Thục Nữ Dụ Phu

Chương 18: Dụ phu kế thứ mười một

Editor: Gà _ LQĐ

Trở lại phòng ngủ, Tịnh Thục nhíu mày liễu, chu môi anh đào, nằm trên bàn không nói một lời.

Tố Tiên nghi ngờ nhìn Thải Mặc, tiểu thư sao thế, đi một chuyến đến phủ Cửu vương xong thì tính tình thay đổi rồi hả?

Thải Mặc bất đắc dĩ lắc đầu: "Tiểu thư, dáng vẻ này của người sẽ khiến người ta đau lòng, nếu ở trước mặt Tam gia lộ ra đôi chút thôi, nhất định có thể khiến hắn say đắm hồn vía lên mây. Nhưng mà, mỗi lần nhìn thấy Tam gia, người lại lập tức rập khuông không sót gì giống trong《Nữ giới》vậy thì nam nhân nào sẽ động lòng chứ?"

Tố Tiên mất hứng bĩu môi: "Tiểu thư nhà ta làm gì như ngươi nói vậy."

Thải Mặc nhanh chóng giậm chân: "Ta cũng gấp cho tiểu thư, chỉ cần tiểu thư không sợ hãi căng thẳng nữa, thân thiết với Tam gia một chút, đương nhiên có thể trở nên ân ái thân thuộc như phu thê Cửu vương vậy."

Tố Tiên còn muốn lên tiếng, chỉ thấy Tịnh Thục vô lực khoát tay để nàng đi ra ngoài, đưa tay kéo Thải Mặc qua ngồi bên cạnh. "Thải Mặc, hôm nay ta cũng đánh bạc một lần vậy, ngươi nói cho ta nghe thử, đạo chung sống giữa phu thê đến tột cùng là thế nào? Bao dung, chịu đựng, kính trọng, quan tâm ta đều làm được, nhưng tại sao chàng..."

"Tiểu thư à, nam nhân và nữ nhân thật sự không giống nhau, trong trái tim nữ nhân cảm giác là quan trọng nhất. Cả ngày chỉ nghĩ đến chuyện yêu đương, muốn khi thật sự động lòng rồi mới vui lòng trao thân của mình cho hắn. Nhưng nam nhân không giống vậy, bọn họ chỉ muốn ngủ với nữ nhân, mới cảm giác được nữ nhân này là của mình, là trách nhiệm của mình, thân thể hắn thư thái, mới có thể không kìm hãm được mà cưng chìu người. Dĩ nhiên, ta không phải nói ngủ xong thì nhất định có thể ý hợp tâm đầu. Nhưng mà, giữa phu thê không có chuyện phòng the thì chắc chắn sẽ không thân cận, người nhìn phu thê Cửu vương đi, đâu sợ tức giận tranh cãi, ở cùng một chỗ ngủ một lần đã lập tức khôi phục sự ngọt ngào rồi." Thải Mặc thấp giọng nói.

"A? Ngươi nói, buổi trưa Cửu vương ôm cô mẫu đi, nhưng thật ra là đến tẩm điện,... Tại sao có thể như vậy chứ? Phu tử nói không thể ban ngày tuyên da^ʍ mà." Tịnh Thục cả kinh trợn mắt hốc mồm.

"Ai da, chuyện phu thê người ta, phu tử quản thế nào được? Hay nói, phu tử cũng là người, nếu ông ta không làm loại chuyện đó, ông ta có thể có hậu thế sao?" Thải Mặc cũng không tin phu tử gì cả.

"Trước khi đi, mẫu thân dặn đi dặn lại, bắt ta phải tuân thủ lễ giáo nghiêm ngặt, ngàn vạn lần không thể làm ra nửa chuyện trái với lẽ thường, khiến người ta chê cười." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tịnh Thục rối rắm.

Thải Mặc nặng nề thở dài: "Người đừng nói Mạnh phu nhân nhà chúng ta, nếu theo tiêu chuẩn của lão nhân gia bà, vậy Cửu vương phi không được à. Người nhìn Tam gia này là người xem trọng lễ giáo sao?"

Tịnh Thục nghiêm túc suy nghĩ một chút, có vẻ như y không để ý lễ phép quy củ: "Nhưng mà, các trưởng bối để ý đấy."

"Vậy người giữ quy củ trước mặt các trưởng bối, không tuân quy củ trước mặt Tam gia không được sao." Thải Mặc thông minh nói.

Tịnh Thục mím môi nghĩ một lát, hình như có chuyện như vậy, chẳng qua bảo mình dụ dỗ tim chàng cũng được, nhưng nếu cố ý dùng thân thể quyến rũ chàng, dù đã viên phòng, nếu vẫn không thể nắm được chàng?

Suy nghĩ thật lâu, cuối cùng tiểu nương tử nghĩ ra một biện pháp tốt: Ừ, vậy thì cho chàng muốn nghênh còn cự, không để chàng nhìn ra tâm tư mình.

Tiểu nương tử quyết định chủ ý xong, bắt đầu cẩn thận suy nghĩ biện pháp. Từ trong y phục hồi môn, tìm ra một bộ y phục mỏng hở cổ, lại chọn một món áσ ɭóŧ màu đỏ thẫm nhỏ. Đặt bên cạnh tủ treo y phục, chờ buổi tối y trở về.

Lúc cơm tối, quả nhiên Chu Lãng về nhà, Tịnh Thục vui mừng, vội vàng nghênh đón.

"Phu quân, chàng trở về rồi." Hai tay nàng buông xuống, mặt mày dịu dàng, thấy y tự tay cởϊ áσ khoác da cừu ra, lập tức đưa tay nhận lấy, chuyển cho Tố Tiên.

Y mặc bộ áo quan dài cấp thấp cổ tròn màu xanh, mang theo khí trời tứ cửu thiên, khiến Tịnh Thục không tự chủ lui về phía sau một chút. Nhưng mà, lập tức trong đầu nàng hiện ra một hình ảnh, nếu lúc còn trẻ Cửu vương phi to gan, Cửu vương mấy ngày không về, sao nàng sẽ né tránh chứ, không chừng sẽ ôm lấy cổ Cửu vương thân mật nói: Mấy ngày rồi chàng không trở về nhà, ta nhớ chàng muốn chết.

Nghĩ tới đây, trên mặt Tịnh Thục hiện lên một tia đỏ ửng như có như không, lời buồn nôn như vậy, nàng vĩnh viễn sẽ không nói ra đâu.

Chu Lãng cũng không chú ý tới những chi tiết này, xoa xoa tay đi tới ấm lò đồng bên cạnh, hơ bàn tay đã đông lạnh đến trắng bệch.

"Trời lạnh thế này, mỗi ngày phu quân đều cưỡi ngựa cầm cương, tay cũng đông lạnh thành như vậy, không bằng ngày mai ta làm một đôi bao tay cho chàng đeo nhé." Tịnh Thục theo tới bên ấm lò, nhẹ nhàng nói.

Chu Lãng quay đầu lướt nhìn nàng, không nhìn thấy loại tâm tình ’nhung nhớ’ nào, nàng chỉ dõi theo tay y, có chút đau lòng mà thôi. "Không cần, một đại nam nhân đeo bao tay cưỡi ngựa, không bị người ta chê cười à."

"À." Tịnh Thục đáp một tiếng rồi không biết nói gì cho phải, mặc dù trước đó đã nghĩ đến, chờ y về nhà sẽ biểu hiện thân mật một chút, nhưng mà... Đến lúc y thật sự ở trước mặt, nàng lại khôi phục vẻ khẩn trương, một chút cũng không thân mật nổi.

Lúc ở nhà, nương vẫn giữ dáng vẻ như vậy trước mặt cha, phụ thân luôn có vẻ mặt nhạt nhẽo, không thân không sơ, tôn trọng khách khí với mẫu thân, ít thân thiết. Có lẽ vì nghĩ có cũng được mà không có cũng không sao, nên hằng năm phụ thân mới trấn thủ biên quan, thật ra thì Mạc Bắc này cũng không cần ông canh giữ mười mấy năm, nếu thỉnh cầu hoàng thượng cho hồi hương nhậm chức, chắc hẳn có thể được.

Tịnh Thục không muốn trở thành một tồn tại có cũng được mà không có cũng không sao trong lòng trượng phu, nàng cũng muốn có được sự sủng ái như Cửu vương phi, được trượng phu nâng niu che chở trong lòng bàn tay, dịu dàng bóc tôm đút cho nàng ăn, mỗi lúc trời tối sẽ về nhà trông nàng ngủ, như vậy sẽ không lạnh, sẽ không ôm con của mình mà gọi ‘Noãn Noãn’.

Nếu muốn lấy được kết quả như thế, nhất định phải có quá trình mà Thải Mặc nói, vậy thì thử một lần đi.

Tịnh Thục nắm thành quyền dưới ống tay áo, động viên bản thân, cố gắng buông lỏng trái tim, hỏi: "Phu quân muốn tắm rửa trước, hay dùng bữa tối trước."

Chu Lãng nâng cánh tay ngửi y phục của mình, có vẻ không có mùi gì khác, nên nói: "Theo lý thuyết thì nên tắm rửa trước, mấy ngày không tắm, bản thân cũng cảm thấy bẩn, nhưng mà thật sự quá đói bụng, ăn cơm trước vậy."

"Được." Tịnh Thục xoay người sắp xếp bọn nha hoàn dọn cơm, rất nhanh, sáu món ăn và một món canh nóng hôi hổi được bưng lên bàn, trừ gạo nếp ngó sen là Tịnh Thục muốn ăn, những thứ khác đều là món thịt Chu Lãng thích ăn.

"Phu quân nếm thử món dê muối ớt này xem sao?" Tịnh Thục chọn một miếng dê tươi nhất gắp vào chén cho y.

Ngoài giòn trong mềm, vào miệng hơi cay, mùi vị đậm đà, đặc biệt khi được ướp muối một ngày. Chu Lãng ăn vui vẻ, khen ngợi: "Không tệ, ăn rất ngon, nàng làm sao?"

Đáy mắt Tịnh Thục toả sáng say mê, cười hưng phấn nói: "Đúng vậy, mấy ngày nay phu quân làm việc khổ cực, mỗi ngày ta đều ở nhà tự mình làm mấy món chàng thích ăn, chờ chàng về."

Chu Lãng cười sang sảng, chợt ý thức được một vấn đề, quét mắt một vòng hai đại nha hoàn đứng hầu một bên, nói: "Vậy ta không trở về, chẳng phải các nàng ấy được lợi rồi sao?"

Thải Mặc to gan lập tức đáp: "Phu nhân tự mình nấu ăn, làm sao chúng nô tỳ dám ăn, đều hâm nóng lần này qua lần khác, phu nhân ba phen mấy bận tới cửa trông ngóng, suýt nữa đã nhiễm phong hàn. Mỗi đêm đều đợi đến nửa đêm, Tam gia vẫn chưa trở về, phu nhân mới chịu ăn vài miếng."

Đôi đũa trong tay Chu Lãng dừng một chút, nhìn về phía tiểu nương tử đang rũ mi mắt, nàng đang nhấc một miếng ngó sen lên bỏ vào đôi môi đỏ, hàm răng nhẹ nhàng khẽ nhai, vương vấn không dứt. Một ngọn nhỏ màu trắng treo trên môi, lộ vẻ mê hoặc.

Thật muốn liếʍ một cái, giúp nàng liếʍ sạch cái ngọn nhỏ đó. Chẳng qua cũng chỉ có thể suy nghĩ một chút thôi, y thật sự không làm được, nếu y làm như vậy, tiểu nương tử câu nệ còn không bị dọa sợ đến tức à.

"Sau này nàng không cần chờ ta, lúc cơm tối không trở lại, thì đã ăn bên ngoài, nàng chỉ cần chú ý ăn cơm thôi." Chu Lãng thản nhiên nói.

"Vâng." Nàng thấp giọng đáp, thấy không tìm ra thêm chủ đề gì để nói nữa. Ăn không nói ngủ không nói, cơm nước xong rồi hẵng nói.

Mấy ngày nay, quả thật Chu Lãng mệt chết đi, ném thân thể mệt mỏi vào thùng nước tắm, thoải mái không ít.

Từ lần trước được nàng hầu hạ tắm rồi nổi lên phản ứng nên Chu Lãng không để nàng hầu hạ nữa, tiểu nương tử cũng vui vẻ né tránh được sự khó xử, lấy y phục cho y treo trên bình phong rồi ra ngoài.

Nhưng hôm nay nàng cất xong y phục lại không đi, dịu dàng đi đến bên cạnh trượng phu đang nhắm mắt tắm, vén tay áo lên, nhẹ nhàng nói: "Mấy ngày nay phu quân nhất định vô cùng mệt nhọc, ta... ta giúp chàng bóp vai nhé."

"Ừ." Chu Lãng không mở mắt, cảm giác được một đôi tay nhỏ bé ấm áp đặt trên hai bờ vai, chậm rãi xoa. Sức nàng không lớn, không giải trừ được bao nhiêu, mà còn vò rối tim y. Trên vai một xúc cảm ngứa ngáy truyền khắp toàn thân, thật muốn hung hăng gãi mấy cái. Y cố gắng khắc chế phía dưới, không thể để tiểu A Lãng biến hóa được, nước trong như vậy, nếu bị nàng nhìn thấy, còn không cười nói mình không có tiền đồ sao.

Tịnh Thục nào dám nhìn vào nước, đừng nói trong nước, ngay cả bả vai rộng rãi của y cũng không dám nhìn. Chỉ nhìn chằm chằm mái tóc đen đến xuất thần, không dám liếc nhìn chỗ khác.

"Được... được rồi...

, nàng vào đi, nước không nóng, ta gội đầu xong rồi vào." Bây giờ Chu Lãng không chịu nổi, bất luận dồn khí đan điền như thế nào cũng không ép nổi khí thế ùn ùn này.

Trời tứ cửu thiên nước vốn mau lạnh, Tịnh Thục cũng không suy nghĩ nhiều, ngoan ngoãn trở về phòng ngủ. Sao nàng sao có thể đoán được, một đôi tay nhỏ bé của mình đã có thể trêu chọc y không cách nào tự điều khiển được.

Chu Lãng rất nhanh từ trong nước ra ngoài, mặc xong trung y rồi đến ấm lò phòng ngủ hơ khô tóc, Tịnh Thục đi tới muốn giúp y, lại bị người ta vô tình từ chối khéo. "Ta tự mình làm được rồi, đừng làm nóng đến nàng."

Tiểu A Lãng mới vừa đè xuống lại ngẩng đầu, y cũng không muốn chịu khổ thêm lần nữa.

Tịnh Thục không có việc gì làm, nên sai người đổi nước nóng cho vào thùng tắm, nàng cũng đi tắm. Trên người không bẩn, nàng rất nhanh đã tắm xong ra ngoài, bởi vì biết Chu Lãng mệt mỏi, hơ khô tóc sẽ ngủ. Nếu y nhắm mắt lại, trung y mỏng manh của mình, còn mặc cho ai nhìn.

Lần đầu tiên làm chuyện như vậy, khó tránh khỏi căng thẳng, trên tay run run rẩy rẩy, trống ngực cũng muốn sụp đổ, có ý muốn nha hoàn tới giúp một tay, nhưng vì bản thân thẹn thùng, đã cho các nàng ra ngoài hết rồi.

Tịnh Thục cắn răng ôm ngực, thôi đi, bất chấp vậy, đã chọn bộ trung y mở rộng cổ thế này, cần gì phải lừa dối trái tim mình nữa.

Lúc vào phòng ngủ, tóc Chu Lãng đã khô phân nửa, y đang muốn nhấc chân đi về phía mép giường, khóe mắt liếc thấy nàng đi vào, bước chân dừng lại.

Tiểu nương tử mới từ trong nước ra ngoài, khuôn mặt mỹ lệ như hoa sen mới nở, tóc như thác nước dài tới eo, chập chờn theo bước chân. Hôm nay nàng mặc trung y khác với mọi lần, chắc hẳn mỏng hơn rất nhiều, có lẽ vì quá rộng, phần cổ còn lộ ra làn da trắng nõn như ngọc. Vậy mà bên trong còn là áσ ɭóŧ đỏ thẫm, thậm chí có thể nhìn ra hình vẽ uyên ương nghịch nước. Thêu công Liễu An châu đệ nhất thiên hạ, tranh uyên ương trông rất sống động, theo ngực rung động nảy lên, như sắp bật ra ngoài.

Sắp bật ra ngoài còn có trái tim Chu Lãng, nảy lên kịch liệt lạ thường, hô hấp cũng dồn dập vài phần.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tịnh Thục đỏ lên, hoàn toàn không dám nhìn y. Đi thẳng tới trước ấm lò, nắm tóc nhẹ nhàng lay động. Trong ấm lò đồng là ngân than thượng đẳng không khói, nắp được chạm rỗng tỏa ra ánh sáng màu hồng ấm áp, chiếu vào mặt nàng, càng lộ vẻ thẹn thùng động lòng người.

Mái tóc dài của nàng cũng được vén qua một bên, nghiêng người. Trung y mềm mại thuận thế trượt xuống, lộ ra nửa bên vai mượt mà trắng nõn, phía trên có một dây áo yếm lỏng lẻo màu đỏ được treo lên, làm người ta ngứa tay hận không thể một phát kéo xuống.