Cục Cưng Càn Rỡ: Tổng Giám Đốc Dám Cướp Mẹ Của Tôi

Chương 87: Dục tốc bất đạt

“Bác sĩ Trần, Thiếu Khuynh đâu? Không phải nó nói nó muốn đích thân tới đấu thầu sản phẩm sao? Sao chưa tới?”

Triển lão gia quát bác sĩ Trần bên kia điện thoại, nóng lòng nhìn đồng hồ, lo lắng không thôi.

Đây là lần đầu tiên Thiếu Khuynh chính thức làm việc trên thương trường,

ông đã sớm mong con trai xuất hiện, nhưng chờ đơi mỏi mòn cũng chưa thấy con trai lộ diện, hay tiểu tử thối đó lại quên mất!

“Triển tổng, tôi đang muốn gọi điện cho ông!” Bác sĩ Trần cũng nóng nảy, “Triển

thiếu gia còn đang ở trong phòng khôi phục sức khoẻ, mấy ngày nay không

biết vì sao, mỗi ngày cậu ấy đều gia tăng lượng luyện tập, nếu hôm nay

không nghỉ ngơi chỉ sợ chân sẽ bị thương! Ngài nên khuyên cậu ấy một

chút đi.”

“Cái gì? Rốt cuộc, nó đang nghĩ cái gì?” Triển lão gia lo sợ một hồi, vội vàng đồng ý, “Được, tôi sẽ đi!”

Ông cụ và trợ lí Lãnh đi lên thang máy, nhanh chóng chạy tới tầng cuối của

cao ốc Triển thị, nơi đó có con trai của ông đang luyện tập khôi phục

sức khoẻ, giờ phút này ông không giống trên thương trường nhìn xa trông

rộng, toàn bộ đều là lo lắng cho thân thể con trai có bị thương không?

Đề nghị xây dựng phòng khôi phục sức khoẻ ở cao ốc Triển thị, ông cụ nghe

Thiếu Khuynh nói muốn khôi phục, mệt mỏi gần đây, nhưng chưa từng nghĩ

tới con trai lại nóng lòng muốn hồi phục, ngay cả nghỉ ngơi cũng không

muốn nữa! Chẳng lẽ nó không biết dục tốc bất đạt, mài đao cũng phải để ý đến lỹ thuật đốn cũi sao?

Đi tới căn phòng hồi phục chiếm một

nửa diện tích tầng lầu, ông cụ mở của liền mắng: “Tiểu tử thối, có phải

hôm nay con quên là ngày đấu thầu không? Không phải con nói tự mình tìm

đối tượng hợp tác, không muốn chính thức trở lại thương trường phải

không?”

Trong phòng, động tác vận động của Triển Thiếu Khuynh mồ

hôi như mưa đang nằm ở trên dụng cụ hồi phục dừng lại, có chút ủ rũ nhìn đồng hồ, một tiềng thở dài nhở đến mức không thể nghe.

“Cha, con biết rồi, con đi thay quần áo ngay đây!” Động tác của Triển Thiếu

Khuynh ngừng lại, bảo mẫu vội vàng nắm xe lăn, đẩy anh vào phòng tắm tắm rửa.

“Tiểu tử thối, không để ta yên tâm một ngày!” Ông cụ thở phào nhẹ nhõm, miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm.

Trợ lí Lãnh đưa cho ông một ly nước, an ủi ông cụ nói: “Tổng giám đốc, đừng nóng, thiếu gia chỉ muốn sớm hồi phục, luyện tập một tí quên thời gian, ngài dặn dò cậu ấy mấy câu, thiếu gia nhất định sẽ nghe lời ngài. Trước ngài nên ngồi nghỉ ngơi một tí, chớ nỏng giận để bị bệnh.”

“Haizz, tôi vì nó bỏ ra bao nhiêu tâm cũng được!” Ông cụ cầm ly nước, một đường chạy như bay tới, thân thể hơn sáu mươi tuổi của ông đã sớm mệt mỏi.

Thừa dịp con trai đi thay đồ, ông cụ nhìn quanh phòng luyện tập, hỏi bác sĩ

Trần: “Bác sĩ, hôm nay Thiếu Khuynh mệt mỏi như vậy không sao chứ? Sau

này hồi phục có ảnh hưởng không? Anh xem nơi này thiếu cái gì, cứ nói!”