Cơ Hạo Dạ, Huyền Đương, Cơ Càn Khôn, Quách Gia, Quản Trọng…
Xảo Nhi thấy tim đập nhanh hơn, những đại nhân vật này làm sao đều tới?
Mấu chốt nhất là bọn hắn đều đi theo người trẻ tuổi này.
- Bệ Hạ ta rốt cục lần nữa nhìn thấy ngài.
Thân thể Hoắc Tầm Đế run rẩy, vậy mà vui đến phát khóc, ở trước mặt Tần Quân như là hài tử, để Xảo Nhi cùng đệ tử Hoắc gia hóa đá
- Ngươi là ai?
Nam tử trung niên cố nén phẫn nộ, trầm giọng hỏi.
Hắn chưa từng gặp qua bọn người Cơ Hạo Dạ, dù sao Bắc Trụ Đạo Tông cách nơi đây vô cùng xa xôi, trước kia hắn cũng không có tới.
Phanh...
Tần Quân còn chưa trả lời, Tôn Ngộ Không bỗng nhiên xuất hiện ở bên cạnh nam tử trung niên, một tay phiến lên mặt, lực lớn khủng bố trực tiếp đập bạo nhục thân, máu tươi phun trào.
Sau lưng một loạt đệ tử Hoắc gia bị máu tươi tung tóe, cả đám đều ngây ra như phỗng, cứ thế tại nguyên chỗ
- Ngươi...
Nam tử áo đen bị hù sợ, khí tức của Tôn Ngộ Không để hắn sợ hãi.
Dù sao Tôn Ngộ Không là tồn tại có thể cùng Độc Cô Thiên Tông giao thủ, cảnh giới càng đạt tới Vô Cực Chí Cao Đại Đế viên mãn, tuyệt không phải hắn có thể chống đỡ.
Chỉ là khí tức cũng đủ để dọa hắn run chân.
- Quỳ xuống!
Tôn Ngộ Không lườm nam tử áo đen một chút, tức giận mắng, ánh mắt hung ác, dọa đến nam tử áo đen quỳ xuống.
Kỳ thực hắn cũng muốn trốn, nhưng tâm lý có một thanh âm nói cho hắn biết, không thể trốn!
Một Vô Cực Chí Cao Đại Đế bị dọa đến quỳ xuống, tất cả đệ tử Hoắc gia đều trợn tròn mắt.
Xảo Nhi khẽ che cái miệng nhỏ nhắn, mặt mũi tràn đầy vẻ khó tin.
Hoắc Tầm Đế thì hưng phấn khó nhịn, không hổ là Thiên Đế, quả nhiên là ai cũng dám gϊếŧ!
Tần Quân ngồi ở trên vị trí gia chủ, phảng phất như ở Đại Tần thiên đình nói:
- Tầm Đế, ngươi để trẫm có chút thất vọng a, lại bị a miêu a cẩu ức hϊếp.
Nghe vậy, Hoắc Tầm Đế lập tức hổ thẹn.
Nguyên thần của nam tử trung niên tung bay ở trong hành lang, nghe được Tần Quân nói kém chút thổ huyết.
Hắn cũng không ngốc, hiểu lúc này đã trốn không thoát.
- Ngươi đến cùng là ai? Ta là người của Bắc Trụ Đại Đạo Tôn, ngươi không thể gϊếŧ ta!
Nam tử trung niên trầm giọng hỏi, Bắc Trụ Đại Đạo Tôn ở Cổ Thánh Đế Đạo, không ai không biết không người không hiểu, hy vọng có thể chấn nhϊếp đám người này.
Nhưng mà, Tần Quân căn bản không để ý tới hắn.
- Đây chính là thê tử của ngươi?
Tần Quân liếc qua Xảo Nhi, nhìn Hoắc Tầm Đế hỏi.
Hoắc Tầm Đế vội vàng lôi kéo Xảo Nhi quỳ gối ở trước mặt Tần Quân, cười rạng rỡ nói:
- Đúng vậy, Bệ Hạ, nàng gọi Xảo Nhi.
Tần Quân lật tay lấy ra một Ngọc Trâm, đưa cho Xảo Nhi nói:
- Coi như quà ra mắt.
- Đây là Hỗn Độn Chí Bảo!
Xảo Nhi ngạc nhiên nói, tuy ở Cổ Thánh Đế Đạo, Hỗn Độn Chí Bảo không tính truyền thuyết, nhưng đại bộ phận sinh linh rất khó thu hoạch được, trước kia nàng ở trong Yêu Tộc đã từng có Hỗn Độn Chí Bảo, nhưng sau khi rời đi về sau, người không có đồng nào, chớ nói chi là pháp bảo mạnh mẽ.
- Bệ Hạ, cái này…
Hoắc Tầm Đế lập tức khó xử, Tần Quân vừa đến đã giúp hắn giải quyết phiền phức, có thể nào lại thu lễ?
Tần Quân không có nói tiếp, mà nhìn về phía nguyên thần của nam tử trung niên, nói:
- Hoắc gia có trẫm bảo đảm, ngươi là lựa chọn lăn, hay chết ở chỗ này?
Bá đạo tuyệt luân!
Các đệ tử Hoắc gia nhao nhao giật mình tỉnh lại, tất cả đều sùng bái nhìn Tần Quân.
Nam tử trung niên cùng nam tử áo đen lúc trước còn uy phong lẫm lẫm, một cái nhục thân bạo chết, một cái quỳ trên mặt đất, hình ảnh cho bọn hắn trùng kích cực lớn.
Tôn Ngộ Không cười quái dị, để nam tử trung niên không dám nhúc nhích.
- Ngươi không biết Bắc Trụ Đại Đạo Tôn sao?
Nam tử trung niên cắn răng hỏi, nếu hắn trở về như vậy, sẽ không có cách nào bàn giao a.