Thục Nữ Dụ Phu

Chương 62: Sủng thê cách thứ mười chín

Editor: Gà - LQĐ

Buổi tối trước ngày Chu Lãng đi, Diễn Quận vương Chu Thiêm rốt cục đã tra rõ nha hoàn vụиɠ ŧяộʍ đặt hoa hồng và xạ hương cho Lan Hinh uyển, vội vàng gọi phu thê Chu Lãng tới, cho nhi tử một công đạo.

Sau khi Chu Lãng đỡ thê tử vào cửa, chỉ thấy bóng lưng của một nha hoàn có vài phần quen thuộc đang quỳ trên mặt đất, bên cạnh còn có một vài hạ nhân hoặc quỳ hoặc đứng.

Chu Thiêm chỉ nha hoàn trên đất căm hận nói: "A Lãng, đã thẩm vấn rõ ràng, chính là nha hoàn này đã gây ra chuyện xấu, hôm nay muốn đánh muốn phạt đều do con."

Tiểu phu thê quay đầu lại nhìn, đều lắp bắp kinh hãi, là người hầu Tiểu Hoàn được Chu Lãng thu lưu vừa bị đuổi đến hậu hoa viên.

Tiểu Hoàn cuống quít dập đầu: "Vương gia, Tam gia, Tiểu Hoàn rất oan uổng."

Chu Thiêm lạnh giọng trách mắng: "Chứng cứ vô cùng xác thực, có nhiều người làm chứng ở đây, ngươi còn có gì để nói."

"Tam gia, Tam gia, hai ngày nay xác thực ta đã đi Lan Hinh uyển, nhưng ta không có làm chuyện xấu. Vì sao có nhiều người chứng minh là ta làm như vậy, Tam gia ngài tin không? Ta và phu nhân không oán không cừu, sao phải hại phu nhân?" Tiểu Hoàn nhanh chóng đỏ bừng cả mặt.

Chu Lãng bảo hộ bên cạnh Tịnh Thục, đợi nàng ngồi xuống ghế, rồi đứng trước nàng, ngăn trở nguy hiểm có thể bổ nhào qua. Cả phòng nô tài này, hắn đều không thể tin, chỉ yên lặng lạnh lùng nhìn trò khôi hài này.

Vài hạ nhân liên tiếp chỉ chứng thời gian, địa điểm xuất hiện của Tiểu Hoàn, mặc dù không có ai từng nhìn thấy nàng ta bỏ thứ kia vào, nhưng rõ ràng đã đẩy nàng ta vào một vị trí không cách nào cãi lại. Tiểu Hoàn kiên trì nói mình oan uổng, không thừa nhận.

Bất luận Chu Thiêm nói gì, Quận vương phi nói gì, Tiểu Hoàn nói gì, Chu Lãng đều chỉ biểu hiện vẻ lạnh lùng, dường như chuyện này không có liên quan gì đến y, vừa như đã hiểu rõ hết thảy, chỉ còn chờ công bố đáp án.

Thật ra Chu Lãng đang chờ, y muốn xem cuối cùng Tiểu Hoàn bị xử trí thế nào, nếu như Quận vương phi chủ trương đánh chết Tiểu Hoàn, tám phần là nàng ta chỉ là người chịu tội thay. Một đứa nha hoàn thôi, là Trương Tam hay là Lý Tứ có quan trọng không? Quan trọng chính là kẻ độc ác phía sau.

Chu Thiêm tức giận trừng mắt nhìn, lạnh lùng nói: "Ngươi còn không chịu nhận tội à? Nếu thú nhận kẻ chủ mưu, sẽ tạm tha cho ngươi, nếu không... loạn côn đánh chết." Nói xong, quay đầu nhìn lướt qua Quận vương phi và Nhị gia Chu Đằng.

Thôi thị cười lạnh: "Vương gia nhìn ta làm gì? Ta đi thẳng ngồi ngay, ông thích xử trí thế nào thì xử trí thế ấy, không liên quan gì đến ta."

Chu Đằng đờ đẫn ngồi trên ghế, ra vẻ việc không liên quan đến mình. Ánh mắt nhìn nóc phòng, chân bắt chéo run lên một cái.

Chu Thiêm tức giận liên tục gật đầu: "Được, tốt, ngươi trong sạch như vậy, đương nhiên không sợ ta nghiêm thẩm. Vậy trước tiên mang nha đầu này đánh 100 gậy, nếu không khai, thì đánh cả những người khác, đến khi có người khai mới thôi."

Tịnh Thục nhìn mà hãi hùng khϊếp vía, tránh sau lưng Chu Lãng không dám nói câu nào.

Hai gia đinh rắn chắc đi lên kéo Tiểu Hoàn, nàng ta sợ tới mức nắm chặt vạt áo Chu Lãng: "Tam gia, Tam gia cứu ta với."

Sắc mặt Chu Lãng không đổi, đứng chắp tay, thậm chí không cúi đầu liếc nhìn nàng ta. Tiểu Hoàn không ngờ y sẽ tuyệt tình như thế, khàn giọng hô: "Tam gia, ngươi sẽ không thật sự cho rằng ta là hung thủ hại hài tử ngươi chứ."

Hai gia đinh cứng rắn trở tay, dắt nàng ta đi ra ngoài. Tiểu Hoàn thấy con đường Chu Lãng này đi không thông, vội vàng hô to: "Quận vương phi, ngài không thể để bọn họ đánh ta, 100 gậy sẽ mất mạng. Nhị gia, Nhị gia..."

Chu Thiêm đang chờ những lời này, cho hai gia đinh thả nàng ta ra, lạnh giọng hỏi: "Vì sao không thể đánh ngươi? Vì sao tìm Quận vương phi cầu tình?"

"Bởi vì... Bởi vì... Ta đã mang thai cốt nhục của Nhị gia." Tiểu Hoàn run giọng nói.

Chu Lãng bỗng dưng trừng to mắt, gắt gao nhìn chằm chằm vào Tiểu Hoàn, y chỉ chờ lúc gậy rơi vào người nàng ta, rồi sẽ cầu tình thay nàng ta, dù sao không có chứng cứ rõ ràng, không thể nào chứng minh chuyện xấu do nàng ta làm, dù sao nàng ta là nữ nhân đại ca đã từng thích.

Nhưng y tuyệt đối không ngờ, sẽ xuất hiện bước ngoặc thần kỳ như vậy.

"Ngươi lại..." Khóe mắt Chu Lãng muốn nứt ra, khó thể tin giương mắt nhìn vào Tiểu Hoàn.

Quận vương phi đột nhiên ngồi thẳng người: "Ngươi nói gì?"

Ánh mắt Chu Đằng một mực nhìn xà nhà rốt cục cũng vòng tới, dụi dụi mắt, cẩn thận nhìn nha hoàn lạ mặt này.

Hai gia đinh cũng ý thức được tính nghiêm trọng, vội vàng buông lỏng tay ra. Khoanh tay đứng hầu một bên.

Tiểu Hoàn cắn môi, chậm rãi nói lại vô cùng rõ ràng: "Nhị gia, ngài đã quên rồi sao? Lần kia tại hậu hoa viên, ngài uống rượu say, sau đó... đã khiến ta..."

Quận vương phi quay đầu gắt gao nhìn thẳng Chu Đằng: "Đến tột cùng có chuyện này không?"

Chu Đằng gãi đầu nghĩ, ánh mắt chần chờ nhìn về phía mẫu thân, hắn không biết nên nói có hay không.

Tiểu Hoàn bị đe dọa đến tính mạng cũng đang rất nóng nảy, bất chấp mặt mũi, kêu ầm lên: "Đầu tháng tư, đêm đó Nhị gia say rượu đến hậu hoa viên tản bộ, nô tỳ đang chăm sóc mẫu đơn, bị Nhị gia đè vào bụi hoa. Nhị gia, ngài không thể quên được."

Chu Đằng vuốt mũi dùng sức nghĩ, hình như có một hồi thế, hắn uống rượu tản bộ ở hậu hoa viên, dưới lòng bàn chân không biết bị vấp vật gì đó, đột nhiên ngã xuống. Nhưng không ngã xuống đất, mà đã rơi vào người một nữ nhân. Đầu óc hắn choáng váng, không có thấy rõ hình dạng của nữ nhân, nhưng nhớ rõ ngực người nọ vô cùng lớn, như một đóa hoa mẫu đơn nở rộ. Một tay cầm không hết, đúng là xúc cảm mềm mại này đã làm cho hắn có hứng, sau đó mơ mơ màng màng chấm dứt thế nào, đã không còn nhớ rõ.

"Rốt cuộc có hay không?" Quận vương phi quát.

Chu Đằng sợ tới mức hơi run lên, run rẩy nói: "Có."

Vẻ lạnh lùng của Quận vương phi rạn nứt, như sắp nở thành một đóa hoa tươi lãnh diễm. Lúc đang cần có tôn tử nhất, tình hình thích hợp xuất hiện, thật sự là trời cũng giúp ta. Bà ta cao ngạo đứng dậy, đi đến trước mặt Tiểu Hoàn, ánh mắt từ đỉnh đầu đến bụng, băn khoăn một lát, uy hϊếp nói: "Vậy trước tiên giữ ngươi lại, sau này nếu phát hiện ngươi nói láo, hừ!"

Chu Thiêm cằm ghét trừng Tiểu Hoàn, bất đắc dĩ nhắm nghiền hai mắt. "Đi xuống trước đi."

Trò khôi hài dùng một sự việc kinh người để kết thúc, một đám người hai mặt nhìn nhau, ai cũng không biết nói gì cho phải.

Chu Lãng không còn cười khẩy nổi nữa, thầm nghĩ lúc này nên chạy nhanh rời đi thôi. Kéo bàn tay nhỏ của Tịnh Thục, lặng yên lên đường trở về Lan Hinh uyển. Ngày mùa hè gió đêm nhẹ nhàng khoan khoái hợp lòng người, y lại cảm thấy lòng buồn bực, rõ ràng trong lòng rất nóng, nhưng trên tay lạnh buốt.

"Chàng thấy không đáng thay đại ca sao?" Tịnh Thục nói khẽ.

"Ừ." Tay Chu Lãng nắm thật chặt: "Không ngờ... Nàng ta sẽ biến thành như vậy."

"Chàng cảm thấy con của nàng thật sự là của Nhị ca sao?" Tịnh Thục nhẹ giọng hỏi.

"Hừ! Ai biết được? Đầu tháng tư... là thời điểm chúng ta rời phủ Quận vương không lâu, xem ra đứa nhỏ này suýt nữa đã nương nhờ lên người ta rồi. Còn nhớ rõ ngày nàng cắt áo bào xanh, thu dọn đồ về nương gia không? Đêm hôm đó ta cũng uống nhiều quá, nàng ta cố ý tiến đến tìm cơ hội ra tay với phu quân ta đây. Cũng may, ta say nhưng không bất tỉnh nhân sự, hơn nữa trong lòng vi phu chỉ nhớ nàng."

Chu Lãng mập mờ nháy mắt vài cái với nàng, đổi được một ánh mắt cười khẽ, trong lòng thư thái không ít, nói tiếp: "Đêm đó ta đã đuổi nàng ta đi, đuổi ra khỏi Lan Hinh uyển, cho nàng ta đến hậu hoa viên làm người hầu, không ngờ, nàng ta vẫn không an phận, đáng tiếc. Đáng tiếc cho một tấm chân tình của đại ca năm đó, năm năm nay, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Có thể làm cho một người thay đổi lớn như vậy, xem ra rất đáng để tra một chút."

Tịnh Thục gật đầu tỏ vẻ tán thành, nhưng chợt nhớ đến điều gì, nghi hoặc hỏi: "Chàng nói ta cắt chiếc áo bào màu xanh lam kia?"

Chu Lãng vừa bực mình vừa buồn cười liếc nhìn nàng: "Không phải nàng, chẳng lẽ là ta nỡ cắt bỏ? Đó là bộ y phục ta thích nhất, bị nàng cắt nát, lúc nhìn thấy nó bị nàng lăng trì xử tử, lòng ta đều vỡ vụn hết cả."

Tịnh Thục tủi thân bĩu môi: "Ta còn buồn bực vì sao không thấy bộ y phục đó đấy, đây chính là bộ y phục người ta tự tay làm cho chàng. Vốn nghĩ đã bị chàng bỏ quên ở nha môn rồi, hóa ra... là bị người cắt nát."

Lúc này đôi phu thê mới chợt hiểu ra, hóa ra có người lợi dụng lúc bọn họ cãi nhau, thêm dầu vào lửa.

Chu Lãng tức giận lập tức muốn đi tìm Tiểu Hoàn, bị thê tử giữ chặt: "Nàng làm nhiều chuyện xấu, đương nhiên sẽ không có kết cục tốt, làm gì chàng phải tự mình động thủ chứ. Lần này chúng ta rời đi, có lẽ phủ Quận vương cũng sẽ không sống yên ổn đâu."

Một câu của tiểu nương tử đánh vào tử huyệt, tức giận của Chu Lãng bay biến mất: "Đúng, để cho bọn họ giày vò nhau đi, như vậy mới không dư thừa tinh lực đến giày vò chúng ta. Trước tiên ta sẽ tìm người ngầm điều tra việc này, đợi đến thời điểm mấu chốt, sẽ cho bọn họ một kích trí mạng."

Nói chuyện, vào phòng, Tịnh Thục muốn lên giường ngồi, Chu Lãng không chịu, nhẹ nhàng nhấc, ôm người ngồi lên chân mình. Tịnh Thục thẹn thùng, chế nhạo y nói: "Phu quân càng ngày càng lợi hại, ta sợ chàng thật."

"Sợ? Mệnh căn của ta đều bị chân nàng đè ở phía dưới, nàng còn có thể sợ ta?" Y khẽ giật thân thể, cọ xát lên người nàng, hôn gò má nàng.

Tịnh Thục bị y chọc cho tai nóng tim đập, vội vàng mở đề hỏi chuyện Nhã Phượng như thế nào rồi?

Vì để đưa Nhã Phượng đi, Chu Lãng thật sự đã mất không ít sức lực, bởi vì nàng không phải là thân muội muội của mình, mà là đường muội chi thứ hai. Trưởng công chúa và Nhị lão gia đều rất nghi hoặc vì sao Chu Lãng muốn dẫn nàng đi, chỉ có Cận thị hiểu được, bà ta giả vờ ra vẻ đạo mạo giả ý giữ lại. Nói là cô nương sắp cập kê rồi, rất nhanh sẽ an bài hôn sự cho nàng, đi như vậy, làm trễ nãi nhân duyên thì sao?

Nhã Phượng tự mình đi tìm Trưởng công chúa, nói mình nguyện ý chăm sóc Tam tẩu mang thai, chờ sang năm hài tử sinh ra rồi trở về. Tuy Trưởng công chúa nhìn không thấu trong hồ lô của những hài tử này bán gì, nhưng chỉ là một thứ nữ râu ria, không đáng cho bà phí tâm tư, cam tâm tình nguyện đi thì cứ đi thôi.

Bà không hề gì, khiến Tịnh Thục và Nhã Phượng vui đến hỏng, xe ngựa đi ra khỏi Đông Thành Môn, cuối cùng khi không còn nhìn thấy cổng vòm mái cong của phủ Quận vương nữa, tâm trạng các nàng vô cùng thư sướиɠ, như chim nhỏ thoát khỏi l*иg sắt, thỏa sức bay lượn trên bầu trời xanh thăm thẳm.