Ta Có Thể Biến Thành Cá

Chương 23: Bạn học cũ.​

"Vãi linh hồn, đúng là khiêm tốn mà! Thực sự là lợi hại, xe thể thao giá một trăm năm mươi vạn mà nói đập liền đập."

"Lái xe điện, lại tùy tiện mang theo đồ vật giá ba bốn triệu, thật đúng là... Đại gia khiêm tốn!"

"Quá đặc sắc, quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ, ngươi xem tên lái xe thể thao kìa, sắc mặt đen thui, giống y như ăn phải giun."

"Haha! Lần đầu tiên nhìn thấy người đập siêu xe hơn trăm vạn, chuyện này ta có thể kể cho bạn bè suốt cả năm."

"Ta vừa phát hiện tên lái xe điện trong nụ cười mang theo sự tự tin mãnh liệt, trong xương cốt có nét quý tộc, quả nhiên không sai, không biết là người của gia tộc nào, quá khí phách."

Thấy bóng lưng Sở Tiên biến mất, quần chúng vây xem nhỏ giọng nghị luận, vô cùng cảm thán.

Vài tên Cảnh Sát Giao Thông khổ sở lắc đầu, có chút đồng tình nhìn về phía thanh niên lái xe thể thao.

" Tần ca, bạn ta tìm ta, ta đi trước đây!" Mỹ nữ bên cạnh hắn sắc mặt có chút khó chịu, nói xong vội vàng vàng rời đi.

"Mẹ!" Thanh niên hai mắt đỏ lên nhìn mỹ nữ rời đi, còn xe thể thao của mình, đây chính là hắn van xin bố mẹ hơn nửa năm mới mua được một chiếc xe thể thao như vậy, chính là vì có thể ra vẻ trước mặt nàng, hiện tại xe lại bị đập nát.

Trước đây vì chỉ lo trang trí cho nội thất xe, nên hắn chuẩn bị qua một đoạn thời gian nữa mới đi mua bảo hiểm, nhưng không nghĩ tới hôm nay lại gặp phải loại sự tình này, hắn vốn định bẫy tên kia để giảm thiểu tổn thất của mình, không ngờ...

" Tiền sửa chữa tối thiểu hơn mười vạn." Thanh niên khóc không ra nước mắt.

"Thật là vô cùng thoải mái!" Sở Tiên đang lái xe điện trong lòng cực vui, cả người sảng khoái.

"Đáng đời ngươi định chơi ta, hiện tại biết hậu quả chưa?." Sở Tiên khóe miệng hơi nhếch lên, lập tức bĩu môi: "Tuy rằng cuối cùng rất thoải mái, thế nhưng quá trình lại có điểm khó chịu, xem ra chính mình cũng cần mua một cái xe. Mẹ! Tự mình cũng muốn mua cái siêu xe đi khắp nơi khoe khoang, chở mỹ nữ, không đúng, chở tiểu Dĩnh!"

Nghĩ tới đây hắn cười thật to, chỉ giải quyết xong chuyện này mà đã gần tới buổi trưa, Sở Tiên tìm đại một quán cơm để ăn trưa.

Trụ sở của tập đoàn Kim Long, ở trong trung tâm thành phố Hải Thanh, có hai mươi lăm tầng, toàn bộ đều là tài sản của tập đoàn Kim Long.

"Đây mới là khí phách của công ty lớn!" Sở Tiên ngước nhìn tòa nhà, trên mặt lộ ra ước ao, trước đây lúc tốt nghiệp, hắn rất muốn đi vào làm trong tập đoàn Kim Long, đáng tiếc bị không được nhận.

"Hôm nay lại được trực tiếp gặp Tổng Giám Đốc tập đoàn, cuộc sống thật đúng là thay đổi luôn nha!"

Sở Tiên trong lòng có chút đắc ý mà nghĩ, nhìn đồng hồ, lúc này hẳn là thời gian ăn cơm, hắn cũng không có đi vào quấy rối, ở bên ngoài đi dạo một lúc.

"Người khỏe không, xin hỏi Tổng Giám Đốc Kim Hoa ở lầu mấy?" Hơn một giờ sau, Sở Tiên ôm rương cá đi tới quầy phục vụ hỏi mỹ nữ ở quầy tiếp tân.

"Kim tổng?" Mỹ nữ tiếp tân hơi ngẩn người, có chút kinh ngạc nhìn hắn, lúc này hình tượng của Sở Tiên nhìn qua có chút không tốt, ôm một cái rương bẩn thỉu, trên y phục có chút bụi đất, so với rác rưởi nhặt trên đường không khác mấy.

"À vâng! Xin hỏi vị tiên sinh này có hẹn trước hoặc là có danh thϊếp của Kim tổng không?" Mỹ nữ tiếp tân nở nụ cười chuyên nghiệp hỏi Sở Tiên.

"Danh thϊếp, có có!" Sở Tiên gật đầu, đem rương cá để dưới đất, sờ túi quần của mình, sau đó liền ngẩn người.

"Không thể nào xui như vậy, mất danh thϊếp rồi!" Mặt Sở Tiên hơi đen lại, cảm giác ngày hôm nay có chút không may, vẻ mặt áy náy nói: "Thật xin lỗi, cô có thể gọi điện thoại cho Kim tổng không? Nói là tới đưa cá kiểng."

"A, xin lỗi ngài, thật là ngại quá! Nếu mà ngài không có danh thϊếp hay hẹn trước thì chúng ta không được gọi điện thoại cho Kim tổng, ngài có quen biết với lãnh đạo công ty nào không, có thể gọi điện thoại nói một chút." Mỹ nữ tiếp tân cười với Sở Tiên, rồi từ chối yêu cầu của hắn.

"Thực sự là ngày xui như chó mực!" Mặt Sở Tiên hơi buồn bực, không gặp được Kim tổng thì hôm nay phí công vô ích rồi!

" Kim tổng hôm nay có mặt ở đây sao?" Sở Tiên hỏi mỹ nữ tiếp tân.

"Có, thưa ngài!" Mỹ nữ lễ phép trả lời.

"Được rồi, ta đợi ở đây, lúc Kim tổng đi xuống thì báo ta một tiếng." Bất đắc dĩ, Sở Tiên chỉ có thể chờ.

Đem rương cá để dưới chân, Sở Tiên nhàm chán mở điện thoại ra chơi.

"Em gái ngươi." Sở Tiên vừa mới mở điện thoại di động ra, liền thấy trên Facebook có người đăng video bôi nhọ hắn, mở video ra xem, sắc mặt hắn lập tức đen thui.

Trên Facebook đang lan truyền một đoạn video quay cảnh hắn đứng trước quầy lễ tân của tập đoàn Kim Long, hắn mặc một bộ quần áo bẩn thỉu, ôm một cái rương đứng nói gì đó với nhân viên lễ tân.

Xem bình luận của mọi người, Sở Tiên càng tức giận hơn.

"Đây không phải là Sở Tiên sao? Bộ dạng rách rưới như vậy? Trong tay ôm cái rương gì đó?"

"Oa! Thật đúng là Sở Tiên, đây là tình huống gì đây?"

"Sở Tiên không phải là phát đạt sao, chuyện gì xảy ra? Hình như bộ dạng hơi bần?"

"Ta cũng không biết tình huống gì? Sở Tiên ôm một cái rương đứng trong công ty chúng ta, nhưng mà nhân viên lễ tân không cho hắn vào, Sở Tiên, ngươi nhìn qua bên trái, bạn học cũ."

"Đệt!" Sở Tiên ngẩng đầu, quả nhiên thấy một người mặc tây trang, người đó là Hà Vĩ.

Hà Vĩ thấy Sở Tiên đang nhìn, vẻ mặt mỉm cười đi về phía Sở Tiên, trên mặt có chút kiêu ngạo.

Hà Vĩ là bạn học cùng lớp của Sở Tiên, hai người không hợp nhau cho lắm, nguyên nhân là do tiểu Dĩnh, hắn lúc đó là làm việc trong đoàn trường, đầu năm phải chịu trách nhiệm tiếp đón tân sinh viên, hắn nhờ Sở Tiên tới giúp đỡ hắn cùng tiếp đãi tân sinh viên.

Sau đó, Sở Tiên tiếp đãi tiểu Dĩnh, mà Hà Vĩ cũng thích tiểu Dĩnh, vì vậy hai người trở thành quan hệ cạnh tranh.

Với ưu thế của mình, Hà Vĩ chưa từng đem Sở Tiên để vào mắt, nhưng hắn thật không ngờ tiểu Dĩnh cuối cùng lại trở thành bạn gái của Sở Tiên, điều này làm hắn có chút đố kị, không cam lòng, hàng ngày ở trong lớp học thường châm chọc Sở Tiên.

Lúc tốt nghiệp, hai người cùng đến tập đoàn Kim Long để phỏng vấn, kết quả Hà Vĩ trúng tuyển, mà hắn không được nhận, Hà Vĩ vẫn thường châm chọc hắn về chuyện này.

"Sở Tiên! Ngươi làm ở nơi này gì đấy? Tại sao còn ôm một cái rương? Chẳng lẽ là nhận lời mời phỏng vấn của tập đoàn Kim Long? Đúng là tập đoàn có tuyển thêm người, nhưng mà phải chờ tới hai giờ rưỡi mới bắt đầu phỏng vấn." Hà Vĩ vẻ mặt cười tươi đi tới trước mặt hắn.

"Hiện tại thông báo tuyển dụng nhân sự nhân viên, là tuyển quản lý quán rượu và hậu cần, công ty chúng ta hiện tại chỉ tuyển người có kinh nghiệm hành nghề. À đúng rồi! Chúng ta nơi này không nhận người có kinh nghiệm mua bán cá nha, haha!" Hà Vĩ nói, không nhịn được càng cười lớn hơn.

"Ha ha!" Sở Tiên lãnh đạm cười: "Không biết công ty ngươi có tuyển quản lí cấp cao?"

"Ha ha! Có chứ, sao lại không tuyển? Tập đoàn chúng ta đang tuyển một người làm quản lí khu du lịch, ngày hôm nay là tổng giám đốc Kim tự mình phỏng vấn, thế nào, ngươi cảm thấy hứng thú? Ha ha! Đến lúc phỏng vấn ta có thể dẫn ngươi đi." Hà Vĩ cười lớn nói, trên mặt lại tràn đầy trào phúng.

"Nga? Kim tổng tự mình phỏng vấn sao?." Sở Tiên mỉm cười: "Vậy đợi lát nữa ta cần phải đi thử một chút."