Cục Cưng Càn Rỡ: Tổng Giám Đốc Dám Cướp Mẹ Của Tôi

Chương 107-1: Mẹ nuôi chú ây đi! (phần 1)

Liên Hoa cười nhạt đi về phía trước xe, mở cửa tay lái phụ, vẫy tay với

Triển Thiếu Khuynh nói: "Cám ơn bữa tối của Triển thiếu gia, tôi xin tạm biệt trước."

Triển Thiếu Khuynh nhìn Liên Hoa chuẩn bị lên xe,

khẽ gọi cô lại: "Đợi chút, anh còn có chuyện muốn nói. Hôm nay xem Liên

tổng quan tâm chuyện công ty như vậy, để cho tôi cảm thấy phải có chút

dụng tâm. Tuy rằng đã có chuyên gia giám sát quá trình, có lẽ không thể

làm phiền Liên tổng, mỗi tuần đến Triển thị trình bày một chút về sự

tiến triển của phương án thiết kế cho tôi, đảm bảo sẽ không bại lộ cái

gì chứ?"

Biểu cảm trên khuôn mặt anh cũng không vội vã, khóe môi

hơi nhếch lên, núi không đến dựa mình, mình phải đi dựa núi, đối với

Liên Hoa người phụ nữ lằng nhằng này, anh tuyệt đối không để cô sỏ mũi

dẫn đi, nhất định phải tận lực phản kích!

Sóng mắt Liên Hoa lưu

chuyển, gật đầu nói: "Đây là sự chuyên nghiệp của Thịnh Thế Liên Hoa,

nên vì Triển thị cung cấp phục vụ tốt nhất, có điều là liên quan đến

thời gian, rất không có khả năng mỗi tuần một lần, một tháng giáp mặt

tiến hành họp báo, như vậy có thể chứ?"

"Nửa tháng, nửa tháng em

đến một lần." Triển Thiếu Khuynh chăm chú nhìn Liên Hoa, anh không thể

dồn ép cô thật chặt, nhưng nửa tháng là anh đã nhẫn nại đến mức cực hạn.

"Được, quyết định như vậy đi." Liên Hoa ngồi vào tay lái phụ, kéo xuống cửa

kính vẫy tay tạm biệt Triển Thiếu Khuynh, "Tôi đi Trước, Triển thiếu gia xin tự nhiên."

Tiểu Phi từ từ khởi động xe, chậm rãi chạy ngang

qua bên cạnh Triển Thiếu Khuynh, sau đó càng chạy càng xa, cuối cùng

quẹo cua, hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng của anh.

Liên Hoa thở dài một hơi, vội vàng nói Tiểu Phi dừng xe, cô từ tay lái phụ xuống xe, nhanh chóng chạy đến ghế ngồi phía sau.

"Bảo bối, mẹ làm sai, mẹ không nên khóa con ở trong xe. . . . . ." Liên Hoa

mở cửa xe bước chậm vào, cúi đầu không dám nhìn sắc mặt con trai, chỉ

cầu xin bé tha thứ, "Tiểu Bạch con đừng tức giận, có lời gì đều nói ra

được. . . . ."

Liên Hoa lo sợ bất an, vừa rồi cô cùng Triển Thiếu Khuynh tiếp xúc không biết có bị Tiểu Bạch nhìn thấy rõ hay không, nếu

bị bé nhìn thấy, con trai bây giờ nhất định là tức giận đến đỏ mặt! Hơn

nữa Tiểu Bạch bị khóa ở trong xe không thể di chuyển, có phải càng thêm

tích tụ lửa giận hay không, biến mình thành thuốc nổ nhồi vào bánh bao?

Hiện tại cô chỉ hi vọng con trai có thể phát tiết ra ngoài, vậy là một trận

mưa bom bão đạn ngay tại chổ, nếu mà Tiểu Bạch vẫn còn buồn, vậy nhất

định sẽ biến thành vũ khí hạt nhân, dốc sức hủy diệt toàn bộ đoàn người!

Nhưng Tiểu Bạch không có một chút dấu hiệu tức giận, chính là bé nằm ở phía

sau nhìn phong cảnh phía sau cửa sổ xe, thấy Liên Hoa lên xe, bé quay

đầu nhìn về phía mẹ, tò mò hỏi: "Mẹ, người vừa rồi là ai?"

Liên

Hoa ngẩng đầu, xác nhận con trai không có bất mãn nổi giận, vẫn cân nhắc cẩn thận từ ngữ nói: "Ách. . . . . Anh ấy là người hợp tác làm ăn với

công ty của mẹ, chính là vừa rồi nói một chút chuyện làm ăn. . . . ."

"Me, ngườ vừa rồi kia không tồi, mẹ có muốn cân nhắc thu chú ấy làm trợ lý

hay không?" Tiểu Bạch ngẩng cái đầu nhỏ lên, đặc biệt nghiêm túc nói với Liên Hoa.

Liên Hoa bị hoảng sợ, không thể nào, Tiểu Bạch chỉ

nhìn thoáng qua Triển Thiếu Khuynh cách cửa kính như vậy, đã cảm thấy

cha của bé không tồi!

Chẳng lẽ là phụ tử liên tâm như trong

truyền thuyết? Tiểu Bạch luôn luôn bài xích đối với những người đàn ông

trẻ tuổi đến cực hạn nhưng cho phép cô tiếp nhận cha của bé, đây không

phải là máu mủ tình thâm trong truyền thuyết sao?

"Tiểu Bạch, vì. . . . . .Vì sao, mẹ không thiếu trợ lý. . . . . " Liên Hoa lắp bắp hỏi, cô sợ Tiểu Bạch sẽ nói ra một câu như là vừa nhìn thấy chú ấy là thích, nói có cảm giác chú ấy rất quen thuộc. . . . Mặc kệ Tiểu Bạch là vui

thích hay là chán ghét Triển Thiếu Khuynh, cô đều tuyệt đối sẽ không để

con trai lao vào vòng tay của người khác!

"Người đó thật thú vị!

phải ngồi trên cái ghế dựa chạy đi kia, con rất thích! Mẹ lại không nuôi mèo cũng không nuôi chó, về sau con đi học, vốn không có nhiều thời

gian ở cùng mẹ, mẹ có thể nuôi người làm sủng vật!" Đôi mắt to đen như

mực của Tiểu Bạch sáng long lanh nhìn Liên Hoa, nghiêm túc cân nhắc,

biểu tình trên mặt cũng xấu xa, "Bộ dạng của chú ấy cũng không tệ lắm,

ừ, đương nhiên không đẹp trai bằng con, chú ấy có thể cùng mẹ nói chuyện làm ăn lâu như vậy, hẳn là năng lực làm việc cũng không kém? Với lại

chú ấy rất buồn cười, Ngồi cái ghế dựa chạy tới chạy lui, nếu mẹ nuôi

chú ấy quả thật là rất thú vị."

Nhất thời Liên Hoa dở khóc dở

cười, cô chỉ biết không thể dùng ánh mắt của người bình thưởng nhìn con

trai bảo bối của mình, tất cả trong đầu Tiểu Bạch đều khác hẳn người

thường tâm tư kín đáo suy nghĩ tuyệt diệu, tất cả đều là suy nghĩ cổ

quái hiếm lạ!