Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị

Chương 868: Rời đi

Sau khi gia chủ Diệp gia trầm mặc một lát, dường như cũng ý thức được chính mình căn bản là không có cách nào chống lại với nam nhân như Thần Ma trước mắt này, cuối cùng nằm sấp trên mặt đất, cúi đầu khẩn cầu:

"Trước đó là ta có mắt không tròng mạo phạm tới ngài, khẩn cầu ngài tha ta lần này, khôi phục hình người của ta! Sau này ta chỉ nghe theo mệnh lệnh của ngài!!"

Gia chủ Diệp gia thật sự thần phục, năng lực của đối phương coi như đã vượt xa khỏi sự tưởng tượng của hắn, cho dù là cường giả đệ nhất đại lục Tạo Hóa này cũng tuyệt đối không có được năng lực nghịch thiên như vậy!

Diệp Trần hơi trầm ngâm một lát mới chậm rãi nói:

"Muốn ta tha ngươi cũng được, tuy nhiên ngươi nhất định phải giúp ta làm một việc!"

Gia chủ Diệp gia lập tức mừng rỡ:

"Vâng vâng vâng! Bất kỳ chuyện gì chỉ cần ngài phân phó ta chắc chắn sẽ làm theo!"

Khóe miệng Diệp Trần hơi nhếch lên:

"Đừng vội đáp ứng nhanh như thế, chuyện này nhưng không có dễ dàng như vậy!"

Nói xong, Diệp Trần thuận tay một chiêu đã cầm gia chủ Diệp gia hóa thân thành con mèo nhỏ vào trong tay rồi thân thể mới nhoáng một cái, hướng phương hướng trước đó mà tiểu Lan chạy trốn đuổi theo.

Một lát về sau, Diệp Trần tìm được tỳ nữ tiểu Lan, tiểu nha đầu này cũng không có đi xa, đang ẩn nấp ở bên một dòng suối nhỏ, đang khóc xụt xịt:

"Thiếu gia, thật xin lỗi! Tuy nhiên ngài yên tâm, nếu ngài chết, tiểu Lan cũng sẽ không sống một mình..."

Diệp Trần nghe được điều này thì trong lòng lập tức ấm áp.

Tuy rằng hắn cũng không phải là Diệp Phong, thế nhưng trải qua thời gian ba tháng ở chung cùng với tiểu tỳ nữ này cũng đã sinh ra tình cảm không cạn.

"Nha đầu ngốc! Thiếu gia của ngươi làm sao có thể chết dễ dàng như thế chứ?"

Diệp Trần mỉm cười nói xong đồng thời chậm rãi đi tới.

Tiểu Lan nghe được giọng nói của Diệp Trần thì thân thể mềm mại khẽ run lên, sau đó thì đột nhiên xoay người:

"Thiếu gia!!"

Tiểu Lan hưng phấn không thôi, lập tức giống như con chim nhỏ được thả vào rừng, nhào vào trong ngực của Diệp Trần.

"Thiếu gia, ngài thật không chết? Thật sự là quá tốt!!"

Diệp Trần không thể không đưa tay lên vuốt vuốt đầu của tiểu Lan rồi mới ở trên gáy của nàng nhẹ nhàng bắn ra:

"Thiếu gia ta chẳng những không có chết, ngược lại mang tới cho ngươi một món lễ vật!"

Nói xong, Diệp Trần xách gia chủ Diệp gia biến thành con mèo kia lên, đưa tới trước mặt tiểu Lan, nói:

"Đây, đây chính là lễ vật mà thiếu gia tặng ngươi, thích không?"

"Oa, mèo con thật đáng yêu a!"

Hai mắt tiểu Lan lập tức tỏa ánh sáng, loại tiểu nữ hài ở độ tuổi này hiển nhiên đều rất thích loại thú nuôi đáng yêu.

Tuy nhiên gia chủ Diệp gia nghe được điều này thì ngay lập tức không chịu nổi, không thể không đối với Diệp Trần trợn mắt nhìn, gào lên:

"Ngươi đây là có ý gì? Thế mà làm bản gia chủ thành một con thú nuôi đưa cho tỳ nữ thấp kém? Ngươi còn không bằng gϊếŧ ta luôn đi!!"

Tiểu Lan vốn là còn muốn đưa tay lên sờ đầu của con mèo con này, nghe được tiếng gào thét này thì lập tức dọa đến khuôn mặt nhỏ trở nên trắng bệch, không thể không liên tục lùi lại:

"Thiếu gia, nó, nó biết nói chuyện?"

"Hừ!"

Diệp Trần hừ nhẹ một tiếng, lạnh lùng nói:

"Ngươi cảm thấy ngươi có quyền lựa chọn sao? Từ giờ trở đi, tiểu Lan chính là chủ nhân của ngươi, ta muốn ngươi làm linh sủng cho nàng một trăm năm, bảo vệ sự an toàn của nàng!"

Sau khi lĩnh hội được Tạo Hóa pháp tắc, Diệp Trần đã cảm nhận được, mình lúc nào cũng có thể bị đưa rời khỏi cái thế giới này, cho nên trước lúc rời đi, Diệp Trần nhất định phải vì tiểu nha đầu tiểu Lan này tìm được một cái vệ sĩ đến đảm bảo sự an toàn của nàng.

Mà gia chủ Diệp gia trước mắt bị biến thành mèo hiển nhiên là một cái lựa chọn tốt.

Diệp Trần nói đến đó thì dừng lại một chút, lạnh lùng liếc qua gia chủ Diệp gia trên đất, chậm rãi nói:

"Đương nhiên, ngươi cũng có thể từ chối, tuy nhiên ta cam đoan sẽ để cho ngươi chết đi ở trong sự thống khổ vô cùng!!"

Gia chủ Diệp gia cảm nhận được ánh mắt lăng liệt kia của Diệp Trần, đồng thời lại nghĩ tới đủ loại thủ đoạn nghịch thiên trước đó của Diệp Trần, toàn bộ thân mèo không thể không hung hăng rung lên, bên trong đôi mắt hiện ra vẻ sợ hãi, cuối cùng chậm rãi cúi thấp đầu:

"Được a! Ta đáp ứng điều kiện của ngươi, tuy nhiên ngươi cũng nhất định phải đáp ứng, một trăm năm về sau, khôi phục lại hình người của ta!"

Diệp Trần sớm đã ngờ tới, gia chủ Diệp gia chắc chắn sẽ đáp ứng, khóe miệng không thể không hơi nhếch lên:

"Thành giao!"

Sưu!

Diệp Trần cong ngón búng ra, một đạo ánh sáng trắng được đáh vào bên trong cơ thể mèo của gia chủ Diệp gia, chờ đến trăm năm về sau, nhân thân của hắn sẽ tự động khôi phục.

Gia chủ Diệp gia cúi thấp đầu xuống, bên trong mắt mèo hiện ra vẻ lăng lệ, trong lòng thầm nghĩ:

"Ta trước tạm thời đáp ứng điều kiện của ngươi, chỉ là một tỳ nữ cũng muốn ra lệnh cho bản gia chủ, quả thực mơ tưởng hão huyền!"

Gia chủ Diệp gia đang âm thầm suy nghĩ thì Diệp Trần bỗng nhiên đưa tay vung lên lần nữa:

Hô!

Từng đạo phù văn thần bí ở dưới sự bao bọc của ánh sáng trắng, chui vào bên trong đầu của tiểu Lan, gia chủ Diệp gia lập tức mơ hồ cảm nhận được vận mệnh của mình dường như đã bị một cỗ lực lượng pháp tắc vô hình liên hệ chặt chẽ với tiểu tỳ nữ trước mắt này, hơn nữa chính hắn cũng rõ ràng là ở vào địa vị phụ thuộc, thậm chí chỉ cần một cái ý nghĩ của tiểu Lan thì có thể để cho hắn ta chết!

"Cái này...đây quả thật là...thủ đoạn mà thần linh mới có thể có được a!"

Gia chủ Diệp gia không thể không âm thầm cảm khái một tiếng, trong lòng vừa sốc lại sợ hãi, hoàn toàn không có bất kỳ ý niệm phản kháng nào, ngoan ngoãn phủ phục trên mặt đất, trở nên dịu dàng ngoan ngoãn vô cùng.

Tiểu Lan căn bản không biết, con mèo nhỏ trước mắt này lại đã từng là gia chủ Diệp gia cao cao tại thượng, tuy rằng miệng nói tiếng người có chút rung động, nhưng ở trên đại lục Tạo Hóa cũng không thiếu một số yêu thú và khôi lỗi có thể mở miệng nói tiếng người, cho nên chẳng mấy chốc đã thích ứng xuống tới, hơn nữa, đây chính là quà mà thiếu gia đưa cho mình.

Thế là, tiểu Lan lập tức ngồi xổm người xuống, ôm con mèo nhỏ từ dưới đất lên, xoa xoa đầu của nó, cười nói:

"Sau này ta chính là chủ nhân của ngươi, ngươi cần phải ngoan ngoãn nha!"

Gia chủ Diệp gia lập tức buồn bực muốn chết, thế nhưng lại căn bản không thể làm gì khác.

Ầm ầm!

Ngay vào lúc này, không gian xung quanh bỗng nhiên đung đưa kịch liệt một trận!

Trên đỉnh đầu Diệp Trần bỗng nhiên xuất hiện một cái vòng xoáy khổng lồ!

"Đến rồi!"

Diệp Trần không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, biết đây là dấu hiệu mình lập tức phải rời khỏi nơi này.

Hắn bây giờ đã lĩnh hội được Tạo Hóa pháp tắc, tuy rằng còn chưa hoàn toàn hiểu thấu đáo, nhưng đã hoàn thành nhiệm vụ thứ nhất trên đường luân hồi.

Tiểu Lan ở một bên dường như cũng ý thúc được cái gì đó, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức hiện ra vẻ khẩn trương:

"Thiếu gia, ngươi đây là..."

Diệp Trần lần nữa xoa đầu của tiểu Lan, cười nói:

"Thiếu gia có một ít chuyện, không thể không rời khỏi đây một đoạn thời gian, chờ đến khi thiếu gia trở về, ngươi phải tu luyện thật tốt, nếu có cơ hội, ta chắc chắn sẽ trở về xem ngươi, hiểu không?"

Diệp Trần cũng không chắc chắn, chính mình sau khi rời khỏi có còn cơ hội quay lại chỗ này hay không, nhưng hắn không muốn để cho tiểu Lan thương tâm cho nên mới nói như thế.

Tiểu Lan nghe được điều này thì lập tức khóc rống lên.

Diệp Trần lại một phen nói hết lời cuối cùng mới trấn an tiểu nha đầu này xuống.

Mà lúc này:

Ầm ầm!

Đạo vòng xoáy kia đột nhiên rơi vào trên người Diệp Trần, thôn phệ cả người hắn vào trong đó, hoàn toàn biến mất không thấy...

P/S: Ta thích nào....Chương 5. Sắp trở về Trái Đất rồi.....kim phiếu mọi người ơi....