Không đợi Diệp Trần mở miệng, Hi Nguyệt ở một bên nhịn không được nói:
"Chúng ta xếp hàng chờ thời gian lâu như vậy, dựa vào cái gì mà bọn họ vừa đến thì được đăng ký luôn? Cái này không công bằng!"
Thật ra thì trong lòng mọi người cũng đều đang bắt lửa, nghe được có người ra mặt thì lập tức thi nhau nói theo:
"Đúng rồi! Cái này không công bằng!"
"Chẳng lẽ thiên tài của bát đại tiên môn là có thể không tuân thủ quy tắc sao?"
"Chúng ta không phục!"
...
Sắc mặt của Tôn trưởng lão và Lưu chấp sự tất cả đều trở nên hết sức khó coi.
Bởi vì cái gọi là rơi vào sự tức giận của đám đông!
Cho dù Tôn trưởng lão có thực lực cường đại, nhưng cũng không thể gϊếŧ tất cả những người trước mắt này a?
Nhưng nếu mà chịu thua như vậy thì bây giờ quả thật đúng là bôi nhọ thanh danh của Kình Thương tông.
Tôn trưởng lão im lặng không nói, quay đầu nhìn tên thiếu niên kêu căng trước đó kia một cái, tên thiếu niên kia đã hiểu ý, lập tức mừng rỡ, ngay lập tức đi lên phía trước, dưới chân bỗng nhiên giẫm một cái, trên người dâng lên một cỗ khí thế cường đại:
Ầm ầm!
Xung quanh lập tức giống như động đất, lắc loạn một trận, mọi người ngay lập tức yên tĩnh trở lại một lần nữa.
Thiếu niên kiêu căng kia đưa tay lật một cái, một khối linh thạch tỏa ra ánh sáng màu tím, bay ra từ trong lòng bàn tay của hắn, sau đó bay tới trước mặt Hi Nguyệt:
"Này, người xấu xí, biết đây là cái gì không? Đây chính là Tử Viêm tinh thạch có giá trị liên thành! Dùng để mua vị trí này của ngươi chắc là thừa sức rồi chứ?"
Xoạt!
Mọi người ngay lập tức xì xào bàn tá, thiếu niên kiêu căng này tuy rằng để cho người ta rất không thích, thế nhưng là xuất thủ thì ngược lại rất hào phóng, Tử Viêm tinh thạch thế nhưng là bảo bối cực kỳ hữu dụng đối với tu luyện, quả thật là có giá trị liên thành.
"Không hổ là thiên tài của Kình Thương tông, xuất thủ chính là không tầm thường!"
Mọi người thi nhau cảm khái, đồng thời trong ánh mắt nhìn về phía Hi Nguyệt, tất cả đều hiện ra vẻ hâm mộ.
Nếu như đổi lại là bọn họ thì chắc chắn sẽ đáp ứng mà không do dự chút nào!
Dù sao thì đây chính là Tử Viêm tinh thạch a!
Tuy nhiên:
Hi Nguyệt nghe được điều này thì lập tức tức giận đến không nhịn được.
Nàng ta tuy rằng sử dụng thuật dịch dung, cố ý che giấu đi diện mạo thật sự của mình, thế nhưng tuyệt đối không được gọi xấu, nữ nhân nào mà không quan tâm tới dung mạo của mình?
Hơn nữa:
Bản thân còn là Thánh nữ Lạc Hà tông, bảo bối gì mà chưa từng gặp qua?
"Chỉ là một khối Tử Viêm tinh thạch thì muốn thua mua bản cô nương?"
Thế là nàng ta không hề nghĩ ngợi, lập tức vỗ ra một chưởng, đánh bay khối Tử Viêm tinh thạch kia trở về.
"Thu lại đồ vật của ngươi! Bản cô nương không có thèm!"
Oanh!
Khối Tử Viêm tinh thạch kia lập tức mang theo một cỗ khí thế cường đại, hướng thiếu niên kiêu căng kia bắn tới.
"Cái gì!"
Thiếu niên kiêu căng hiển nhiên cũng không nghĩ tới, cô gái trước mắt có vẻ bề ngoài xấu xí này lại có thực lực như thế!
Ngay cả hai người Tôn trưởng lão và Tuyệt Vô Địch ở đằng sau, thấy cảnh này thì cũng không thể không đến hiện ra vẻ giật mình.
Bạch bạch bạch!
Hai tay thiếu niên kiêu căng đan xen vào nhau, hiểm mà lại hiểm chặn lại chưởng lực của Hi Nguyệt, mặc dù không có xấu mặt, nhưng cũng lùi lại hai, ba bước, vẻ mặt lập tức trở nên hết sức khó coi.
Hắn thế nhưng được công nhận là thiên tài mạnh nhất chỉ đứng sau Tuyệt Vô Địch của Kình Thương tông, vốn cho rằng lần này đến đây tham gia cuộc chiến Bách Niên Thiên Kiêu thì khẳng định có thể nhất chiến thành danh.
Không nghĩ tới, vừa mới đến thiếu chút nữa thì bị thiệt thòi dưới tay cô gái có vẻ bề ngoài xấu xí này, điều này làm cho hắn làm sao có thể nhẫn?
"Thật tốt! Ngươi cái người xấu xì này được lắm! Xem ra bản công tử thật đúng là xem nhẹ ngươi!"
Thiếu niên kiêu căng vuốt vuốt lên cánh tay có chút run run, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Hi Nguyệt, bên trong đôi mắt dâng lên một cỗ sát ý.
Tuy nhiên, tuy rằng hắn ngông cuồng nhưng cũng biết ở nơi này cũng không phải có thể gϊếŧ người tùy tiện.
"Người xấu xí! Được như vậy thì chúng ta tới đánh một chầu, nếu như ngươi có thể đánh thắng ta, bản công tử chẳng những không tranh vị trí với ngươi, ngoài ra lại tăng ngươi một trăm khối Tử Viêm tinh thạch, như thế nào?"
Oanh!
Thiếu niên kiêu căng vừa thốt ra lời kia, mọi người ngay lập tức xì xào bàn tán lần nữa.
Một trăm khối Tử Viêm tinh thạch!
Đây tuyệt đối là một món của cải kinh người, chỉ sợ đủ để bù đắp được toàn bộ tài sản của một số môn phái nhỏ!
Ngay cả Tôn trưởng lão và Tuyệt Vô Địch nghe được lời này của thiếu niên kiêu căng thì tất cả cũng đều nhướng mày.
Lấy cảnh giới của bọn hắn, tự nhiên có thể thấy được, nữ tử có vẻ bề ngoài xấu xí trước mắt này kỳ thực cũng không có đơn giản!
Tuy nhiên, sau khi hai người liếc nhau một cái, cũng không có mở miệng ra ngăn cản.
Một trăm khối Tử Viêm tinh thạch, đối với Kình Thương tông mà nói thì cũng không tính cái gì, nếu như có thể thăm dò lai lịch của cô gái thần bí trước mắt này thì coi như cũng không tệ.
Thiếu niên kiêu căng thấy Tôn trưởng lão và Tuyệt Vô Địch không có nói lời phản đối thì tinh thần lập tức trở nên hưng phấn, cười lạnh nói:
"Thế nào? Người xấu xí! Ngươi có dám đánh cược với ta hay không?"
"Bản cô nương có gì không dám!"
Hi Nguyệt hừ lạnh một tiếng muốn tiến lên tỷ thí với thiếu niên kiêu căng kia.
Không nghĩ tới,
Lại bị Diệp Trần kéo lại.
"Ngươi làm gì?"
Hi Nguyệt một mặt không hiểu.
Diệp Trần mỉm cười, trực tiếp kéo Hi Nguyệt về đến đằng sau mình:
"Một tên tiểu tử vắt mũi còn chưa sạch mà thôi, để ta giải quyết! Ngươi ở một bên nhìn là được rồi!"
Nói xong, Diệp Trần ngay lập tức từ từ đi ra ngoài.
Tất cả mọi người lập tức xì xào bàn tán thêm lần nữa.
Mà thiếu niên kiêu căng kia lập tức tức giận đến phổi đều muốn nổ tung!
Đầu tiên là bị một chưởng của nữ tử có vẻ bề ngoài xấu xí đánh lui, bây giờ lại bị người ta nói thành một tên tiểu tử vắt mũi còn chưa sạch, hơn nữa nghe cách nói của đối phương, thế mà còn cuồng hơn cả chính mình!
Thật coi chính mình là bùn để ngào nặn, dễ khi dễ như vậy sao?
"Ha ha!"
Thiếu niên kiêu căng giận quá hóa cười, trong nụ cười lại hiện ra sát khí nồng đậm, khí thế trên người bỗng nhiên tăng vọt, lạnh giọng nói:
"Xem ra thật đúng là con chó con mèo nào cũng dám hò hét với bản công tử a! Được được được! Ngươi đã muốn tìm cái chết, vậy bản công tử thành toàn ngươi!"
"Nhớ kỹ, tên của ta gọi là Lăng Hiêu!"
Oanh!
Thiếu niên kiêu căng vừa nói ra lời này thì xung quanh ngay lập tức trở nên sôi trào.
"Cái gì! Hóa ra hắn chính là Lăng Hiêu?"
"Nghe nói người này thế nhưng là nhân vật thiên tài nổi bật nhất trong hàng ngũ nhân tài mới nổi của Kình Thương tông!"
"Bây giờ ở bên trong toàn bộ Kình Thương tông, giống như cũng chỉ có Tuyệt Vô Địch là có thể ép được hắn!"
"Tiểu tử kia đá trúng thiết bản!"
"Nếu như ta là hắn thì sẽ vội vàng xin lỗi cầu xin tha thứ!"
...
Mọi người bàn tán sôi nổi, ngay cả Hi Nguyệt ở đằng sau, sắc mặt cũng không thể không thay đổi lớn.
Tên tuổi của Lăng Hiêu, nàng ta đã từng nghe tiến bối trong tông môn nói qua.
Nghe nói người này còn chưa tròn hai mươi thì đã đạt tới cảnh giới Hóa Thần, được xưng là người kế tiếp Tuyệt Vô Địch của Kình Thương tông!
Tuyệt đối không nghĩ tới lại chính là người thiếu niên kiêu căng trước mắt này!
Lấy thực lực của nàng thì tự nhiên không sợ người này, thế nhưng là Diệp Trần thì chỉ sợ sẽ bị treo!
"Ngươi không phải đối thủ của hắn, nhanh trở lại!"
Hi Nguyệt lập tức nhắc nhở một tiếng.
Diệp Trần nghiêng đầu sang chỗ khác, làm mặt xấu cười một tiếng:
"Làm sao? Lo lắng cho ta như vậy?"
Hi Nguyệt lập tức tức giận giậm chân:
"Bây giờ tới lúc nào rồi, ngươi còn có tâm tình đùa kiểu này nữa sao? Ngươi mau lui xuống, đây cũng không phải là chuyện đùa!"
Diệp Trần tự nhiên như không có chuyện gì, vẫn đứng ở tại chỗ không có nhúc nhích, sau đó thì một mặt cười xấu xa nói:
"Hay là chúng ta cũng đánh cược, nếu như ta thắng hắn, ngươi phải đáp ứng với ta một chuyện, thế nào?"
Không đợi Hi Nguyệt mở miệng, Lăng Hiêu ở một bên khác, nhìn thấy hai người trước mắt này vậy mà ở ngay trước mặt hắn ở nơi đó liếc mắt đưa tình thì lập tức tức giạn đến nổi trận lôi đình:
"Thứ không biết sống chết, ngươi muốn chết!!"
P/S: Ta thích nào...chương 1....Kim Phiếu nha. sáng vừa đi sửa cái mắt hic