[Harry Potter] Yêu Anh Đã Thành Thiên Tính

Chương 12: Quay về Trường học và trường sinh linh giá

Harry nhờ nhân viên quán Cái Vạc Lủng mua chút Độc dược, tiêu trừ những dấu vết cùng cơn đau nhức trên người mình, thiêm thiếp một giấc rồi rời đi vào rạng sáng ngày hôm sau. Đứng trên đường lớn, Harry chợt hốt hoảng, tựa như tình cảm mãnh liệt cùng thống khổ của đêm qua chỉ là một giấc mộng, mà hai tháng trước cậu còn lỗ mãng dễ xúc động cũng đã học được sự bi thương trầm lặng như thế này.

Đè nén con thú đang khốn khổ trong lòng, cậu đi về phía ngôi nhà của chú Sirius. Bên kia, Snape một đêm thức trắng, trước khi trời hửng sáng đã thu dọn tốt căn nhà, dùng tốc độ nhanh nhất, sắc đỏ gai mắt ấy cứ như cơn ác mộng quấn chặt lấy hắn. Cụ Dumbledore và chú Sirius khi trời vừa sáng đã đến nhà Snape nhưng không gặp được Harry vốn nên ở đây, chú Sirius suýt chút nữa bổ nhào tới hắn.

Không thể không nói, nhờ tố chất làm gián điệp hai mặt, hắn có thể mặt không đổi sắc mời hai người kia ra ngoài cũng như tiết lộ tin tức cậu nhóc đã trở về nhà họ.

"Snivellus, mi tốt nhất nên cầu nguyện cho Harry không xảy ra chuyện gì đi!" Sirius gầm lên giận dữ. Còn Snape thì không có lòng dạ giống như thường ngày mà châm biếm lại, đau thương khi cậu bé rời đi vẫn quanh quẩn trong đầu hắn. Hai người kia đi rồi, Snape ngồi thật lâu duy chỉ một tư thế, ánh mắt trống rỗng khiến người ta nhìn không thấu hắn đang nghĩ điều chi.

Trở về nhà, Harry đón nhận vòng ôm của chú Sirius, tuy đã uống Độc dược nhưng thân thể vẫn còn đau nhức làm Harry suýt chút nữa rên ra tiếng, miễn cưỡng nở nụ cười trấn an người cha đỡ đầu đang chịu kích động của mình, chú Sirius với thần kinh thô lập tức khôi phục lại bộ dáng suy nghĩ đơn giản của mình. Harry cảm thấy cậu hiện tại không tiếp nhận được ôm ấp của người cùng giới, dù là chú Sirius cũng vậy, vì đau nhói trên da khiến cậu nghĩ đến cái ôm ấp ấm áp không sao có thể thuộc về mình kia.

Kỳ nghỉ lễ Giáng sinh rất ngắn, Harry lại bước lên đoàn tàu đến Hogwarts. Trên xe, Harry không ngừng an ủi cô bé phù thuỷ đang tự trách mình, đương nhiên Harry không muốn nhắc lại chuyện ngày hôm đó, Hermione cũng hiểu lòng cậu nên đổi chủ đề, chỉ có Ron vẫn còn khiếp sợ về việc Harry ở cả một đêm bên giáo sư Snape.

Vườn trường quen thuộc khiến Harry cảm thấy xa lạ cứ như đã qua mấy đời, bởi rằng cậu hiểu được gần đây **** lực của cậu đều đặt trên người đàn ông kia, đã lâu chưa chăm chú ngắm nhìn cảnh sắc và con người xung quanh. Nhìn Hermione ngày càng xinh đẹp, và Ron hồi trước cứ hô to gọi nhỏ đã dần trở lên có chút chín chắn. Dưới ánh mắt khó hiểu của hai người, Harry cười vô cùng thoải mái, nhưng trong mắt lại một mảng bi thương.

Thời gian cứ bình thản trôi, chỉ là Harry làm đúng theo những gì cậu đã nói, không hề theo đuổi bóng hình màu đen kia nữa, mà Snape cũng coi cậu như không khí, đó là do Hermione nói, bởi vì cậu chưa từng ngẩng đầu lên, cũng không có dũng khí nhìn vào cặp mắt có thể mang theo nỗi phiền chán cùng ghét bỏ. Chính là nghe Ron nói: "Gần đây lão dơi già không còn gây rối với Harry, cứ như xem cậu ấy là không khí, chuyện này thật kỳ lạ, không phải sao?"

Mấy ngày nay Harry vẫn cố sức quên đi chuyện đó để bản thân hòa vào sự náo nhiệt ở Gryffindor như trước đây, thế nhưng đèn sáng cũng có lúc tắt. Cho dù lừa dối bản thân đã quên rồi, nhưng cứ mỗi đêm, nỗi nhớ nhung đối với người đàn ông kia đan lại với nhau dệt nên một hồi mộng cảnh, Harry rất thống khổ, dù là cơn đau đầu khi đối mặt với Voldemort cũng không bằng một phần vạn nỗi đau này.

......................

Harry khó hiểu mà đi đến phòng hiệu trưởng, mới vừa rồi Fawkes bay vào phòng nghỉ truyền tin khiến cậu hoảng sợ một phen. Nhưng Ron lại cho rằng cách này thật bảnh. Mở cửa, cậu lại càng hoảng sợ, Snape đang tranh luận điều gì đó với cụ Dumbledore, mà cô gái vẫn luôn khiến mình đề phòng kia, Amy Clinton thì đang lo lắng an ủi người đàn ông ấy. Ngay khi ba người nọ quay đầu sang, Harry lập tức đè nén nỗi chua xót trong lòng, nở nụ cười.

"Xin chào, Hiệu trưởng, giáo sư Snape."

Dumbledore vẫn hiền từ nhìn mỗi người ở đây, "Harry, trò đã đến rồi, muốn uống nước chanh không?" Harry ngoan ngoãn cầm ly nước do cụ đưa tới, khóe mắt quét qua vẻ mặt ghét bỏ của cô gái, Harry không hề nhìn sang người đàn ông đang nổi giận nọ. Nhưng ngón tay run rẩy chứng minh cậu cũng không bình tĩnh như thế.

Harry ngẩng đầu nhìn về phía cụ Dumbledore, nói lên thắc mắc của mình.

"Thưa Hiệu trưởng, con muốn biết ngài tìm con tới có chuyện gì ạ? Hay là con đây. Có gì không ổn ạ?" Harry cẩn thận hỏi, không thể phủ nhận cậu đang chột dạ, mà sự thật là ở trước mặt Snape cậu vẫn luôn là bên bị động, ngưỡng mộ rồi lại khiếp sợ mà cố gắng chôn giấu suy nghĩ của mình, thế nhưng cặp mắt thâm thúy kia khiến cậu không biết phải làm sao, cho dù không nhìn người ấy, nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt của hắn.

"À, Harry, thật ra trò có thể gọi ta là giáo sư." Snape ở bên cạnh hừ một tiếng đầy bất mãn. "Được rồi, Harry, kỳ thật chuyện này có chút liên quan đến trò." Ánh mắt màu lam của cụ Dumbledore lóe lên, Harry bất an vặn vặn ngón tay chờ đợi những lời tiếp theo.

"Trên thực tế chúng ta phải cảm ơn tiểu thư Clinton, Harry à, về Voldemort, chúng ta đã biết bí mật lớn nhất của gã." Cụ dùng giọng điệu bình thường nói ra nội dung làm người ta phải sợ hãi, rốt cục Harry không khỏi nhìn về phía Snape. Mà Snape sau khi xảy ra sự kiện kia, trong lòng hết sức phức tạp, hắn nghĩ rằng Harry sẽ quấn lấy hắn không tha, lại tựa như hắn có thể nghĩ giống hệt Potter, cũng cho rằng cậu biết đâu sẽ hận hắn suốt đời. Thế nhưng, hiện tại Harry Potter lại dùng ánh mắt bất an xen lẫn ái mộ nhìn về phía hắn, Snape chật vật quay đầu đi, không nhìn đến đôi mắt xanh lục kia nữa.

Hai người còn không chú ý đến tình huống bên này, cụ Dumbledore dưới vẻ mặt nghiêm túc của Snape và Clinton đem những món đồ vật mà Harry cảm thấy khó hiểu đặt trên bàn. Một chiếc nhẫn không rõ tính chất, một vương miện, một mặt dây chuyền, một cúp vàng.

"Chúng chính là Trường Sinh Linh Giá mới tiêu diệt được cho đến nay của Voldemort."

.....................

Harry hốt hoảng rời khỏi văn phòng hiệu trưởng, những chuyện cụ Dumbledore nói cho cậu nghe vừa rồi vẫn làm cậu khó bề tưởng tượng, Voldemort chia tách linh hồn của mình, sau đó cất chúng vào mấy thứ kia? Mà cậu, lại là một trong những Trường Sinh Linh Giá đó? Thật vớ vẩn, kẻ địch lớn nhất của mình lại trở thành một bộ phận của mình, như vậy, cụ Dumbledore ngay từ đầu đã biết chuyện này? Sự kiện Hòn đá Phù thủy vào năm nhất và sự kiện Phòng chứa bí mật vào năm thứ hai, chẳng lẽ đều do cụ sắp đặt? Nghĩ đến ánh mắt áy náy khi cụ nói: "Thật xin lỗi, Harry, trò có quyền được biết, Amy cũng đã khuyên ta như vậy, à, Amy có năng lực tiên tri, hiện tại ngoại trừ chủ hồn Voldemort và con quái xà Nagini, có thể nói là tương đối an toàn rồi."

Sau đó Kẻ Được Chọn không còn cần thiết nữa? Bế quan bí thuật sao? Giáo sư Snape hẳn cũng biết nhỉ, thật khờ mà, biết rõ cậu là một trong số Trường Sinh Linh Giá vì sao vẫn bảo vệ cậu? Lily quan trọng đến thế sao? Quan trọng đến mức vứt bỏ linh hồn của mình mà đi lại giữa bờ vực của cái chết? Ván cờ này hết thảy đều đã bố trí rất tuyệt, chỉ đợi cậu và Voldemort nhảy vào.

Ah, mình còn tác dụng mà, làm vật chứa duy nhất có thể liên hệ với chủ hồn Voldemort. Hai mắt Harry trống rỗng nhìn ra cảnh sắc ngoài cửa sổ Hogwarts, bản thân mình, vì sao tồn tại?

Phòng hiệu trưởng.

"Dumbledore! Sao cụ có thể, sao có thể nói với Harry Potter những việc này? Đứa bé đó, cụ muốn hủy luôn nó sao?" Dumbledore mỏi mệt tựa lên ghế, hai mắt sững sờ nhìn Fawkes. "Không, Severus, đây là việc cần thiết, từ khi Amy Clinton xuất hiện, làm cải biến hết thảy, mà sự tình đã đặt lên mặt bàn rồi, tin chắc rằng Voldemort hiện tại đã giận điên, mà làm Kẻ Được Chọn của giới phép thuật, Harry vẫn luôn là cái gai trong lòng gã, mục tiêu thứ nhất cũng nhất định là Harry."

Snape bình tĩnh lại, ánh mắt trống rỗng nhìn Dumbledore: "Cụ nên nhớ kỹ, việc ta làm, là bảo vệ nó, bảo vệ con trai của Lily, bế quan bí thuật của Potter ta sẽ dạy, mà cụ, tốt nhất giám sát chặt chẽ cái cô tiểu thư Clinton kia đi, cái đầu mọc đầy cỏ lác đó hoàn toàn không ra gì, dám ngu xuẩn đến độ bàn chuyện làm ăn với Malfoy, một đứa Muggle!" Đáy lòng Snape quay cuồng, tuy Amy Clinton xuất hiện đã giúp phong kín phần lớn đường đi của Voldemort, nhưng cô ta không biết thu liễm, tính toán tiếp cận hắn cũng như tham gia vào cuộc sống của hắn, qua lại với Draco Malfoy, cùng Malfoy nói đến những vấn đề mẫn cảm.

Harry Potter, ánh mắt tuyệt vọng lại trống rỗng của đứa bé ấy khi nhìn hắn khiến hắn run rẩy, nhưng hắn có thể làm chỉ là mặt không chút thay đổi, Dumbledore, cụ cứ tin rằng Harry Potter sẽ có thể sau khi trải qua những điều này mà trưởng thành, để rồi đối đầu với Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy?

Dumbledore thấy Snape giận dữ bỏ đi, trong mắt cũng mê mang: "Thật xin lỗi Harry, để trò tiếp nhận những điều này quá sớm." Amy Clinton, không thể không nói việc cô bé này đột nhiên can thiệp quả thực đã giúp giải quyết vấn đề lớn nhất.

Dumbledore nheo mắt lại, cái cô bé kia một năm trước đột nhiên xuất hiện trước mặt cụ, nói mình có năng lực tiên tri, không phải chưa từng nghi ngờ, thế nhưng từng món Trường Sinh Linh Giá tà ác được tìm thấy, những thuận lợi bất ngờ trong thời gian này cũng làm cụ bất an lắm, đúng vậy, là bất an, Amy Clinton là một biến số, không biết là tốt hay xấu.