Hạ Lập Nhân nhận được tin tức nhanh chóng đi tới, lúc đến chỗ này trong lòng còn cảm thấy kỳ quái, Liễu Dật không phải nói an bài Thẩm Ninh ở nhà của anh ta sao, nhưng anh không nhớ rõ Liễu Dật có phần bất động sản này, hơn nữa gần đây anh còn đặc biệt cho người điều tra qua, thật không có ngôi nhà này vậy ngôi nhà trước mắt này là sao, chuyện gì xảy ra?
Quên đi, mặc kệ, đi vào trước rồi nói sau!
Trong lúc này Liễu Dật đang hỗ trợ Thẩm Ninh dọn giường, hai người đầu đầy mồ hôi, giường quá nặng, vị trí của bọn họ lại đứng không đúng, vì thế bị kẹt lại ở cửa gian phòng ra không được.
"Anh rốt cuộc có thể khiêng ra được không vậy?." Thẩm Ninh tức giận: "Đầu kia anh đi ra ngoài tôi mới có thể đi theo ra. Nhanh lên như vậy rất nửa vời, anh có biết giường này rất nặng không!"
"Tôi bực quá đi, là cậu kêu tôi tới hỗ trợ, đây là thái độ đối xử với người tới hỗ trợ sao?" Liễu Dật cũng bắt đầu nôn nóng, làm mọi cách mà không đưa ra được: "Cửa này của cậu quá nhỏ, thiết kế không hợp lý, cho nên không thể trách tôi ai cũng làm không tốt."
Thẩm Ninh mặt đầy hắc tuyến: "Anh có bệnh hả, cái giường này lúc trước vào bằng cách nào? Công ty dọn nhà và người gác cổng giúp tôi chuyển vào, nếu không sao đem lên đây được?"
Liễu Dật: "..."
Hai người đang rối rắm thì chợt nghe chuông cửa vang lên, nhưng tiếng chuông lại có chút sốt ruột, một chút một chút lại một chút nhấn liên tục, Liễu Dật tò mò, hỏi:"Ai a, cậu vừa mới tới có quen ai đâu."
Thẩm Ninh nghĩ sẽ không phải là Hàn Văn Quân kia đi, Hạ Lập Nhân vừa rồi đăng trên Weibo như vậy nên cô ta thẹn quá hoá giận đã tìm tới cửa? Ngẫm lại rất có thể, vì thế cậu nói với Liễu Dật: "Ngày hôm qua Hàn Văn Quân tới đây, cũng không biết có phải cô ta hay không, tôi không muốn gặp cô ấy, anh giúp tôi đi mở cửa đi, vừa lúc vị trí của anh rất là tiện."
Liễu Dật trừng to mắt: "Cô ta tới tìm cậu? Cô ta tìm cậu làm cái gì?!"
"Anh cũng đừng nói với Lập Nhân mắc công anh ấy lại tìm tới đây." Thẩm Ninh phất phất tay để cho anh ta nhanh chóng đi xuống dưới lầu mở cửa, cậu còn không biết, Hàn Văn Quân tự bộc lộ ngông cuồng tất cả đã nói hết cho Hạ Lập Nhân rồi.
"Không đúng, cô ta tìm cậu làm gì thế? Cô ta có chuyện gì mà tìm cậu cậu đừng nói cho tôi cô ấy đến thay Lập Nhân làm thuyết khách khuyên cậu trở về, đánh chết tôi cũng sẽ không tin!" Liễu Dật làm ra thái độ như gặp quỷ: "Tôi rất không thích cô ta, vừa nhìn là biết cô ta đặc biệt có tâm cơ!"
"Phụ nữ có chút cẩn thận tâm cơ không phải là chuyện xấu." Thẩm Ninh cảm thấy đây là một biện pháp tốt để có thể tự bảo vệ mình, cậu nói tiếp: "Đáng tiếc cô ấy tu luyện không tới nơi, chạy đến uy hϊếp tôi, đây không phải là bức tôi trở về sao." Nếu tình huống của cậu không đặc thù bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy phỏng chừng đã sớm trở về.
"Tôi không quan tâm tôi chỉ biết cô ta không phải là người tốt gì!" Liễu Dật nói kháy:"Chẳng thể trách tôi luôn luôn thấy cô ta là khó chịu."
"Được rồi, anh mau giúp tôi đi mở cửa đi." Dưới lầu chuông cửa phỏng chừng qua một lát nữa cũng bị bấm đến nát vụn.
Hai người thả chiếc giường xuống, Liễu Dật đi xuống lầu giúp Thẩm Ninh mở cửa, anh ta suy nghĩ tìm từ ngữ để đối phó với Hàn Văn Quân, cô gái này quả thực quá kiêu ngạo, rõ ràng là giả, còn diễn đến nghiện, Thẩm Ninh đã đi rồi cô còn tìm việc để làm sao?!
"Két ——" cửa mở ra.
Bởi vì Hạ Lập Nhân đã lên Weibo nói rõ mọi chuyện nên Liễu Dật vốn định chế giễu Hàn Văn Quân một phen, ai ngờ mở cửa nhìn qua không ngờ lại là Hạ Lập Nhân: "Sao anh lại tới đây?" Liễu Dật quả thật bất ngờ.
"Tôi làm sao lại không thể tới đây!" Hạ Lập Nhân thấy mặt Liễu Dật là tức giận, anh đẩy Liễu Dật ra sau đó đỉnh đạc vào cửa, quét mắt nhìn qua một vòng phòng khách anh quay đầu lại nhìn Liễu Dật hung tợn nói:"A Ninh đâu, cậu đem A Ninh dấu ở nơi nào rồi"
Liễu Dật còn chưa kịp trả lời chợt nghe trên lầu truyền tới giọng nói của Thẩm Ninh: "Liễu Dật, là ai đến đó?" Cậu còn ở trong phòng, ở giữa còn có cái giường thật to ngăn cản cho nên dưới lầu tiếng nói nghe được không có rõ ràng.
Hạ Lập Nhân trong lòng vui vẻ, Thẩm Ninh ở trên lầu, vì thế anh bước liền lên lầu.
Thẩm Ninh tưởng Liễu Dật tiếp tục giúp mình khiên giường ra nên nói: "Người đi rồi sao, ai vậy?" Cậu thấy đầu giường bên kia đã nâng lên vì thế liền đem đầu bên phía mình cũng nâng cao lên.
Thẩm Ninh cảm thấy Liễu Dật đi xuống mở cửa một chút mà đầu óc cũng trở nên thông minh hơn, lúc nãy còn không biết cách để khiên ra mà bây giờ xoay một chút là có thể đi ra ngoài, hai người thuận lợi đem một đầu giường ra ngoài nhưng hướng đi sai, Thẩm Ninh muốn đem xuống dưới lầu, nên nói:"Anh đi về phía bên trái, cửa thang lầu ở bên trái của anh."
Vì thế người ngoài cửa điều chỉnh tư thế thay đổi phương vị, hai người thực thuận lợi đem giường ra khỏi phòng, sau đó thong thả đi xuống dưới lầu. Do vì xuống lầu nên tốc độ hai người rất chậm, Thẩm Ninh đi ở phía trên nên sức nặng của cái giường đều đặt ở trên người phía dưới.
Thở hổn hển khiên chiếc giường đến phòng khách thì Thẩm Ninh mới ngây ngẩn cả người.
Bởi vì cậu phát hiện Liễu Dật đang ngồi ở sofa phòng khách chơi điện thoại di động.
Vậy người cùng cậu khiên giường xuống chính là ai?!
Nếu bây giờ không phải giữa buổi trưa, Thẩm Ninh còn cho là mình gặp quỷ rồi! Quả thực hù chết người khi trong nhà đột nhiên xuất hiện thêm một người!
Cậu trừng to mắt nhìn người đối diện, đối phương giống Liễu Dật cũng mặc y phục màu đen nên cậu không để ý lắm bây giờ mới phát hiện y phục của hai người kỳ thật không giống nhau. Đúng lúc đó Hạ Lập Nhân vừa để đầu giường xuống xem có đúng vị trí hay không, vì thế hai người đúng lúc đối mặt với nhau.
Thẩm Ninh: "..."
Hạ Lập Nhân cười híp mắt: "A Ninh, em đi ăn cơm không?"
Thẩm Ninh: "..."
Liễu Dật ghé mắt nhìn, giờ phút này sao lại hỏi vấn đề chó má này chứ!
"Sao anh lại tới đây?" Thẩm Ninh cảm thấy có chút xấu hổ, Liễu Dật cũng thiệt là, cũng không biết nhắc nhở mình, lại ngồi một chỗ xem náo nhiệt.
Hạ Lập Nhân né qua vấn đề Thẩm Ninh không trả lời nói tiếp:" Chúng ta trước tiên nên đem giường dẹp đi đã, giường này để ở đâu?"
"Được rồi, đi dọc hành lang phía sau sô pha có cái phòng để ở đó là tiện nhất." Gian phòng kia cách phòng khách gần nhất, ngủ ở nơi này khẳng định cuộc sống sẽ tiện hơn rất nhiều.
Hai người thở hổn hển đem giường dọn vào cái phòng kia, cũng cẩn thận chọn xong vị trí, Thẩm Ninh nhìn thấy Hạ Lập Nhân đầu đầy mồ mồ hôi trong lòng ê ẩm, cậu ráng tươi cười nói: "Hôm nay anh không cần đi làm sao?" Cậu nhớ rõ bây giờ là thời gian làm việc, Hạ Lập Nhân lúc nào cũng cuồng công việc thế nhưng lại không ở công ty.
Hạ Lập Nhân cười híp mắt: "Công việc không có trọng yếu bằng em."
Thẩm Ninh: "..."
Sớm biết như vậy cậu sẽ không hỏi, cậu nói:"Đi ra ngoài ngồi đi, anh đến lâu như vậy mà em chưa chiêu đãi anh, còn bắt anh phụ khiên giường, đợi một lát em mắng Liễu Dật, anh ấy rất kỳ cục!" Nói xong hai người ra khỏi phòng.
Đi theo sau Thẩm Ninh, Hạ Lập Nhân có chút khó chịu, làm sao mà khi nghe được trong ngữ khí của Thẩm Ninh mình như là khách, mà Liễu Dật là chủ nhân.
Khó chịu! Vì thế sau khi đến phòng khách anh nhìn chằm chằm Liễu Dật bằng ánh mắt đặc biệt hung ác, làm Liễu Dật lông tóc dựng đứng.
Hết chương 22.