên Hoa, anh cũng muốn Tiểu Bạch, muốn mang vợ và con trai ôm vào ngực của mình, mới là mục đích cuối cùng củ anh.
Anh thì thào nói: "Tuân lệnh, vợ yêu của anh......"
Bị Liên Hoa lấy tay bịt miệng, trong khi nói chuyện anh liền nhẹ liếʍ lòng bàn tay cô.
Sau khi lưu lại dấu vết ẩm ướt trong lòng bàn tay Liên Hoa, lưỡi của anh lại không an phận theo lòng bàn tay nhẹ liếʍ lên phía trên, êm ái nhưng kiên định, môi mỏng ngậm đầu ngón tay Liên Hoa, liếʍ láp mυ'ŧ vào ngón tay như bạch ngọc, khẽ hôn lên móng tay mượt mà đáng yêu, lưu luyến trằn trọc trên đầu ngón tay ngọc.
"A!" Liên Hoa bị động tác của anh dọa sợ hết hồn, vội vàng rút ngón tay ra, lòng bàn tay cùng đầu ngón tay còn vết ướt mập mờ làm cô đỏ mặt tới mang tai, giơ tay không biết nên để nơi nào.
Cô hốt hoảng lùi ra xa, oán giận trừng mắt nhìn anh một cái, xoay người bỏ chạy ra khỏi phòng, "Vậy cứ quyết định như thế...... trời đã tối, em muốn đi xem Tiểu Bạch một chút, cũng muốn đi nghỉ ngơi nữa......"
"Liên Hoa, anh yêu em, ngủ ngon!"
Nhìn bóng lưng chạy trốn của Liên Hoa, Triển Thiếu Khuynh cong khóe môi nở nụ cười thỏa mãn, anh liếʍ khóe miệng một cái, nơi nào như vẫn còn lưu lạihơi thở của cô, hương vị ngọt ngào quyến rũ làm anh muốn nuốt vào trong bụng, vĩnh viễn cất trong lòng.
Rốt cuộc, mấy tháng anh theo đuổi đã có chút kết quả.
Cuối cùng, cô cũng bắt đầu chấp nhận anh.
Tương lai tốt đẹp không còn xa nữa, anh có kiên nhẫn chờ đợi Liên Hoa cam tâm tình nguyện thừa nhận yêu anh.