An Cửu mặc kệ bọn họ, kéo Tiểu An vào lòng, thay cậu vuốt vuốt đầu gối nhỏ đang bị đau.
"Hu hu hu —— chị là người xấu! Mũi chị sẽ dài ra! Chị không đến thăm An Bình!" Nhóc con một vốc nước mũi một vốc nước mắt khóc đến đau lòng muốn chết.
"Ừ ừ ừ, chị là người xấu, lqd mũi chị sẽ dài ra!" An Cửu bất đắc dĩ vuốt vuốt trán.
"Chị ơi, em đói!" Nhóc con chuyển đề tài rất nhanh, đỏ mắt chờ mong xoắn tay nhỏ bé nhìn bánh ngọt trên bàn.
"Còn chưa ăn cơm sao?" An Cửu cầm miếng bánh ngọt cho cậu.
"Không được ăn cơm trưa, không được ăn cơm chiều, An Bình thật đói......" Tiểu An làm bộ tội nghiệp cầm một miếng bánh ngọt, rất thèm thuồng, nhưng lại không dám ăn, sợ hãi nhìn Tống Hưng Quốc và Phương Như.
Tống Hưng Quốc vội vàng nói, "Con ăn ăn ăn!"
Không yên lòng, nhìn lại Phương Như, thấy Phương Như cũng gật đầu mới dám ăn.
"Các người làm gì vậy? Cơm trưa cũng không cho cậu ăn?"
"Nào còn thì giờ ăn cơm chứ! Kẻ đòi nợ đã tìm tới cửa, đang đuổi theo khắp nơi! Thật là dã man, llêquyýđôn thiếu chút nữa làm bị thương An Bình của chúng ta." Phương Như biết xương sườn mềm của cô ở đâu, cố ý nói phóng đại.
Tống Hưng Quốc vội vàng gạt lệ nói theo, "An Cửu, ba biết sai rồi, ba ngàn vạn lần không nên, không nên ép con đi xem mắt, van con nói Phó Thần Thương thu tay lại đi! Tiếp tục như vậy nữa, ba sẽ rơi vào cảnh hai bàn tay trắng, An Bình cũng phải đi ngủ ngoài đường với ba!"
An Cửu biết Phó Thần Thương ra tay hung ác, nhưng không biết anh lại hung ác như vậy.
Mặc dù Tống Hưng Quốc chết hay sống không liên quan tới cô, nhưng mà......
An Cửu lau miệng cho Tiểu An, cô không thể bỏ mặc An Bình.
"Chớ ăn quá nhiều, lát nữa còn phải ăn cơm."
"Em muốn ăn của anh rể làm!"
Nghe được hai chữ anh rể, vẻ mặt An Cửu hơi chán nản, Tống Hưng Quốc và Phương Như đã nghe thấy An Bình gọi như vậy từ lần trước, đã thấy nhưng không thể trách. Đầu năm nay vợ chồng còn gọi loạn, huống chi chị hay anh rể.
Chu Tĩnh Di trầm ngâm một chút, anh rể trong miệng An Bình chẳng lẽ là Phó Thần Thương?
Phó Thần Thương cho phép em trai An Cửu gọi mình như vậy sao? Có lẽ là cảm thấy cậu là đứa bé, kêu lên đáng yêu nên cũng không để ý.
"An Cửu, con thấy chuyện này......" Tống Hưng Quốc nhìn chằm chằm cô như cây cỏ cứu mạng, thận trọng nói, "Có thể giúp ba một lần không?"
An Cửu thở dài, "Ba để cho con suy nghĩ một chút."
Cô thật không muốn dùng những chuyện ngổn ngang trong nhà mình đi làm phiền Phó Thần Thương, huống chi cô cũng cũng không xác định anh phá đổ Tống thị là vì mình hay là buôn bán cần mới thuận tiện làm, mà lời của mình cuối cùng có mấy phần tác dụng?
Trong lúc An Cửu suy tư, tự nhiên Tống Hưng Quốc biết Chu Tĩnh Di đứng một bên không đi đang một mực hả hê, nhưng ông ta cũng bị ép không còn cách nào, thật vất vả hôm nay gặp cô ở cửa trường học, lại bị Chu Tĩnh Di đoạt trước, ông ta đã không còn thời gian, làm trễ nãi một giây cũng là tổn thất trên dưới mấy triệu, dưới tình thế cấp bách mới vọt thẳng vào.
Đối mặt khuôn mặt mặt của hài lòng giễu cợt Chu Tĩnh Di, Tống Hưng Quốc hừ lạnh một tiếng, nhỏ giọng nói, "Hài lòng cái gì, rồi sẽ đến lượt bà thôi! Bà cho rằng mình đối với An Cửu rất tốt sao? Dầu gì tôi còn nuôi cô ta nhiều năm như vậy, bà thì sao?"
"Ông......"
"Dược rồi, tôi gọi điện cho anh ấy thử xem. Nhưng không thể bảo đảm nhất định có kết quả." An Cửu mở miệng.
Tống Hưng Quốc kích động, "Được được! Chỉ cần con chịu ra tay, nhất định có thể!"
Mặc dù Tống Hưng Quốc khẳng định như thế, sắc mặt Phương Như một bên cũng không quá lạc quan, l^q"đ bà ta chỉ cảm thấy Tống Hưng Quốc thử khi tuyệt vọng, chứ không nghĩ An Cửu có thể dao động quyết định của Phó Thần Thương.
"Để tránh các người cảm thấy tôi giả truyền thánh chỉ lừa các người, tôi sẽ bật loa ngoài, tự các người nghe."
"Được được!"
An Cửu bấm số của Phó Thần Thương, vang lên năm, sáu lần cũng không ai nhận.
Khóe miệng Phương Như kéo ra một tia khinh thường, hình như Chu Tĩnh Di cũng có chút hào hứng, còn Tống Hưng Quốc thì vô cùng gấp gáp.
"Chị à, chị đang gọi điện thoại cho ai vậy?"
Lúc Tiểu An nói chuyện, trong di động An Cửu truyền đến giọng nói cực nghiêm túc cấm dục.
"Sao vậy, An Cửu?" Giọng Phó Thần Thương hình như hơi căng thẳng.
"Ừ......"
"Xin lỗi anh đang họp, nên bắt máy chậm, xảy ra chuyện gì sao?"
"Không có, em không sao, nếu anh đang họp, hay là anh họp xong rồi rồi nói."
Nghe thấy An Cửu nói như vậy, Tống Hưng Quốc gấp đến độ rướn cổ thật dài, cũng không dám chen miệng.
"Không sao, em nói đi." Hình như Phó Thần Thương nói với bên kia một câu"Hội nghị tạm ngừng".
Cũng không lâu lắm anh lại nhận điện thoại lần nữa, "Được rồi, nói đi."
"Tình huống cụ thể em cũng không rõ ràng lắm, để tránh làm trễ nãi thời gian của anh, em sẽ nói thẳng. Bên Tống thị, anh có thể nới tay chút không?"
An Cửu nói chuyện trực tiếp trước sau như một, không hiểu quanh co lòng vòng, Tống Hưng Quốc nghe thấy thì không ngừng lắc đầu, lqđ
nói như vậy thì sao có thể thành công đây?
"Tống Hưng Quốc tới tìm em?" Phó Thần Thương hỏi, lời lẽ khẳng định.
Cách điện thoại di động cũng có thể cảm thấy khí lạnh làm người ta rợn cả tóc gáy, trong lòng Tống Hưng Quốc run sợ, bởi vì đã bị cảnh cáo không cho phép *** phiền An Cửu.
"Anh rể!"
"Chị à, là anh rể sao?"
"Anh là anh rể sao?"
Tiểu An nghe nửa buổi, cư nhiên nhận ra là giọng của Phó Thần Thương, kích động không thôi đưa cái miệng nhỏ nhắn tới.
Tống Hưng Quốc bị dọa đến đầu đầy mồ hôi, đang muốn kéo con trai về, lại nghe giọng nói rất dịu dàng từ đầu kia điện thoại.
"An Bình?"
"Em là An Bình! Anh rể anh làm đồ ăn ngon cho em được không?"
"Anh rể đang bận, có rãnh rỗi làm cho em."
"Được rồi An Bình, đừng làm rộn, để cho chị và anh rể con nói chuyện." Phương Như trợn mắt nhìn con trai một cái.
"Bọn họ đều ở đây?" Phó Thần Thương hỏi Tống Hưng Quốc và Phương Như.
"Ừ." An Cửu trả lời, không nhắc chuyện Chu Tĩnh Di. Lúc này đã quá rối loạn.
"Anh biết rồi, em bảo bọn họ về đi."
"Dạ." Thật ra thì An Cửu không rõ anh có ý gì, nhưng giọng nói này thì có lẽ là đồng ý?
Mấy người trong phòng hai mặt nhìn nhau.
"Tôi chỉ có thể làm đến bước này, các người trở về chờ kết quả thôi." An Cửu nói.
Tống Hưng Quốc không chịu đi, cắn răng, "Ba chờ ở chỗ này!"
An Cửu trợn trắng mắt, coi như chơi đùa với An Bình một lát.
Đại khái mười phút sau, Tống Hưng Quốc liên tục nhận mấy cuộc điện thoại, từ vẻ mặt kích động lúc nói chuyện của ông ta, có lẽ đã có thay đổi.
"Con gái bảo bối, lần này làm phiền con rồi!"
Mặc dù tổn thất vẫn là rất lớn, nhưng công ty không bị thu mua hoàn toàn, ngân hàng bắt đầu bằng lòng cho vay, đây đã là kết quả tốt nhất.
Không ngờ một cú điện thoại của An Cửu đã giải quyết xong tất cả mọi chuyện, Tống Hưng Quốc hưng phấn xoa tay.
Chu Tĩnh Di mới vừa cẩn thận châm chước thái độ của Phó Thần Thương với An Cửu, lại thấy hiệu suất làm việc vì cô của anh, cũng là rất là ngạc nhiên.
"Nếu chuyện đã giải quyết, tôi đi đây."
"Chị...... chị lại muốn đi sao?" Một khắc trước Tiểu An còn ở đắm chìm trong bánh ngọt ngon miệng, vừa nghe chữ "đi" thì lập tức liền đỏ mắt.
"......" An Cửu không biết nên nói sao với cậu.
Tống Hưng Quốc đứng lên, vung tay lên, "An Bình nếu con muốn chia ra, thì đi theo chị con đi!"
"Hả?" An Cửu im lặng.
Tống Hưng Quốc vội vàng giải thích, "Ý của ba là, hai chị em con đã rất lâu không gặp nhau rồi, để cho An Bình ở chỗ con mấy ngày, chơi đùa với con!"
Nói xong nhéo Phương Như một cái.
Lúc này Phương Như mới cứng đờ phụ họa, "Đúng đó! Để cho An Bình ở với con đi! Đứa bé cũng không nỡ rời xa con! Xem như chúng ta cầu xin con chăm sóc thằng bé mấy ngày, mấy ngày nay trong nhà quá loạn."
Chu Tĩnh Di xem trò vui bên cạnh cười nhạo một tiếng, khoan thai cầm túi xách đứng lên, "Cả con ruột cũng lấy ra lợi dụng! Hôm nay tôi mới biết
cái gì là vô sỉ đến cực điểm! Ban đầu rời khỏi ông đúng là quyết định sáng suốt nhất!"
Tống Hưng Quốc nhìn bà ta, "Đúng vậy a, tôi vô sỉ, tôi đê tiện, thằng Lương Đông kia bản thân không được lại bảo vợ đi cầu xin con gái của vợ và chồng trước, tên đó cao thượng hơn tôi bao nhiêu?"
"Tống Hưng Quốc ông câm miệng cho tôi, Lương Đông tay trắng dựng nghiệp, chút tiền dơ bẩn kia của ông còn không phải là là do trong nhà, lúc đầu tôi......"
Mắt thấy hai người sẽ không cãi xong trong thời gian ngắn, An Cửu yên lặng ôm lấy An Bình rời khỏi chỗ này tránh làm ô uế bé.
-----
Có lẽ là bởi vì quá hưng phấn, hơn mười giờ An Bình còn chưa ngủ, nhảy lên nhảy xuống giày vò.
An Cửu lại nhìn đống giấy cần ký tên kia mà rầu rĩ.
Xem ra tối nay Phó Thần Thương sẽ không về, nếu như gọi điện thoại gọi anh về, lqd không chừng anh còn tưởng tự mình dùng việc này làm cớ xin anh về nhà cái gì......
Càng nghĩ càng nhức đầu, cuối cùng bấm số điện thoại di động lần trước Lục Châu để lại.
Hỏi xem Phó Thần Thương ở đâu, sau đó mang đồ đến cho anh ký rồi về được chưa?