Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Sức khỏe của anh có thể…” Lục Kiến Minh lầm bầm: “Cảnh tiểu thư mà biết anh tự hành hạ mình như thế sẽ lại đau lòng hơn rồi.”
Cô ấy sẽ đau lòng sao?
Một cuộc gọi an ủi cũng không có, đau lòng cái gì?
Sắc mặt Hoắc Cảnh Thành càng thêm khó coi. Ngày mai trở về, anh muốn nhìn xem cô rốt cuộc đang bận cái gì đến nỗi một cú điện thoại cũng không gọi được.
————
Ở nơi khác.
Từ sau khi Hoắc Tranh cùng Quản Huyền Minh tách ra, hai người không cùng xuất hiện nữa.
Thế nhưng, chuyện làm ăn lại không thể bỏ xuống.
Hoắc Tranh từ trong điện thoại di động tìm ra số điện thoại của Quản Huyền Minh. Ngày đó ở trên máy bay, anh đã gọi cho cô. Dãy số này, cô vẫn còn lưu trong điện thoại.
Nhấn số, bấm nút gọi.
Điện thoại bên kia ‘tút tút ——’ liên hồi khiến cô chợt cảm thấy vô cùng sốt sắng.
Thât buồn cười.
Loại tâm tình sốt sắng này chủ xuất hiện trong lần đầu tiên cô gặp mặt khách hàng.
“Xin chào.” Đợi một lúc, giọng Quản Huyền Minh vang lên. Giọng nói lạnh lùng: “Có việc?”
Giọng nói của anh vẫn lãnh đạm như xưa.
Hoắc Tranh tận lực lờ đi, hạ giọng mở miệng: “Quản tổng, chuyện lần trước vô cùng xin lỗi anh.”
“Xin lỗi cái gì?” Anh hỏi.
Hoắc Tranh bị hỏi lập tức cứng họng. Cô xin lỗi cái gì đây? Xin lỗi vì cô đã đánh giá cao mị lực của chính mình, hiểu lầm anh có tình ý với cô?
“Tôi mới là người phải xin lỗi.” Khi cô còn đang trầm mặc, Quản Huyền Minh đáp lời: “Hoắc tiểu thư cao quý như vậy lại phát thiệp mời cho tôi, tôi đúng là không thức thời. Quả thực nên bị Hoắc tiểu thư trịnh trọng khiển trách.”
Giọng điệu bình thản, từ ngữ xin lỗi, nhưng hoàn toàn không hề có ý nhận lỗi thậm chí trong lời nói hiện rõ sự trào phúng.
Hoắc Tranh biết anh muốn mình lúng túng, nhưng cô không chiều theo ý anh, giả vờ như không hiểu, cười nói: “Quản tổng, anh có rảnh ngày nào không? Tôi muốn cùng anh nói vài chuyện chính sự.”
Quản Huyền Minh cũng không lên tiếng.
Hoắc Tranh tiếp tục nói: “Tôi tin tưởng anh là người đặt việc chung lên đầu, chắc chắn sẽ không để tâm tư riêng xen lẫn làm ảnh hưởng. Lần hợp tác này với chúng tôi, đối với Quản tổng mà nói, là trăm lợi vô hại.”
“Tâm tư riêng?” Quản Huyền Minh tựa hồ cảm thấy câu nói này của cô có chút buồn cười: “Hoắc tổng, cô lại đánh giá cao chính mình rồi.”
Hoắc Tranh lần này thật sự có chút lúng túng.
Trong phút chốc, cô càng không biết nên nói gì nữa.
“Anh muốn ăn chút gì không?” Đúng lúc này, một giọng nói trẻ tuổi vang lên ở đầu bên kia, đâm thẳng vào tai Hoắc Tranh. Giọng nói ấy vẫn còn tiếp tục: “Anh muốn ăn cái gì, tôi hiện tại liền làm cho anh. Ngày hôm nay tôi đã vào siêu thị mua rất nhiều món ăn nha! Có điều, đều là món tôi thích. Ha ha!”
“Nếu đều là món cô thích, sao cô còn hỏi tôi muốn ăn gì?” Quản Huyền Minh không chút e dè đáp lại cô gái, ngữ khí lúc nói chuyện cùng đối phương hoàn toàn khác với lúc nói cùng Hoắc Tranh.
Anh giờ phút này thật dịu dàng, kiên trì, sủng nịch và bao dung: “Cô muốn ăn cái gì thì làm cái đó đi, tôi ăn gì cũng được. Có điều, xuống bếp cẩn thận, đừng làm tổn thương tay. Bây giờ khí trời rất lạnh, rửa rau cố gắng dùng nước nóng.”
“Biết rồi!” Đối phương sung sướиɠ trả lời.
Hoắc Tranh nghe, hoảng hốt nhớ tới bọn họ năm đó.
Khi đó cô, một Thiên Kim Đại tiểu thư, cùng Quản Huyền Minh yêu nhau tha thiết. Ngày ấy, cả hai đều không thể chờ đợi được nữa muốn biểu hiện mình. Năm đầu đại học đã bắt đầu thuê phòng ở bên ngoài, làm đủ mọi việc. Lo lắng bạn trai không có cơm ăn, đồ ăn bên ngoài lại không sạch sẽ, cô xung phong nhận việc chạy đến phòng trọ nhỏ của anh, xuống bếp nấu cơm.