Bọn họ đi vào tòa án, Liên Hoa làm người giám hộ của nguyên cáo, cùng Triển Thiếu Khuynh chia ra hai hướng ở cửa ra vào. Cô và luật sư biện hộ cùng nhân viên làm việc đi về hướng chỗ ngồi của nguyên cáo, lqd mà Triển Thiếu Khuynh chỉ có thể đi con đường khác, cùng Triển lão gia đã đợi ở bên chỗ ngồi dự thính.
Liên Hoa mới vừa ngồi ở chỗ nguyên cáo không bao lâu, luật sư biện hộ cấp cao nhất ân cần dặn dò luật sư đang ngồi ở phía trước chú ý quyết định xét xử trong quá trình mở phiên toà, chỉ thấy một người mặc quần áo nữ tù nhân đang bị công an áp giải, từ từ đi đến chỗ bị cáo đối diện Liên Hoa.
Thoáng chốc ánh mắt Liên Hoa như hàn đao, một đao bổ về phía người tới, cô hận không lập tức xông lên, chém người làm trăm mảnh!
Ôn Ngữ, Ôn Ngữ mưu hại Tiểu Bạch, năm năm trước cướp tất cả tài sản của cô, làm tổn hại công ty của cha, năm năm sau đẩy bảo bối duy nhất của cô xuống lầu, khiến Tiểu Bạch chịu đựng nhiều hành hạ! Cô rất hận, thật sự hận lòng người phụ nữ ngoan độc lòng dạ rết!
Thù mới hận cũ đan vào một chỗ, Liên Hoa tức giận liền đứng lên, cô muốn rời khỏi chỗ ngồi, sé sác Ôn Ngữ thành từng mảnh nhỏ!
“Tổng giám đốc Liên!” Luật sư Ân vội vàng ngăn cản Liên Hoa, nhỏ giọng dặn dò cô nói: “Tổng giám đốc Liên bình tĩnh! Nơi này là tòa án, chị phải cố gắng giữ bình tỉnh!”
Liên Hoa bị luật sư ngăn lại, nắm thật chặc hai quả đấm, cô đè nén lửa giận trong lòng, nói thầm nhất định phải tỉnh táo phải bình tĩnh. Thật sự cô không thể xông lên gϊếŧ Ôn Ngữ, ở tòa án ở trước công chúng, cô cần theo quá trình luật pháp, chờ đợi tòa án chính thức phán quyết...
Cô lại ngồi xuống, nhìn chằm chằm thẳng vào Ôn Ngữ, nhìn tướng mạo cùng trạng thái bây giờ của Ôn Ngữ vào trong mắt. Khóe môi Liên Hoa nâng lên một nụ cười trào phúng, hừ, thấy bộ dáng yếu ớt tiều tụy hiện tại của Ôn Ngữ, cô an tâm.
Gương mặt Ôn Ngữ giống như chợt già đi hai mươi tuổi, nhăn nhúm như một trái tao phơi gió, mái tóc luôn chải chuốt gọn gàng trước kia, nhưng bây giờ trở nên hoa râm loang lổ. Ôn Ngữ trước đây ăn mặc đắt tiền có vẻ ung dung, nhưng bây giờ, quần áo tù trên người giản dị khiến cô giống như lão phu nhân đơn độc, trở nên tiều tụy không chịu nổi hết sức đáng thương.
Ánh mắt của Ôn Ngữ đầy chỉ máu, vô hồn nhìn chằm chằm mặt đất dưới bàn chân, bước đi nhẹ nhàng, nhìn ra được, cô ta bị nhốt ở trại tạm giam hai tuần qua là hết sức gian khổ nhiều khó khăn.
Ôn Ngữ chậm rãi ngồi xuống, luật sư biện hộ cho cô ta cũng ngồi xuống. Liên Hoa nắm quyền, nói thầm nhất định phải nhẫn nại, cô ta cần phải đợi tòa án chính thức mở phiên toà.
Trải qua tòa án rườm rà xác nhận thân phận người trong cuộc, tuyên đọc quyết định xét xử, chờ tất cả quá trình chuẩn bị chấm dứt, quan toà ngồi ở phía trước, rốt cuộc bắt đầu thẩm lý vụ án.
Liên Hoa nhìn chằm chằm Ôn Ngữ thật lâu, nhìn kỹ từ đầu đến chân Ôn Ngữ mấy lần, từ đầu đến giờ cô ta không nói một câu, toàn bộ đều là luật sư biện hộ bị cáo lo chu toàn cô xác nhận Ôn Ngữ đã sa sút tinh thần tới cực điểm. Giờ phút này Ôn Ngữ là “người là dao thớt ta là cá thịt”, chỉ chờ con dao luật pháp lăng trì xử tử cô ta.
Liên Hoa mỉm cười thản nhiên, cảm xúc căng thẳng thả lỏng xuống, hôm nay cô tới xét cử Ôn Ngữ là để chính mắt thấy Ôn Ngữ chịu hình phạt, không cần thiết làm chính mình tức giận, không cần nóng lòng oán hận như vậy.
Cô giao toàn bộ quyền lợi biện hộ cho luật sư Ân, để nhân viên chuyên nghiệp vì cô xử lý các loại tình huống, mà cô bắt đầu rảnh rang quét nhìn bố trí của tòa án, Tiểu Bạch bị cô ra lệnh cưỡng chế không cho theo tới, nhưng sau khi trở về cô có thể kể chuyện tòa án cho Tiểu Bạch giải buồn.
Cảnh tượng nơi này không có gì khác so với trong TV, quan toà, bồi thẩm đoàn, chỗ dự thính, nguyên cáo, bị cáo cùng luật sư từng người đều ngồi ở chỗ ngồi tương ứng, ai cũng có chỗ ngồi cho chức vụ của mình, ở tòa án yên lặng trang nghiêm, không người nào dám lớn tiếng ồn ào.
Bồi thẩm đoàn cùng chỗ dự thính đã ngồi đầy người, cô nhìn xa xa liền thấy Triển Thiếu Khuynh và ông Triển ngồi ở trước, Triển Thiếu Khuynh mỉm cười nhìn cô, tầm mắt hai người giao nhau, anh cười dịu dàng một tiếng, sử dụng ánh mắt động viên cô cố gắng lên; mà trên mặt Triển lão gia bên cạnh cũng nghiêm túc, tròng mắt bén nhọn nhìn chằm chằm quan toà ở giữa, tỏa ra khí thế khϊếp người của mình. Hai cha con giống như hai thần linh, an tọa ngồi ở nơi dự thính, làm áp trận cho vụ mưu sát.
Ánh mắt Liên Hoa chuyển sang bên cạnh bọn họ, không ngờ thấy được một ký hiệu truyền thông rất quen thuộc, đây này truyền thông Hòa Ký đang lẳng lặng ghi chép toàn bộ quá trình xét xử vụ án.
Liên Hoa hiểu, đây chính là theo lời sắp xếp của Triển Thiếu Khuynh chuẩn bị sau này thôi. Công khai xét xử vụ án hình sự là cho phép phỏng vấn đưa tin, lqđ cô nhận ra đây là truyền thông dưới trướng của sản nghiệp nhà họ Triển, do để dẫn dắt hướng đi dư luận, đối với sự chuẩn bị phía sau cả bọn họ quả thật đều có chỗ tốt.
Liên Hoa cười nhạt, nhìn về bên cạnh, làm người ta giật mình là, ở bên chỗ ngồi dự thính lại thấy Mục Thần hết sức kỳ lạ!
Kể từ sau ngày đó, Mục Thần bỗng như biến mất, không có tới thăm Tiểu Bạch. Gặp lại lần nữa, khắp khuôn mặt Mục Thần đều là sầu bi, mắt màu xanh dương phờ phạc rã rượi không có hào quang, hoàn toàn không có hăng hái như trước.
Khi Mục Thần phát hiện Liên Hoa đang nhìn anh thì trong mắt giống như có triệu lời muốn nói, rối rắm u buồn thành. Liên Hoa không hiểu tại sao bạn tốt lại thay đổi dáng vẻ trong mấy thời gian ngắn ngủn như vậy, nhưng trường hợp bây giờ khiến cô chỉ có thể cười khẽ với anh một tiếng, không thể kéo Mục Thần quan tâm hỏi thăm.
Liên Hoa thở dài, dời tầm mắt nhìn về phía bên cạnh. Cô vui mừng thấy, Ông Như Cảnh và ông Đỗ cũng tới đến tòa án.
Mặc dù gương mặt Ôn Như Cảnh có dánh vẻ đầy đủ dinh dưỡng rất có huyết sắc, nhưng thần sắc trên mặt hết sức hốt hoảng, lo lắng tựa sát bên cạnh ông cụ Đỗ, không chớp mắt nhìn chỗ ngồi bị cáo.
Vẻ mặt trốn tránh của Ôn Như Cảnh không giấu được sự chột dạ lo âu và khẩn trương sợ hãi, mẹ mình đẩy con trai của Liên Hoa rơi xuống lầu, thế nào thì cô ta cũng không nghĩ tới chuyện này lại bị phát hiện, thế nhưng lại bị tòa án nhắc tới việc xét xử!
Từ ngày mẹ cô ta bị giam giữ mang đi, cô ta cũng ăn không trôi ngủ không yên, mặc dù ông cụ Đỗ quan tâm cô ta và đứa bé trong bụng của cô ta, phái người quan tâm cô ta ăn ngon ngủ ngon, l^q"đ nhưng vẫn thăm dò không được tin tức của mẹ ở chỗ giam giữ, để cho lòng cô ta nhanh chóng tiều tụy suy tàn! Không phải nói mẹ cô ta đã làm chuyện không chê vào đâu được tuyệt không chỗ sơ hở sao, làm sao có thể sẽ bị Liên Hoa khởi tố, bị cơ quan công an điều tra, hiện tại tòa án đưa ra xét xử muốn thẩm lý mẹ cô ta cố ý gϊếŧ người!
Ông cụ Đỗ cũng nhìn Ôn Ngữ ở chỗ bị cáo, ông ta chú ý si gia của mình, nhưng quan tâm hơn là Ôn Như Cảnh đang mang thai, ông ta không ngừng an ủi con dâu, Ôn Ngữ tuyệt đối sẽ không có chuyện, nói ông ta đã sắp xếp tất cả đều xong xuôi.
Nhưng Ôn Như Cảnh cũng không cảm thấy buông lỏng một chút. Trên tòa án, luật sư nguyên cáo cùng quan toà nói trúng tim đen các vấn đề khiến sắc mặt cô ta tái nhợt, lqđ bọn họ hỏi tới nhược điểm cùng chỗ sơ hở cũng công kích trực tiếp luật sư biện hộ của mẹ cô ta, khiến luật sư mệt mỏi ứng đối!
Mẹ, chẳng lẽ thật sự mẹ nhất định phải bị phán quyết hình sự, phải bị nhốt trong phòng giam rồi......