Đạo Tâm Chủng Ma

Chương 919: Chờ đợi một khắc

Ở thời điểm chinh chiến Hám Thiên Cung ba mươi sáu động, bảy mươi hai quật, duy nhất một lần Tần Thiếu Phong chạy trối chết là khi ở Ngũ Thải Thiên Kê động, bởi vì tất cả Ngũ Thải Thiên Kê đều muốn tìm Tần Thiếu Phong thi hát, nhưng mà Tần Thiếu Phong căn bản là không biết, cuối cùng cũng chỉ có thể bỏ chạy, mà bây giờ lão tổ tông Ngũ Thải Thiên Kê lại vẫn đòi thi hát, Tần Thiếu Phong bó tay rồi.

Trong cả đại điện đều quanh quẩn từng tiếng hỏi, ngay tại khi Tần Thiếu Phong đi vào đại điện, tiếng hỏi im bặt, lập tức sương mù trong cả đại điện tiêu tán không thấy, lập tức một đạo ngũ thải quang mang hướng về Tần Thiếu Phong phóng tới, đứng tại trước mặt Tần Thiếu Phong.

Ngũ thải quang mang tiêu tán, xuất hiện ở trước mặt bọn họ là một quái vật thân người đầu gà, nhưng mà thân hình quái vật này thật sự là quá mĩ cảm, làn da hoàn mỹ, bộ ngực cao ngất, cái eo cùng với kiều đồn cùng thon dài, thật là quá hoàn mỹ.

Ở bộ phận trọng điểm trên người quái vật kia đều bao trùm lông vũ năm màu, lập loè tia sáng năm màu, mà quái vật nhìn chằm chằm ba người Tần Thiếu Phong, cái đầu gà nhìn qua nhìn lại, trong hai mắt lộ ra thần sắc ngạc nhiên.

Thân là trấn điện sứ tòa cung điện thứ hai, lão tổ tông Ngũ Thải Thiên Kê tộc tự nhiên cũng là một lão quái vật tồn tại từ thời kì Thái Cổ, đối với bí thuật cửu vĩ hồ nhất tộc cũng đều rất minh bạch, cho nên tự nhiên là nhìn ra bản chất bọn họ, nhưng mà Ngũ Thải Thiên Kê lão tổ tông cũng không có giống Lão Kim Thử trực tiếp để Tần Thiếu Phong vượt qua, mà là nhìn chằm chằm bọn họ một hồi, hướng về phía Tần Thiếu Phong nói, Có muốn thi hát không?

Tần Thiếu Phong vốn cho rằng quái vật kia nhìn bọn hắn lâu như vậy sẽ như Lão Kim Thử chủ động thả bọn họ vượt qua kiểm tra chứ, nào biết đâu rằng kết quả cuối cùng cũng là đòi thi hát, điều này làm cho Tần Thiếu Phong thiếu chút nữa lảo đảo một cái té lăn trên đất, trên mặt nhất thời lộ ra thần sắc buồn bực, nhìn cái đầu gà Tần Thiếu Phong vô cùng bất đắc dĩ nói, Tiền bối, ta không biết ca hát, nếu không chúng ta đổi cái khác đi.

Nghe Tần Thiếu Phong nói, lão tổ tông Ngũ Thải Thiên Kê lập tức lộ ra thần sắc cực kỳ thất vọng, sau đó hướng về phía Tần Thiếu Phong nói, Ài, đợi lâu như vậy, lại không có đợi được một người thi hát với ta, ta làm sao lại đáng thương như vậy chứ? Nói xong thần sắc càng thêm ưu thương thanh âm càng thêm ai oán, nếu đổi lại người bình thường nhìn thấy, khẳng định coi như là không biết ca hát cũng sẽ đáp ứng một lần.

Nhưng mà Tần Thiếu Phong có được thần hồn tự nhiên là sẽ không bị thanh âm trình độ như vậy đầu độc ảnh hưởng, sau khi nghe Ngũ Thải Thiên Kê lão tổ tông nói trực tiếp trả lời, Tiền bối, thật sự là thật có lỗi, ta thật sự không biết ca hát, nếu không thể vượt qua kiểm tra chúng ta liền đi trở về.

Tần Thiếu Phong tự nhiên là cảm giác thực lực thâm bất khả trắc của Ngũ Thải Thiên Kê lão tổ tông, đây chính là nhân vật mà ngay cả Tô Xán cũng không cách nào so sánh, cho nên tuyệt đối là không thể mạnh bạo, Ngũ Thải Thiên Kê nếu không để cho bọn họ vượt qua, vậy thì trực tiếp thối lui.

Mà Ngũ Thải Thiên Kê lão tổ tông trông thấy Tần Thiếu Phong lại không bị thanh âm của mình ảnh hưởng, hơn nữa tâm tình cũng không có thay đổi, điều này làm cho Ngũ Thải Thiên Kê lão tổ tông hai con ngươi sáng ngời, nhưng mà lập tức thở dài một hơi, hướng về phía Tần Thiếu Phong nói, Được rồi, ngươi đã không muốn thi ta sẽ chờ người khác tới, các ngươi vượt qua kiểm tra rồi, đi tới cửa tiếp theo đi.

Tần Thiếu Phong nghe Ngũ Thải Thiên Kê lão tổ tông nói xong, nhất thời cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn, hắn nguyên vốn có quyết định thối lui, không nghĩ tới lại có thể lại là phong hồi lộ chuyển, Ngũ Thải Thiên Kê lão tổ tông lại để cho bọn họ vượt qua kiểm tra rồi, mặc dù không biết tại sao, nhưng mà cũng tốt hơn là không vượt qua, vì vậy Tần Thiếu Phong vội vàng hướng về Ngũ Thải Thiên Kê nói, Vậy đa tạ tiền bối, chúng ta cáo từ.

Thi hát? Còn không bằng để cho Tần Thiếu Phong đại chiến một hồi, cho nên nghe được Ngũ Thải Thiên Kê lão tổ tông nói bọn họ vượt qua Tần Thiếu Phong trực tiếp mang Tô Tiểu Nhu hướng về cửa tiếp theo đi đến, nếu Ngũ Thải Thiên Kê lão tổ tông cải biến chủ ý,vậy Tần Thiếu Phong chỉ có khóc không ra nước mắt.

Đi ra tòa đại điện thứ hai, nhìn lại là gần mười vạn dặm bậc thang, Tần Thiếu Phong hít một hơi thật sâu, sau đó lại là hướng về bên trên đi đến, lúc này đây, theo từng bước đi của Tần Thiếu Phong, áp lực hắn thừa nhận càng thêm lớn, mồ hôi trên mặt Tần Thiếu Phong như dòng suối nhỏ phun ra, bậc thang đi qua cũng bị ướt.

Tô Tiểu Nhu nhìn Tần Thiếu Phong vất vả, tự nhiên là muốn chia sẻ một ít, chỉ là bây giờ nàng không làm được cái gì, chỉ có thể theo sát bên người Tần Thiếu Phong, cùng Tần Thiếu Phong từng bước một đi lên, mặc dù đau lòng, nhưng mà đây cũng là con đường một người nam nhân trở thành cường giả nhất định phải đi qua, Tô Tiểu Nhu tinh tường đạo lý này, tự nhiên là sẽ không làm Tần Thiếu Phong buông tha, chỉ một mực đi cùng Tần Thiếu Phong.

Tần Thiếu Phong cắn răng một mực đi tới, lúc này đây đối mặt gần bậc thang mười vạn dặm, Tần Thiếu Phong đi cũng rất là chậm chạp, hơn nữa mỗi một bước đi đều cực kỳ trầm trọng, có thể thấy được áp lực Tần Thiếu Phong thừa nhận lớn đến cỡ nào rồi, nhưng mà bất kể là áp lực cường đại cỡ nào, Tần Thiếu Phong đều không có sử dụng thánh lực, cứ như vậy một mực leo lên.

Cứ một mực hướng lên như vậy, Tần Thiếu Phong cảm giác nhục thể của mình sắp đạt tới cực hạn thừa nhận, nhưng mà Tần Thiếu Phong như cũ không có bất kỳ một tia ý định sử dụng thánh lực chống cự, chỉ là không ngừng vận chuyển Chiến Thiên Đấu Địa Đại Pháp rèn luyện nhục thể của mình, chỉ là làm như vậy cũng không thể giảm bớt áp lực.

Chỉ là Tần Thiếu Phong tại sao phải làm như vậy chứ? Nếu một mực tiếp như vậy, thân thể Tần Thiếu Phong coi như là cường đại cũng có một khắc hỏng mất, nhưng mà Tần Thiếu Phong chờ đợi đúng là một khắc này! Đương nhiên, Tần Thiếu Phong cũng không phải tự mình hại mình, mà là để làm cho giới tinh trong cơ thể mình lột xác lần thứ hai!

Lĩnh vực Tần Thiếu Phong hiện tại có thể rất cường đại, nhưng coi dù cường đại thế nào cũng không thể nào đánh đồng cùng cảnh giới thân hợp thiên đạo, cho nên vì có thể đạt tới tình trạng thân hợp thiên đạo, Tần Thiếu Phong mới làm ra lựa chọn như vậy, đây là một lần cơ hội, Tần Thiếu Phong tuyệt đối là sẽ không buông tha.

Cứ như vậy, Tần Thiếu Phong từng bước một đi tới, mười vạn dặm bậc thang không ngừng được Tần Thiếu Phong chinh phục, nhưng mà ngay tại thời điểm Tần Thiếu Phong sắp đi đến cuối, đột nhiên Tô Tiểu Nhu đi theo bên cạnh Tần Thiếu Phong phát ra một tiếng thét, trong hai tròng mắt chảy ra nước mắt.

Tô Tiểu Nhu sở dĩ sẽ rơi lệ, đó là bởi vì nàng chợt thấy trên mặt Tần Thiếu Phong, trên hai tay đều chảy ra từng khỏa huyết châu, hơn nữa một tia vết rách xuất hiện ở trên người Tần Thiếu Phong, cái này tự nhiên là bởi vì Tần Thiếu Phong thừa nhận áp lực quá cường đại, nếu như Tần Thiếu Phong không dừng lại thì thân thể của hắn sẽ hỏng mất, cho nên Tô Tiểu Nhu thấy một màn như vậy tự nhiên là hét lên.

Chỉ có điều nghe Tô Tiểu Nhu thét, Tần Thiếu Phong xoay đầu lại nhìn về phía Tô Tiểu Nhu, trên mặt tràn đầy vết rách hốt nhiên tách ra nụ cười sáng lạn, lập tức Tần Thiếu Phong gian nan nói với Tô Tiểu Nhu, Vợ, đừng khóc, ta không sao mà. Mà nghe xong nước mắt Tô Tiểu Nhu tuôn ra liền càng thêm lợi hại.

Tô Tiểu Nhu lấy tay bụm lấy miệng của mình, tận lực không để cho mình khóc thành tiếng, nhìn mặt mũi Tần Thiếu Phong tràn đầy vết rách còn hướng bài tươi cười, Tô Tiểu Nhu cảm giác trái tim mình hung hăng đập mạnh, đau lòng không cách nào hô hấp, mà bộ dạng Tần Thiếu Phong giờ khắc này thật sâu khắc vào trong lòng của nàng, vĩnh viễn không thể phai mờ.

Sau khi cười với Tô Tiểu Nhu, Tần Thiếu Phong quay đầu, không có đi quản trên người không ngừng gia tăng vết rách, chỉ là nhìn lên trên, hai con ngươi lộ vẻ kiên nghị, lập tức Tần Thiếu Phong tiếp tục bước, nhưng mà theo từng bước vết rách trên người tự nhiên là càng lúc càng lớn, càng ngày càng nhiều.

Thậm chí từ trên người Tần Thiếu Phong truyền đến từng tiếng răng rắc, đây là cốt cách Tần Thiếu Phong đang nghiền nát, tiếp tục như vậy thân thể Tần Thiếu Phong tuyệt đối là sẽ hỏng mất, Tô Tiểu Nhu thật là rất muốn làm Tần Thiếu Phong buông tha, chỉ là Tô Tiểu Nhu mặc dù không biết Tần Thiếu Phong kiên trì vì cái gì, nhưng nàng lại rõ ràng không nên ngăn cản.

Từng bước một đi lên, trong thân thể Tần Thiếu Phong răng thanh âm rắc răng rắc đã càng ngày càng nhiều, nhưng Tần Thiếu Phong chịu đau nhức vô biên kịch liệt, từng bước một tiếp tục đi tới, lúc này Tần Thiếu Phong tuyệt đối là đã tới biên giới chuẩn bị sụp đổ, nhưng mà Tần Thiếu Phong như cũ không có sử dụng thánh lực, hắn kiên trì như vậy rốt cuộc là vì cái gì chứ?

Đáp án xuất hiện ngay tại một khắc Tần Thiếu Phong lại đi lên một bước, thân thể ở thời điểm này sắp hỏng mất, chỉ thấy mi tâm Tần Thiếu Phong run rẩy một hồi, lập tức Thương Khung Chi Nhãn đột nhiên xuất hiện ở mi tâm Tần Thiếu Phong, lập tức một cỗ thất thải quang mang từ mi tâm Tần Thiếu Phong xuất hiện, hướng về toàn thân cao thấp bao phủ tới, điều này làm cho Tần Thiếu Phong cười càng thêm sáng lạn lên, đây chính là một khắc hắn chờ đợi, rốt cục đã đến!