Sống Chung Nhưng Không Chung Giường

Chương 3-2

Chỉ ngay phía trước người cô, hai tuyển thủ đắm chìm trong bóng đêm, một người đẹp trai sắc nét, một người trẻ tuổi dễ thương, khiến người nhìn thấy đều hoa cả mắt. Nhóm oanh yến ngay lập tức có chút phân tâm —— Oa, đều rất đẹp trai!

"Các anh vẫn chưa về sao?" Lê Vĩnh Huyên đi về phía bọn họ, nhưng vừa đi được vài bước mới đột nhiên nhớ tới, vội vàng quay đầu lại giới thiệu với tổng giám đốc: "Hai vị này là Mạch Vĩ Triết và An Nhuận, đều là thành viên trong đội trượt băng ——"

"Tôi biết, đều là những người nổi tiếng." Lương Văn Hà mang theo tươi cười đi tới, theo chân bọn họ lần lượt bắt tay hai người. "Hân hạnh. Chúc hai vị có thành tích tốt trong tương lai."

An Nhuận ngoan ngoãn đáng yêu có chút thẹn thùng hàn huyên vài câu với Lương Văn Hà. Nhưng Mạch Vĩ Triết thì sao? từ đầu tới cuối không hề mở miệng, trên khuôn mặt đẹp trai chỉ mang theo nụ cười có chút mỉa mai, dùng ánh mắt cực kỳ sắc bén đánh giá đối phương.

Thái độ của hắn rõ ràng không tốt. Lê Vĩnh Huyên nôn nóng nhìn hắn, lại nhìn tổng giám đốc, quay đầu trộm trao đổi vài ánh mắt với hắn, nhưng hắn vẫn hai tay ôm ngực, bộ dáng rất ngạo mạn, hoàn toàn không có ý định dịu xuống.

Lương Văn Hà cũng cảm giác được. Trong nháy mắt kia, phảng phất giống như hai con dã thú giống đực đang cân nhắc thực lực lẫn nhau, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể ra sức chiến đấu một trận để giữ địa bàn của mình ——

Một giọng nói cao vυ't ngọt ngào truyền đến từ xa, gián đoạn sóng ngầm mãnh liệt giữa bọn họ. "Lương tổng! Cổng lớn của trung tâm ở bên này, đi thôi!"

Rốt cuộc là muốn tới xem trung tâm huấn luyện, hay là muốn đi dạo ở khách sạn? Nhìn theo bóng dáng Lương Văn Hà đi qua, Mạch Vĩ Triết không nhịn được khịt mũi coi thường.

"Chẳng lẽ, thật sự để chị Huyên Huyên bị loại người này đem đi hay sao?" Một giọng nói vô tội của thiên sứ bé nhỏ kín đáo vang lên ở bên tai hắn.

"An Nhuận......" Hắn rút ra một câu lười biếng.

"Hả?"

"Nếu cậu còn tiếp tục, tôi không cam đoan chuyện gì sẽ xảy ra."

Kỳ lạ, dường như có gì đó không đúng. Lê Vĩnh Huyên không nhịn được suy nghĩ.

Cô vẫn luôn cảm thấy Lương tổng rất thanh lịch, trang phục ngoại hình đều rất có phẩm vị, là người đàn ông đẹp trai nhất trong cảm nhận của cô. Nhưng...... sau khi nhìn thấy anh ấy đứng ở bên người Mạch Vĩ Triết, dường như...... có chỗ nào đó là lạ.

Mái tóc của Lương tổng hơi dài một chút, bụng có hơi nhỏ, đường cong hàm dưới cũng có chút lỏng lẻo, mặc dù có làn da trắng nhưng rất nhợt nhạt. Quan trọng nhất chính là, ánh mắt không có một loại lực đạo xuyên qua trái tim người ——

Ngay sau đó, cô lại cảm thấy bản thân mình thật đáng xấu hổ. Sao có thể so sánh Lương tổng với vận động viên thế giới? Mạch Vĩ Triết bọn họ một ngày tiêu tốn bao nhiêu thời gian ở trung tâm huấn luyện, ngoại trừ thể hình ra, có chỗ nào so sánh được với Lương tổng? Những thứ trong đầu đều bị thua thảm hại.

Giờ phút này cô ngồi sóng vai cùng với Lương tổng ở trong phòng dành cho khán giả, mùi nước hoa Cologne thoang thoảng trên người anh truyền tới. Theo lẽ thường giống như những lần trước đây, cô nên cảm thấy hưng phấn, lo lắng, tim đập nhanh hơn. Nhưng, hết thảy đều không có.

Cô phát hiện ra tâm trí của mình vẫn luôn đặt ở trên người các tuyển thủ.

Mặc dù đây chỉ là một trận đấu vòng loại, nhưng cũng chỉ còn hai tháng nữa sẽ tới giải thi đấu quốc tế chính thức. Đại diện của các đội quốc gia đều bắt đầu xem xét nghiệm thu thành tích kết quả tập huấn, cũng quan sát tình hình của các đối thủ cạnh tranh khác, vì vậy đều luôn chuẩn bị đội hình sẵn sàng để chờ đón quân địch.

Tuy nhiên, đội do Mạch Vĩ Triết cầm đầu, thành tích ngày đầu tiên chỉ là tạm được. Bọn họ không những hành động nguy hiểm, bản thân Mạch Vĩ Triết ở trong vòng đấu loại còn va chạm với đối thủ, kết quả thiếu chút nữa đã đánh nhau với người.

Trong lòng cô thực sự cảm thấy rất lo lắng, nhưng lại không thể nói chuyện với hắn, chỉ có thể vẫn luôn dùng ánh mắt lo âu nhìn bọn họ từ phía bên kia của sân trượt băng.

"Có cảm giác...... bọn họ vẫn còn rất non nớt." Lương Văn Hà vừa lật báo cáo rất dày do cô viết, vừa âm thầm nói: "Kinh nghiệm trong các trận đấu lớn không đủ, cũng không ổn định. Em thật sự cho rằng ——"

Lê Vĩnh Huyên hít sâu một hơi, kiên quyết nói: "Tiềm năng của bọn họ tuyệt đối không chỉ có như thế."

"À, em đã dành hơn một tháng để quan sát bọn họ, nhất định là em có lý do để nói như vậy." Lương Văn Hà nhẹ nhàng nói, cặp mắt phóng điện mỉm cười nhìn cô. "Tuy nhiên, thấy em tôn sùng bọn họ như vậy, không phải là vì có tư tâm gì đấy chứ?"

Cô đột nhiên thẳng lưng lên, nghiêm mặt lại. "Lương tổng có ý gì?"

Nhìn thấy cô nghiêm túc, Lương Văn Hà mỉm cười, duỗi tay búng nhẹ trên chóp mũi cô, "Không cần lo lắng như vậy, anh chỉ đùa thôi. Có vẻ như em theo chân bọn họ nên đã tạo được mối quan hệ khá tốt. Dường như họ đã cướp mất nhà phân tích của anh mất rồi."

Động tác thân mật nho nhỏ của Lương Văn Hà và chuyện cười của anh không khiến cô thả lỏng, hai mắt đen nhánh của cô chân thành nhìn anh chằm chằm, vô cùng nghiêm túc nói: "Em luôn trung thành với Lương tổng và tập đoàn ——"

"Anh hiểu, đừng căng thẳng quá." Động tác thân mật nho nhỏ lại tới lần nữa, lần này Lương Văn Hà chỉ chạm nhẹ một chút trên khuôn mặt mịn màng mềm mại của cô, "Nhìn em nghiêm túc như vậy, cười một cái, được chứ? Anh đương nhiên biết em rất tận tâm với công việc. Tối nay để anh làm chủ, mời em ăn tối để bù đắp lại cho sự vất vả của em, được không?"

Lê Vĩnh Huyên hoàn toàn há hốc mồm. Nhiều năm mộng tưởng đột nhiên biến thành thực hiện, Lương tổng mở miệng hẹn cô; Nhưng, vì sao cô không mừng rỡ như điên giống như trong tưởng tượng? Ngược lại, tâm trí của cô ngay khoảnh khắc này, đã bị một thông báo kéo đi.

Trận đấu sắp bắt đầu.

Các tuyển thủ lục tục tiến vào giữa sân. Một hình dáng mảnh mai trong bộ đồng phục đỏ đen xuất hiện, đột nhiên chính là một trận sôi động! Một đám fan vọt tới bên sân, dò người ra, cuồng nhiệt kêu gọi tiểu Mạch, tiểu Mạch, tiểu Mạch ——

Giống như bị ảnh hưởng bởi những tiếng thét, Mạch Vĩ Triết hơi ngẩng đầu lên, dưới chiếc mũ bảo hiểm, ánh mắt sắc bén bắn thẳng về phía cô.

Mặt cô đột nhiên đỏ bừng. Hắn nhìn thấy được? Nhìn thấy bao nhiêu? Có nhìn thấy động tác vừa rồi của Lương tổng hay không? Lần sau gặp mặt, hắn sẽ giễu cợt cô thế nào?

"Ready......" Tiếng thông báo vang lên, các tuyển thủ sẵn sàng ở vạch xuất phát. Mọi người nín thở, một tiếng súng vang lên, mọi người giống như mũi tên rời cung bắn nhanh ra ngoài!

Thi đấu trượt băng tốc độ chú trọng nhất chính là tốc độ, tốc độ, tốc độ. Trong khoảng thời gian ngắn cần phải nắm bắt sáng kiến, nhắm đúng vị trí, đúng thời điểm. Va chạm vật lý là không thể tránh khỏi khi họ quay những khúc cua ở tốc độ cao. Thông thường chỉ trong một phần mười hoặc một phần trăm giây ngắn ngủn, sẽ quyết định trình tự thắng bại. Trong nháy mắt, có thể ai đó sẽ bị mất thăng bằng và trượt chân, có quá nhiều biến số khiến cuộc thi này trở thành một cuộc đua vô cùng thú vị và hấp dẫn mọi người.

Lê Vĩnh Huyên mở to mắt, lực chú ý hoàn toàn bị trận đấu thu giữ. Một khắc kia, cô hồn nhiên quên mất rằng, người mình đã yêu thầm trong lòng bấy lâu nay đang ngồi bên cạnh mình.

Hôm nay, biểu hiện của Mạch Vĩ Triết hoàn toàn khác so với ngày hôm qua. Thông thường hắn sẽ tập trung vào quan sát trước, cuối cùng mới xông ra. Nhưng trong trận này, ngay từ đầu hắn đã biểu hiện rất mãnh liệt, ngay lập tức vọt tới đằng trước, rất nhiều lần va chạm cực kỳ nguy hiểm. Lê Vĩnh Huyên căng thẳng không dám thở lớn, sợ trọng tài giơ lá cờ lên phán hắn vi phạm quy tắc ngăn cản, loại bỏ tư cách tham gia thi đấu của hắn.

Ở trong tiếng reo hò toàn trường, Mạch Vĩ Triết giống như một thiên thạch lướt qua tới vạch đích. Người phát ngôn hào hứng thông báo hắn vừa mới đánh bại kỷ lục thế giới chỉ sau 0,02 giây. Khán giả bùng nổ trong tiếng reo hò!